Phủ trấn chủ, hậu viện.
Lục Trường Sinh nhìn về phía tường trấn.
Vừa rồi Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm đã rời đi.
Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh quan sát Uyên Ma trường thương đang cách mặt đất ba thước.
Giờ phút này Uyên Ma trường thương đang không ngừng run rấy, nam tử y phục xanh này mang lại cho nó cảm giác sợ hãi quá mức kinh khủng.
Là ma bảo của Thâm Uyên Ma vương của Ma giới, nó đã sớm sinh ra linh tính.
Nhưng bởi vì từng tắm trong biển máu tươi, cho nên dù có sinh ra linh tính, vậy thì cũng là tà linh.
Dù sau trong sổ máu tươi khổng lồ kia cũng trộn lẫn với vô số oán niệm vô tận!
“Bổn đế biết ngươi đã có linh tính, có thể nghe hiểu được tiếng người, ngươi cứ yên tâm chờ chủ nhân của ngươi tới cứu ngươi đi.” Lục Trường Sinh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Uyên Ma trường thương càng run rẩy dữ dội hơn!
Không biết tại sao, trong tiềm thức nó không hề cho rằng chủ nhân nó sẽ có thể cứu được nó ra.
“Nhưng mà đến lúc đó, nếu chủ nhân của ngươi không thế cứu được ngươi đi… vậy thì hắn ta sẽ phải chết, ngươi cũng phải chết.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Uyên Ma trường thương hoảng sợ, ngọn thương đứng thẳng trong không trung, đang điên cuồng lắc lư với Lục Trường Sinh.
Thoại nhìn giống như một người đang liên tục cúi đầu cầu xin sự thương xót.
“Cứ ở lại đây đi.”
Lục Trường Sinh không để ý tới tà linh chưa thành hình này, đứng dậy, đi ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phía phòng ngủ.
Đêm đã khuya, đã đến lúc phải nghỉ ngơi.
Về phần Uyên Ma trường thương, hắn cũng lười đặt phong ấn hay kết giới gì đó, hoàn toàn không cần thiết, nếu nó dám chạy, vậy thì cứ chạy đi…
Chẳng bao lâu sau, trong sán chỉ còn lại Uyên Ma trường thương.
Nó im lặng lơ lửng ở đó, không dám cử động.
Ma Giới.
“Cái gì? Hồn đăng của tộc trưởng và bốn vị trưởng lão của ngươi đều tắt rồi?”
Triệu Thâm Uyên bối rối hỏi, con ngươi hơi nheo lại.
“Đúng… đúng vậy, Ma Vương đại nhân, không chỉ có tộc trưởng và bốn vị trưởng lão, mà hồn đăng của hơn mười tộc nhân khác cũng đã tắt!”
Hắc Thiệt Yêu quỳ trên mặt đất, nói với giọng run rấy.
Gã chính là trưởng lão duy nhất còn sót lại trong tộc Hắc Thiệt Yêu.
Thời điểm tộc nhân canh giữ hồn đăng đến báo cáo, ban đầu gã còn không tin, nhưng sau khi đích thân đi kiểm tra, gã lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may mà bản thân còn một số chuyện phải xử lý nên không đi theo tộc trưởng đến Linh Trần Giới.
Bằng không cái mạng già này của gã cũng không thế giữ được.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt của Triệu Thâm Uyên trở nên âm u bất định.
Nhưng không phải đau lòng cho tộc Hắc Thiệt Yêu, chết thì cứ chết đi.
Hẳn ta đang cảm thấy đau lòng cho Uyên Ma trường thương của mình!
Vì Uyên Ma trường thương, hắn ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và tinh lực.
Rốt cuộc tộc Hắc Thiệt Yêu đã xảy ra chuyện gì ở thế tục?
Một kẻ có thế sánh ngang với nhân tu Kim Đan hậu kỳ, bốn kẻ có thể so sánh với nhân tu Kim Đan sơ kỳ, vậy mà toàn bộ đều mất mạng.
“Tộc Hắc Thiệt Yêu các ngươi thật đúng là thành sự thì ít mà bại sự có thừa, cút đi, bảo Mộng Yểm Ma Tộc tới gặp bổn vương.”
Triệu Thâm Uyên lạnh lùng nói.
“Váng… vâng.”
Trưởng lão Hắc Thiệt Yêu giống như được ân xá, vội vậy chạy ra ngoài.
Triệu Thâm Uyên lạnh lùng lẩm bấm,
“Tốt nhất đừng có ý đồ luyện hóa Uyên Ma trường thương của bổn vương, bằng không cho dù ngươi là ai… bốn vương nhất định sẽ xé nát ngươi thành từng mảnh.”
Câu cuối cùng gần như rít lên từ kẽ răng.
Một vài ngày sau đó.
Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm vội vã quay lại Thanh Vân Tông.
Đại điện của Thanh Vân Tông.
Hai bên có hơn mười bóng người đang đứng thẳng, tất cả đều là cao tâng của Thanh Vân Tỏng, mỗi người đều đang cau mày.
Bầu không khí nặng nề một cách dị thường.
“Cố trưởng lão, không phải bổn tông không tin tưởng ông, mà chuyện này có liên quan rất lớn, ông nhất định phải hiểu rõ.”