Nhìn thấy thằng con vô dụng của minh, Dung phụ không khỏi thu lại nụ cười, lông mày nhướng lên:
"Cmn, ngươi không thể bình thường chút được hay sao, đi vào nhà cũng phải chạy thục mạng vậy có người đuổi ngươi sao?''
"Cmn, ngươi không thể nhìn Khởi Minh học tập một chút hay sao? Ngươi mà bằng một nửa hắn, không 1% nhà ta đã phúc 70 đời.''
"Cmn, không hiểu trước kia không phải tại tên lang băm ngu xuẩn chết tiệt ta đã không đẻ ra thứ phế liệu như ngươi.''
''Cmn,.....''
Vẫn như thường ngày, câu chuyện trong cái nhà này vẫn ồn ào như thế. Vân Dung hắn nghe quen đến nỗi 2 lỗ tai chai gần hết rồi nên cũng không quan tâm, chỉ cần không bị treo ngược trần nhà đối với hắn sao cũng được. Nhưng Dung hán tử nghe quen không có nghĩa là Khởi Minh chịu được.
"E hèm hừm hừm..''
Lúc này, Dụng phụ mới để ý trong nhà còn có người ngoài, không khỏi ngại ngùng. Dù sao người xưa có câu cái tốt thì khoe cái... cái... ừm mà thôi kệ hắn cũng không nhớ nổi, dù sao việc động não đối với cái nhà này là việc không cần thiết.
''À mà hôm nay Khởi Minh nói có chuyện đến đây. Không biết là chuyện gì?''
Mắt Vân Dung đứng sau ba hắn liên tục nháy liên tục, khuôn mặt đầy vẻ cầu xin. Khởi Minh mặc kệ không quan tâm nhìn về Dung phụ tiến thẳng ý chính. Nói chuyện với những người đầu óc đơn giạn ta tốt nhất không nên cao xa làm gì.
"Cháu muốn xin thôi học để khởi nghiệp.''
''?'' Đầu óc Vân Dung trống rỗng không phải bảo thôi học chơi điện tử sao? Khởi nghiệp gì?
Không kém Vân Dung, đầu óc của Dung phụ cũng không khác, trống rỗng 1 mảng, nhưng cũng không đến mức đờ người ra. Dù sao khởi nghiệp từ này có vẻ hơi chuyên nghiệp chút nhưng vẫn nằm trong vốn từ ít ỏi mà hắn biết.
'' Ý cháu là muốn thôi học để kinh doanh sao?''
''Đúng vậy nhưng cũng không phải vậy mà bác có thể coi như vậy. Vì đây là.....''
"???" x2
"Nhưng để làm được này cháu không thể làm một mình, cần phải có cộng sự giúp đỡ, cháu muốn để Vân Dung hợp tác cùng cháu. Tuy Vân Dung đầu óc ngu si nhưng được cái tứ chi phát triển. Lực lượng lớn làm mấy công việc nặng nhóc rất tốt.Không biết ý bác thế nào?''
Mặc dù Dung phụ nghe cả buổi không hiểu chỉ biết là việc này rất cao siêu. Dù sao trong mắt bố mẹ Vân Dung, Khơi Minh luôn là một cái gì đó trái ngược hoàn toàn với con trai mình, ừm rất phi thường.
Tuy nhiên dù sao già rồi cũng cần cái mặt, Dung phụ khuôn mặt chăm chú gật gù:
''Được thôi, Khởi Minh à, việc này cháu tính sao cũng được, con bác tuy ngu nhưng được cái xấu, mang ra dọa người cũng không sao.''
''????'' Vân Dung ngơ ngác.
''Nhưng việc này cần nhiều thời gian nên cháu muốn xin phép cho Vân Dung cũng thôi học THEO CHÁU.'' Khởi Minh nhấn mạnh hai từ như muốn thể hiện ta còn thôi học được tên ngu xuẩn kia thôi học theo thôi, dù sao cũng đã có ta đi trước mỏ đường đừng lo lắng nhiều
'' Được dù sao Vân Dung đầu óc hơi chậm chạp học hành với nó là đơn giản nhưng động não thi cử có chút khó khăn. Bác định cho nó học hết cấp 3, tìm 1 cái trường nào đó vất tạm 4 năm để lấy cái bằng đại học rồi về quản lý mấy cái phòng tập là được rồi. Nếu cháu chịu chấp chứa nó thì ta cũng yên tâm phần nào.''
''Thực ra cũng không đến mức nào toàn cơ bắp như bác nghĩ chỉ là đầu óc Vân Dung không thích hợp cho việc học mà thôi.''
Ngồi nói chuyện một chút Khởi Minh tìm cớ ra về. Vân Dung thấy thế cũng giả bộ đưa tiễn bạn đi theo.
''Khởi Minh à hóa ra ta cứ tưởng trước giờ ngươi đầu gỗ hóa ra là chủ tịch giả nghèo a. Ngươi nói một hồi đến ta cũng không hiểu gì cha ta bị ngươi quay như chong chóng luôn. Lợi hại!!''
Khởi Minh liếc sang Vân Dung đang dùng ánh mắt thán phục nhìn mình, khóe mắt không khỏi nhảy:
''Bình thường chút đi.Đừng để người khác nhìn thấy họ đánh giá ta.''
