Huyết Mỹ Nhân

Chương 31: Chuyến đi đại mạc




Mộ Quang thấy Phối Nguyên đã vận hết công lực ra rồi, mà cũng chỉ kéo cây cung ra được có hai tấc thôi, chàng có vẻ ngượng, liền mỉm cười gọi “Hồng huynh” thì Phối Nguyên đã hổ thẹn thở dài và buông tay phải ra, dây cung liền bật trở lại luôn kêu đến “Coong” một tiếng. Phối Nguyên còn bị chấn động đến nỗi lảo đảo mấy cái, mắt nhìn thẳng vào cây cung báu, mặt lộ vẻ hổ thẹn và kinh ngạc.
Không biết dùng lời lẽ gì để an ủi chàng ta, Mộ Quang đành chỉ cười nói:
– Hồng huynh, tiểu đệ đã nói rồi, cây cung này...
Không chờ Mộ Quang nói dứt, Phối Nguyên đã vội xua tay đỡ lời:
– Nghiêm huynh, không khi nào đệ lại hổ thẹn quá hóa thức giận mà trách cứ bừa huynh đâu, việc này là tại đệ không tự lượng sức nên mới bị bêu xấu như vậy.
Mộ Quang mỉm cười nói tiếp:
– Hồng huynh chớ nên rầu lòng như thế, huynh có thể kéo ra được hai tấc và duy trì được thời gian lâu như vậy ít nhất tay của huynh cũng phải có tới một nghìn cân hơi sức rồi.
Phối Nguyên đưa mắt ngắm nhìn Mộ Quang một hồi, rồi bỗng chắp tay vái chào. Mộ Quang vội đáp lễ và mỉm cười hỏi:
– Sao Hồng huynh bỗng dưng lại chào đệ như thế?
Phối Nguyên mỉm cười đáp:
– Đệ có một vấn dề muốn đường đột hỏi huynh Mộ Quang mỉm cười nói tiếp:
– Hồng huynh với tiểu đệ tuy mới quen nhau, nhưng không khác gì là bạn thâm giao. Có việc gì xin mời Hồng huynh cứ chỉ giáo, khỏi cần phải dùng chữ đường đột và khách sáo như thế nữa.
Phối Nguyên chỉ vào cây cung hỏi tiếp:
– Cây cung này của huynh mang theo người như vậy, chắc huynh có thể kéo được và kéo tới mức tròn như trăng đấy chứ?
Mộ Quang nhận thấy rất khó trả lời câu hỏi này của Phối Nguyên, vì chàng nhận thấy nếu mình trả lời có thể kéo tới mức tròn như trăng, thì hình như có ý khinh thị đối phương và khiến đối phương càng buồn lòng thêm. Còn nếu mình dối bảo không thể kéo nổi như thế, thì mình là hào hiệp của võ lâm, nói dối như vậy, thế nào cũng bị mất thân phận ngay. Nên chàng cứ chần chừ mãi mà vẫn chưa dám trả lời ngay.
Phối Nguyên rất thông minh, trông thấy sắc mặt của Mộ Quang đã hiểu ý ngay, liền đỡ lời:
– Nghiêm huynh khỏi cần phải khó xử, huynh cứ nói thẳng đi, Phối Nguyên tôi không vì tài ba thua kém người mà hổ thẹn và ghen tuông đâu.
Thấy đối phương đã đoán ra được tâm sự của mình, Mộ Quang đành phải thực thà gật đầu đáp:
– Tiểu đệ hơi có chút hơi sức, miễn cưỡng có thể kéo được cây cung này.
Phối. Nguyên vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Đệ tự biết Nghiêm huynh thế nào cũng kéo nổi cây cung này, nhưng Nghiêm huynh có thể kéo thử cho đệ được sáng mắt ra một phen hay không?
Mộ Quang biết không thể nào từ chối được, đành phải kéo luôn ba lần, lần nào cây cung cũng tròn như vành trăng vậy.
