Huyền Thoại Trở Về Từ Tương Lai

Chương 46: Trọng sự




Quân Mạc Tiếu: Ây da, Khởi Minh, đây có thực là kỳ ngộ không vậy, ta thấy nó giống như làm tạp dịch thì đúng hơn, lau nhà, sửa mái, xem tuồng,... Ta thà đi đánh quái còn hơn.
Hàn Băng Vô Tâm: Tất cả kỳ ngộ ở tân thủ thôn hầu như được diễn biến ra dựa trên nhiệm vụ NPC. Tuy năng nhọc nhưng không khó, cần cù chút là được. Sau này ngươi muốn tìm kỳ ngộ như vậy còn không có mà làm. Phần thưởng rất nhiều chịu khó chút đi.
Phong Vũ: Ngươi có thể lượn trước, không ai cấm.
Quân Mạc Tiếu: Cmn, ta có 14 kĩ năng thì đến 12 cái là tank và hồi phục, đánh quái đến sáng mai sao?
Ninh Ninh đáng yêu: Thực ra mấy cái kỳ ngộ này không khó thưởng cũng nhiều, Dung ca cố gắng chút đi.
Tuy trong nhóm chat vậy nhưng hiện giờ Vũ Ninh cũng khổ sở không thôi.
Bổn tiểu thư ngày thường, ăn cơm có người bê, uống nước có người rót, có bao giờ phải làm công nặng nhọc như vậy. Nhưng ta phận nữ nhi đến việc nhà còn không làm nổi, Khởi Minh sẽ đánh giá ta như nào?
Chinh phục nam thần bước một: ''Xây dựng hình tượng'' liền thất bại còn nói gì đến cái khác.
Liếc nhìn cả sân nhà toàn lá cây, Vũ Ninh khóc không ra nước mắt, một tay chống lưng, một tay khua chổi.
''Bổn tiểu thư xin thề, ta mà gặp được lũ GM làm ra đống kỳ ngộ này, các ngươi không đóng 3 tháng viện phí ta theo họ các ngươi.''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiều hôm sau,
Nhìn hai tên nằm gục trên mặt đất, Khởi Minh thật không có gì để nói. Người duy nhất không quỵ xuống là Vũ Minh nhưng hai chân đang run rẩy đã sớm bán đứng vẻ mặt vô cảm của hắn.
Vốn theo dự tính Khởi Minh, đống kỳ ngộ bình thường này chỉ cần một ngày liền xong. Nhưng hắn quên mất, trong ba người còn lại 2 người là thiếu gia tiểu thư chưa từng làm việc nặng nhọc bao giờ, người còn lại lười muốn thành hủi, thành ra kéo dài đến tạn hai ngày. Nếu không phải Khởi Minh xong sớm, hỗ trợ đôi phần, nếu không 2 ngày còn chưa đủ.
''Haizz, thôi mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức trước. Mọi việc... để sau rồi nói tiếp. Ta off đây.''
Vũ Ninh gắng gượng ngẩng đầu thấy Khởi Minh đã biến mất liền không còn giữ chút hình tượng kêu gào:
''Cmn, lũ GM khốn nạn, đến cả cảm giác đau nhói bọn chúng cũng mô phỏng không tha, đừng để ta gặp...''
''Vũ Ninh ngươi không thể im miệng chút sao?''
''Ca ca, ngươi nhìn thân thể ngọc ngà của ta bị tra tấn vậy, tâm không đau, lòng không xót ư?''
''Phiền phức... Ta off trước.''
''Ca ca, ngươi đợi ta với.''
''....''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
''Ông!''
''Hứ?''
''Máy sấy tóc để đâu rồi?''
''À, cấp trong tủ đồ. Ta già rồi, tóc lưa thưa sấy không nổi nên cũng không dùng. Ngươi dùng thì mang về phòng cho tiện.''
''Dạ.''
Lục tìm một hồi, Khởi Minh mới tìm thấy cái sấy tóc vất xó trong góc tủ, han gỉ hết đầu cánh, cũng may là còn dùng được.
Thường ngày, Khởi Minh sau khi tập luyện thể chất xong cũng liền tắm ở đó luôn không về. Nhưng từ ngày hắn hoàn thiện xong kỳ ngộ cấp X, cứ vài tiếng cơ thể lại tiết tạp chất bám đầy người khiến hắn không thể dừng lại thoát TNW, tắm rửa một chút.
Ngoài ra, phản xạ của hắn cũng tăng lên có lẽ do Thần Thức chăng? Tuy biên độ không lớn nhưng với con người tinh tế như Khởi Minh, việc phát hiện ra không quá khó.