Còn việc lúc nãy nói gì Khởi Minh còn không hiểu gì đừng nói đến hai người. Dù sao nói chuyện nói những người đầu óc đơn giản chỉ cần mở bài và kết bài nói ý chính thân bài không quan trọng dài là 10 điểm rồi.
''À đúng rồi nhờ ngươi làm hộ cho ta cái vé tháng ở phòng tập.''
"Hứ ngươi cũng muốn tập gym sao? Đấy thấy chưa ta nói rồi con trai lên có chút cơ bắp chút mới có bạn gái, nhìn ngươi gầy gò 1 tay ta sách 2 ngươi còn được...chậc... chậc....''
"Ngươi có bạn gái sao?''
"Há ta... ta tất nhiên không phải là không có mà là không muốn trước lo tập trung học hành nữ nhân chỉ làm chậm tốc độ viết chữ mà thôi.''
Nghĩ thấy có vẻ chưa hoàn chỉnh lắm, Vân Dung bổ sung thêm 1 câu:
"Còn sắp tới ta chuẩn bị chơi game cũng không có thời gian tìm bạn gái, nữ nhân chỉ...''
''Còn về tiền vé ngươi cũng không cần vài đồng lẻ không cần thiết ngươi cứ đến thỏa mái.''
''Ừm.'' Khởi Minh cũng không khách sáo nhận lời.
Một ngày chủ nhật bình thường cứ thế trôi qua
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Reng....Reng......Reng....
Lần này không phải là chuông điện thoại mà là chuông báo thức. Hôm nay là thứ hai tuy Khởi Minh đã thôi nhưng tốt nhất vẫn lên tới lần cuối. Dù sao cũng phải nộp đơn thôi học đàng hoàng, không thể mặc kệ được hắn cũng học ở đó nhiều năm tự rời đi không nói câu nào có vẻ không thích hợp.
''Ngươi chuẩn bị nhanh lên, ta đang ở trạm xe buýt. Bíp.''
Một lúc sau Khởi MInh liền thấy một bóng người vội vã người đầy mồ hôi chạy đến, Vừa thở vừa nói:
"Con mẹ ngươi không thể gọi ta sớm hơn chút sao? Cứ phải để sát giờ mới gọi vậy.''
''Không phải thường ngày ngươi dậy rất sớm sao?''
"Đó là thường ngày nhưng từ giờ ta được xin nghỉ đó, tất nhiên phải Ai ngờ sáng này ngươi bảo đến trường lần cuối làm ta phải...''
''Rồi rồi im lặng xe tới.''
Khi hai người bước lên xe mọi người đều hướng lại nhìn, dù sao tổ hợp có chút kỳ cục mỹ nam trẻ tuổi lạnh lùng đi trước, đằng sau tên cao to đen hôi giống như vệ sĩ đi theo. Việc công tử nhà giàu mang vệ sĩ đi xe buýt hỏi ngươi có thấy kì cục không?.
Trên đường xe chạy khắp nợi đều treo hình ảnh quảng cáo cho ''Tân Thế Giới", trên xe thi thoảng vang lên tiếng bàn tán của đám thanh niên trẻ:
''Oa khổng hổ danh game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới, quảng cáo cũng rất chi là đầu tư. Mấy ngày nay ta đi tới đâu cũng thấy thông tin về Tân Thế Giới. ''
''Ừm dù sao cũng là do các tỷ phú thế giới hợp tác phái triển nha không bạo tay không được.''
Những người khác cũng không khỏi gật gù theo.
''À mà ta nghe nói hiện giờ rất nhiều công ty đang thành lập câu lạc bộ game đó, xem ra muốn cắn một miếng vào đĩa bánh này. Các ngươi có ai định ứng tuyển không?''
''Hư ngươi nghĩ muốn vào là vào sao, hôm qua ta định đi xem thử mấy chỗ nhưng đến đâu cũng đông nghịt chờ cả buổi còn chưa được nhìn mặt giám khảo.''
''Thế ngươi bỏ về sao?''
''Ta cũng có chút hiểu mình nha thấy người vào chả được mấy người ra thì liên tục thì cũng không tự tin nổi đâu.''
''...''
Câu chuyện dần chuyển hướng sang việc khác, Khởi Minh cũng mất đi hứng thú, liếc sang bên cạnh thấy Vân Dung vẫn đang hóng chuyện say sưa chỉ hận mình không thể nhảy vào nói cùng, Khởi Minh lắc đầu nhìn ra cửa sổ tâm trí thả lên cửu tiêu.
"Câu lạc bộ sao?'' Kiếp trước hắn cũng tìm đến vài cái thử vận nhưng lần nào cũng bị đuổi thẳng cổ dù sao mấy cái bằng khen giấy khen cũng chả có tác dụng bù đắp cho sự mù tịt về điện tử. Sau dần hắn mới thử tìm được câu lạc bộ hạng 3 dung thân nhưng cũng không thể kéo dài lâu đành nghỉ. Đối với người chơi game vì vui hay vì tiền thì đó có thể là sự lựa chọn hợp lý, nhưng hắn không phải. Ở câu lạc bộ tất cả tài nguyên của ngươi kiếm được cũng chỉ là làm thuê cho đội hình chủ lực mà thôi, quay đi quay lại ngoài chút tiền mặt và việc được dùng hộp thực tế ảo miễn phí. Nhàm chán vô vị!