Phối Nguyên thấy thế cả kinh thở dài nói tiếp:
– Thần công của Nghiêm huynh quả thực kinh người, theo sự ước đoán của đệ thì huynh phải có tới trên ba nghìn cân hơi sức.
Mộ Quang bẽn lẽn đáp:
– Chỉ có một đôi chút hơi sức ấy thì có nghĩa lý gì đâu, nếu gặp cao thủ, vẫn không nổi một thế đánh của người ta.
Phối Nguyên lại đưa mắt nhìn bẩy mũi tên dài đeo sau lưng của Mộ Quang và nói tiếp:
– Do người có thể biết cung, do cung có thể biết tên, Nghiêm huynh là vị anh hùng cái thế, cung là vật khoáng thế, như vậy bẩy mũi tên ở sau lưng tất không phải là vật thường.
Mộ Quang nghe nói rút ngay Xạ Dương thần tiễn đen nhánh ra, mỉm cười đưa cho Phối Nguyên.
Phối Nguyên đỡ lấy cây thần tiễn thấy rất chĩu tay, liền giật mình kinh hãi, mặt lộ vẻ hoài nghi, nhìn thẳng vào mặt Mộ Quang rồi cau mày hỏi:
– Nghiêm huynh kiếm ở đâu ra nhiều vật báu hiếm có này thế? Tuy tiểu đệ không biết lai lịch của thần tiễn này, nhưng cầm lên tay thấy nặng chĩu như thế này cũng đủ biết nó làm bằng sắt lạnh dưới đáy bể rồi.
Mộ Quang mỉm cười đáp:
– Bẩy mũi tên thần này là Xạ Dương Thần Tiễn với cây cung Âm Trầm Trúc đều là vật báu của ân sư tìm thấy trong ngôi cổ mộ rồi ban cho đệ đấy. Cung rất cứng rắn và tên thì có thể bắn thủng bất cứ vật gì cứng rắn đến đâu, và đúng như lời của Hồng huynh nói, nó làm bằng sắt lạnh dưới đáy bể thực.
Phối Nguyên đưa trả Mộ Lang mũi tên và mỉm cười nói:
– Hãn thế thần công của Nghiêm huynh đệ đã được chiêm ngưỡng rồi, còn kim cung thần tiễn này chả hay huynh có thể cho đệ được sáng mắt ra thêm không?
Vì thấy người bạn mới quen biết này rất ý hợp tâm đầu với mình, Mộ Quang liền gật đầu mỉm cười, cắm tên vào cung và hỏi Phối Nguyên rằng:
– Hồng huynh muốn đệ biểu diễn cung tên thì huynh ra đầu đề đi.
Phối Nguyên nghe nói đưa mắt nhìn bốn chung quanh, lúc ấy vừa có hai con chim điêu thực lớn bay qua trên không, chàng vội chỉ tay lên và mỉm cười nói:
– Nghiêm huynh, hiện đang có hai con chim điêu bay ở trên kia, huynh bắn con bên trái thử xem?
Mộ Quang kéo cung tròn như mặt trăng và bắn luôn, hai con chim điêu bị mũi tên của chàng xuyên qua ngang lưng, cả hai đều rớt xuống dưới đất ngay.
Phối Nguyên vui nhẩy lên bắt chứ không để cho hai con chim ấy rớt xuống đất, rồi nhìn Mộ Quang mỉm cười nói:
– Nghiêm huynh mau cầu nguyện đi!
Mộ Quang ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao bỗng dưng Hồng huynh lại bảo đệ cầu nguyện như thế làm chi?
Lúc ấy người của Phối Nguyên còn ở trên không, vội phất tay áo bên trái một cái, sử dụng thức Thần Long Điệu Thủ (rồng thần lắc đầu) xoáy người một cái, đã từ trên không nhẩy ngay xuống chỗ cạnh Mộ Quang nói tiếp:
– Nghiêm huynh không biết tục lệ của Tây Vực này hay sao? Hễ ai bắn được một mũi tên vào hai con chim như thế này thì đừng để cho chim rớt xuống đất cầu nguyện ngay, thế nào ước nguyện ấy cũng được linh nghiệm.