''Phản xạ tăng lên thì thế nào? Phản hồi từ nhân vật về người chơi quá nhỏ chưa đáng kể, theo tốc độ này chắc phải cấp 100 ta mới sở hữu thể chất cơ bản cấp 10. Cấp 100 sợ vài năm mới nổi... Kệ đi.''
Suy nghĩ một hồi, Khởi Minh liền lắc đầu không để ý, quay sang suy tính kế hoạch tương lai.
Vốn dự tính ban đầu của Khởi Minh thì sau khi xong kỳ ngộ, mọi người có thể tập trung đánh quái để ôn lại chiến thuật đội cũng như làm quen với chức nghiệp nhưng do lề mề... Xem ra đã không kịp...
Ngày mai sẽ đạt cấp 15, có nghĩa chúng cũng đã xuất hiện.
''Tận dụng nốt chỗ thời gian tối nay vậy, được tí này hay tí đó.''
Bỗng Khởi Minh nghĩ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Vũ thiếu gia sau khi thoát ra cũng cho người chuẩn bị phòng Spa cao cấp, mát xa thân thể một hồi.
Ring... Ring... Ring...
''Thiếu gia có người gọi ngươi.''
''Hiện tại rất mệt, ai ta không tiếp.''
''Nhưng người gọi tới là Khởi Minh.''
''Khởi Minh?''
Nghe thấy thuộc hạ nhắc tới tên hắn, Vũ Minh không khỏi nhăn mày.
Vừa mới gặp nhau cách đây 20 phút, còn chuyện gì sao?
Nghĩ là vậy nhưng Vũ Minh biết tính Khởi Minh không thể rảnh rỗi tìm hắn tán chuyện, chắc chắn có đại sự.
''Đưa máy đây, các ngươi ra ngoài trước.''
Píp!
''Có chuyện gì?''
''Vũ Minh bên cạch ngươi...''
''Không có ai nói đi.''
''Kiểm tra tất cả thiết bị xung quanh cẩn thận nghe lén.''
Vũ Minh nghe vậy liền biết ''đại sự'' này không chỉ đơn giản là đại sự. Dù biết trong phòng Spa này khả năng có thiết bị theo dõi là rất nhỏ nhưng... an toàn là trên hết.
''Chờ ta một chút, hiện tại ta liền về nhà.''
''Thôi không cần, nói chuyện điện thoại vẫn rất nguy hiểm. Nhà ngươi ở đâu, ta liền tới.''
''Ngươi muốn đến nhà ta sao, có cần ta gọi người đưa ngươi tới.''
''Không được, đưa ta luôn địa chỉ phòng ngươi, ta sẽ lẻn vào. Chuyện này rất quan trọng, đừng nói cho ai biết kể cả muội muội ngươi.''
Quan trọng đến thế sao không vào TNW rồi nói. Hệ thống bảo mật của TNW cao hơn nhà ta nhiều đó. Hay là có lý do đặc biệt nên Khởi Minh không thể nói trong TNW.
Nếu Khởi Minh biết suy nghĩ này của Vũ Minh chắc sẽ đơ người vài giây, hắn không phải do có lý do đặc biệt gì mà đơn giản do quá vội không kịp suy tính nhiều.
Chỉ từ một suy nghĩ cho là đúng của hai tên thiên tài mà lỡ mấy cả nửa tiếng đồng hồ của nhau.
Ngốc a!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
30 phút sau, trong một căn phòng tại biệt thự Vũ Gia, hai nam nhân trẻ tuổi ngồi đối diện.
''Ngươi đến lâu hơn ta nghĩ đó.''
''Không phải do đống camera và cảnh vệ nhà ngươi sao, tính toán góc chết mệt não a? Khổng hổ là gia tộc lớn.''
''Phải là không hổ là ngươi mới đúng, camera Vũ Gia đều do chính ta thiết kế đo lường góc độ. Thế mà ngươi vẫn lẻn vào được. Lần này ta lại thua a.''
''Đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện hiển nhiên.''
''Ha.''
Sau cuộc đùa cợt nhỏ, Vũ Minh liền thu lại nụ cười, trầm mặt lại nhìn Khởi Minh:
''Được rồi, nói đi.''
''Ngươi có biết tại sao ta chưa bao giờ lộ mặt, tên tuổi danh tính của mình trong TNW.''
''Ẩn mình là một cách sinh tồn của tắc kè.''
''Đúng vậy. Ta chưa từng muốn làm một người bình thường, vì thế thân phận của ta sẽ trở lên càng lúc càng nhạy cảm...''
''...Ngươi cũng vậy.''
''Ừm, thì sao?''