Mộ Quang nghe Phối Nguyên nói Lệnh Hồ Sở Sở yêu mình như vậy, trong lòng rất cảm khái, bây giờ thấy Phối Nguyên lại nói như vậy, liền cười và đáp:
– Nếu cầu nguyện mà được linh nghiệm, thì tôi rất muốn được cùng Lệnh Hồ Sở Sở cô nương...
Nói tới đó chàng bỗng ngắt lời. Phối Nguyên thấy chàng đang nói bỗng ngắt lời ngạc nhiên hỏi:
– Sao Nghiêm huynh lại bỗng dưng ngắt lời như thế?
Mộ Quang đỡ lấy hai con chim điêu và cây thần tiễn, rút mũi tên ra, rồi vứt hai con chim xuống đất, lắc đầu, gượng cười đáp:
– Hồng huynh, tiểu đệ bỏ rơi tâm nguyện ấy.
Phối Nguyên cau mày lại, hỏi tiếp:
– Sao Nghiêm huynh lại bỏ tâm nguyện vậy? Vừa rồi huynh chả nói muốn được cùng Lệnh Hồ Sở Sở cô nương thành vợ thành chồng, sống lâu tới lúc bạc đầu là gì?
Mộ Quang chỉ tay vào bên má xấu xí, thở dài một tiếng mới trả lời:
– Hồng huynh nghĩ xem, tiểu đệ đã biến thành người xấu xí như thế này thì còn mặt mũi nào gặp lại Lệnh Hồ cô nương nữa?
Phối Nguyên cười khẩy, lắc đầu nói tiếp:
– Tiểu đệ đang kính phục bụng dạ và võ học chính đại cao minh của huynh, nhưng bây giờ tiểu đệ cảm thấy hai câu mà huynh vừa nói thật là vô lý vô cùng.
Mộ Quang hoảng sợ, hỏi tiếp:
– Xin Hông huynh cho biết tiểu đệ vô lý ở chỗ nào?
Phối Nguyên lạnh lùng đáp:
– Người ta yêu nhau không bao giờ để ý đến sắc đẹp. Bây giờ Nghiêm huynh bị chất độc làm cho một bên má xấu xí, nhân đây huynh có thể dùng nó làm tảng đá thử vàng để thử thách xem Lệnh Hồ cô nương với Âm Tố Mai, người nào yêu huynh thật sự?
Mộ Quang lắc đầu, thở dài đáp:
– Dù tiểu đệ có lòng gặp lại Lệnh Hồ cô nương, nhưng không có ý niệm muốn tái kiến Tố Mai nữa.
Phối Nguyên vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Có lẽ Nghiêm huynh không gặp lại Âm Tố Mai không được.
Mộ Quang nghe nói, thắc mắc không hiểu, vội hỏi:
– Hồng huynh nói như thế là nghĩa lý gì? Tại sao tôi không gặp lại Âm Tố Mai không được?
Phối Nguyên mỉm cười đáp:
– Nghiêm huynh, vừa rồi đệ chả nói muốn báo cáo cho huynh hai việc là gì?
Đệ mới nói việc của Lệnh Hồ Sở Sở cho huynh nghe thôi, chứ còn việc của Âm Tố Mai thì đệ chưa nói tới.
Mộ Quang gượng cười hỏi tiếp:
– Việc của Âm Tố Mai có liên can gì đến tôi đâu?
Phối Nguyên nhìn mặt Mộ Quang một hồi mới cười và nói tiếp:
– Theo chỗ tiểu đệ được biết, giữa Nghiêm huynh với Lệnh Hồ cô nương hai người vẫn trong sạch. Nhưng còn với Âm Tố Mai thì hình như hai người đã thành vợ thành chồng một cách không được danh chính ngôn thuận.
Mộ Quang nghe Phối Nguyên nói xong, hổ thẹn vô cùng, cúi đầu thở đài đáp:
– Nhất thời hồ đồ, Mộ Quang đã lỡ chân sa xuống bể dục...
Phối Nguyên kêu “Hừ” một tiếng và đỡ lời:
– Lỡ bước sang ngang, ôm hận ngàn thu, dù có biết hối cải cũng muộn rồi.
Mộ Quang nghe xong, trầm ngâm giây lát, rồi như đã hiểu rõ việc gì, nên chàng giật mình đánh thót một cái, lui về phía sau hai bước tức thì.
Phối Nguyên nhìn lại Mộ Quang gật đầu lạnh lùng nói:
– Nghiêm huynh là người thông minh như vậy, có lẽ đã đoán ra được câu chuyện mà đệ sắp nói cho huynh nghe đấy chứ? Tại sao huynh lại không thể nào không gặp lại Âm Tố Mai nữa?
Có vẻ hãi sợ, Mộ Quang với giọng run run đáp:
– Chả lẽ... chả lẽ Âm Tố Mai đã... đã...
Phối Nguyên không đợi Mộ Quang nói xong đã gật đầu đỡ lời:
– Nghiêm huynh đoán đúng đấy, vụ huynh với Tố Mai xây tổ uyên ương ở trong Băng Hồn Cốc, bây giờ đã để lại món nợ phong lưu rồi đấy.
Nói tới đó, chàng ta lại vái Mộ Quang một lạy, gượng cười nói tiếp:
– Xin Nghiêm huynh thứ lại cho đệ đã lỡ lời, sự thực lần ấy trồng ngọc ở Lam Điền, huynh lại dược cậu con trai, đó chả là việc rất hên cho huynh là gì? Đệ quên chúc mừng huynh vấn đề này.
Mộ Quang càng hổ thẹn thêm, vội xua tay lia lia và đáp:
– Xin Hồng huynh chớ có nói đùa tiểu đệ như thế nữa. Mộ Quang tôi đã hổ thẹn đến chết đi được. Đối với việc hoang đường ấy đệ đang không biết xử trí như thế nào mới phải.
Phối Nguyên dùng tay áo phủi bụi một tảng đá lớn ở cạnh đó, rồi mỉm cười nói với Mộ Quang tiếp:
– Nghiêm huynh khỏi cần lo ngại vấn đề ấy, hãy ngồi xuống đây nghe đệ nói nốt câu chuyện ấy trước, rồi chúng ta cùng bàn cách đối phó sau. Chắc huynh không thể nào ngờ được Lệnh Hồ cô nương lại đang ở với Âm Tố Mai phải không?
Mộ Quang nghe nói rất kinh ngạc vội hỏi:
– Trước kia hai người đã hẹn ước với nhau ở hồ Hạ Lập, đến Tết Đoan Ngọ sẽ gặp nhau lại và đấu ở trên Nga Mi Kim Đỉnh sao hai người lại bỗng dưng hòa hảo với nhau mà cùng ở chung một nơi như thế?
Phối Nguyên vừa cười vừa đáp:
– Cuộc hẹn ước ấy đã đổi cả thời gian lẫn địa điểm rồi.
Mộ Quang vội hỏi:
– Đổi tới bao giờ?
Phối Nguyên đáp:
– Trước định mùng năm tháng năm, nhưng bây giờ đổi đến mùng bẩy tháng bẩy Mộ Quang cau mày lại hỏi tiếp:
– Địa điểm này có thay đổi không? Và đổi sang chỗ nào?
Phối Nguyên chỉ tay về phía bắc cười đáp:
– Địa điểm ở ngay trong Thiên Tam Cốc ở núi A Nhĩ Kim này.
Tuy Mộ Quang nghe nói địa điểm quyết đấu của hai nàng ở trên A Nhĩ Kim này, nhưng bây giờ đã gần tháng chạp rồi, ngày hẹn ước của hai nàng đã qua, nên chàng thở dài một tiếng, vẻ mặt rầu rĩ và hỏi Phối Nguyên tiếp:
– Hồng huynh có biết Lệnh Hồ Sở Sở Với Âm Tố Mai quyết chiến ở trên U Cốc kết quả như thế nào không? Chẳng hay hai người ai thắng ai bại, và sao lại hòa hảo với nhau được?