''Trong TNW, ngươi có rất nhiều cách để che giấu tên tuổi nhưng có một trường hợp ngươi không thể che dấu. ''
Nghỉ một nhịp, Khởi Minh nói tiếp:
''Đó là quanh vinh hay chính là hệ thống vinh danh. Tuy nói là vinh danh nhưng nó chẳng khác gì con dao hai lưỡi. Lưỡi chém người thì cùn nhưng lưỡi chém mình rất sắc. Mỗi khi ngươi hoàn thành một điều đặc biệt nào đó, hế thông sẽ thông báo toàn thế giới... Không có cách nào để che dấu, dù ngươi có ẩn tên hay dùng tên giả, nó đều sẽ thông báo tên thật của ngươi.''
Đây chính là lý do trong top 100 người chơi cấp thế giới, không tồn tại bất kỳ người nào không có thế lực sau lưng chống đỡ. Hay nói cách khác đỉnh cấp tán nhân đã '' từng tồn tại'' nhưng sau đó tất cả... Một trở thành trực thuộc của một thế lực nào đó, hai là biến mất vĩnh viễn, ba là chưa bao giờ xuất hiện bởi vì một khi xuất hiện thì sẽ vào 1 trong hai loại trên.
Vũ Minh nghe vậy liền rơi vào trầm tư hồi lâu, đôi bàn tày dần xiết chặt lại.
Người thông minh không cần nói nhiều liền có thể tự hiểu.
Vũ Minh liền biết tổ đội của hắn sở hữu tới 4 Thần hậu duệ, tương lai không muốn nổi danh còn khó. Đồng nghĩa tính mạng của hắn cũng như người xung quanh sẽ gặp nguy hiểm.
Đôi mắt Vũ Minh càng ngày cáng mất đi tiêu cự ngơ ngác nhìn trần nhà.
''Vũ gia... không thể sao?''
Khởi Minh suy một lúc nhưng cảm thấy nói dối lúc này không có tác dụng, đành đáp thật lòng:
''Không thể, nếu cả Từ gia, Trần gia và Từ gia cùng gọp lại may ra... còn một chút khả năng.''
Khởi Minh đề cử cách này chính là giữa theo kiến thức kiếp trước. Đúng vậy, Tam đại gia tộc đã từng liên minh lại, cũng vì thế mới chứa được Thần Cơ Phong Vũ, nhưng kiếp này Phong Vũ đã không đơn giản chỉ là Thần Cơ.
''Bao nhiêu?''
''1%.''
Nghe câu trả lời của Khởi Minh, Vũ Minh cũng không lấy làm lạ. Vũ gia nghe rất đáng sợ, tam đại gia tộc nghe rất oai nhưng thì sao? So với các tập đoàn, gia tộc thực sự, Vũ gia hay tam đại gia tộc cũng chỉ là con kiến hôi,... không đáng nhắc. Vũ Mi
Haiz...
''Thực sự không còn cách khác sao?''
''Ta không biết. Nếu như gia tộc của ngươi không tuyển câu lạc bộ, không kinh tế hóa TNW thì còn một chút khả năng nhưng giờ thì rất khó. Người trong câu lạc bộ quá nhiều, gián điệp cũng thế, tra tên tuổi của ngươi không còn là chuyện khó.''
Liếc nhìn thần thái phức tạp trên mặt Vũ thiếu gia, Khởi Minh có chút do dự nói:
''Hoặc ngươi có thể dừng lại, không cần...''
''Dừng!''
Không đợi Khởi Minh nói hết, hắn liền ngắt lời.
''Khởi Minh, nên nhớ ba năm còn không thể khiến ta tuyệt vọng, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ cuộc sao?''
''Xin lỗi đã kéo ngươi và Vũ Ninh vào chuyện này.''
''Không phải do ngươi là ta tự quyết, Vũ Ninh cũng là do ta giới thiệu, lỗi không ở ngươi nhưng... Nhưng lỗi cũng không ở ta. TNW quá hấp dẫn ta, dù sớm hay muộn ta vẫn sẽ đến với nó. Nếu có lỗi...''
Đôi mắt Vũ Minh dần trở lên sắc bén, khóe môi vểnh nhẹ, một tay nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu vang đong đưa rồi tự mình uống hớp nhẹ.
''Nếu có lỗi nó sẽ là do ta còn quá yếu, chưa đủ mạnh. Khởi Minh, ta vẫn sẽ tiếp tục, Vũ Ninh cũng vậy, ngươi không cần lo lắng. Chuyện an toàn của ta cũng như ngươi, ta sẽ xử lý. Ngươi cứ về trước đi.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.