Phối Nguyên lắc đầu đáp:
– Nghiêm huynh nói sai rồi, hai người thề không đội trời chung như thế thì làm sao mà hòa hảo với nhau được?
Mộ Quang thắc mắc không hiểu, gượng cười hỏi tiếp:
– Vừa rồi Hồng huynh chẳng bảo hai người cùng ở vào một nơi là gì?
Phối Nguyên vừa cười vừa đáp:
– Phải, hai người cùng ở vào một nơi thực, nhưng không thể nào vì ở một nơi như thế mà có thể hòa hảo được. Âm Tố Mai với Lệnh Hồ cô nương hai người thay đổi thời giờ và địa điểm quyết đấu một lần nữa đấy thôi.
Mộ.Quang kinh ngạc hỏi tiếp:
– Tại sao hai người lại cứ đổi đi đổi lại hoài như thế?
Phối Nguyên mỉm cười đáp:
– Về việc này tiểu đệ cũng chỉ nghe người ta nói đến thôi, vì khi đệ tới Thiên Tâm Cốc thì đã quá ngày hẹn ước của hai người rồi.
Mộ Quang kêu “Ồ” một tiếng và hỏi tiếp:
– Thế Hồng huynh còn đến Thiên Tâm Cốc làm chi nữa?
– Sở dĩ đệ đến Thiên Tâm Cốc là muốn trợ giúp Lệnh Hồ cô nương một tay, vì Âm Tố Mai có mấy người nghĩa huynh nghĩa muội giúp đỡ, mà Lệnh Hồ cô nương thì chỉ có một mình thôi, nên đệ mới phải vội đến trợ giúp là thế.
Mộ Quang cau mày hỏi tiếp:
– Sao Lệnh Hồ cô nương lại đi một mình như thế, còn Tiểu Thanh với Tiểu Hồng hai người đâu?
Phối Nguyên nói tới đó, thấy khát nước, liền lấy cái bình nước nho nhỏ ra uống hai hớp mới nói tiếp:
– Không hiểu tại sao Tiểu Thanh với Tiểu Hồng bỗng mất tích không thấy đi theo Lệnh Hồ cô nương nữa.
Mặt lộ vẻ lo âu, Mộ Quang nói tiếp:
– Lệnh Hồ cô nương một thân một mình đi đối phó với Thế Ngoại Bát Hung như vậy không sợ thân đơn thế cô hay sao?
Phối Nguyên mỉm cười đáp:
– Nghiêm huynh khỏi cần phải lo ngại như thế, Thế Ngoại Bát Hung có tới cả tám người đâu? Hơn nữa Âm Tố Mai cũng là người có cốt khí, nàng thấy Lệnh Hồ cô nương đi có một mình, nên nàng cũng cự tuyệt các người nghĩa huynh nghĩa tỷ, mà chỉ một mình đi kiếm Lệnh Hồ cô nương để quyết đấu thôi.
– Tại sao hai nàng lại không đấu với nhau ở Thiên Tâm Cốc...
Không chờ Mộ Quang nói dứt, Phối Nguyên đã đỡ lời:
– Vì Lệnh Hồ cô nương nói cho Âm Tố Mai hay Thiên Tâm Cốc là nơi ẩn cư của Thiên Tâm Nữ Sử và cũng là chỗ tu luyện của vị tiền bối cao nhân ấy, không nên quấy nhiễu bà ta.
Mộ Quang gật đầu hỏi tiếp:
– Thế kết quả trận đấu của hai người như thế nào?
Uống xong ngụm nước, Phối Nguyên mới thủng thẳng đáp:
– Lúc ấy Tố Mai mặc một cái áo dài đen vừa lớn vừa rộng, nên Lệnh Hồ cô nương không biết nàng có thai, chờ tới khi hai người đấu chưa đầy trăm hiệp, thì Tố Mai đã bị Lệnh Hồ cô nương điểm trúng huyệt phế mất cánh tay trái.
Mộ Quang thở dài nói tiếp:
– Dù sao tà cũng không thể nào thắng được chính. Xà Khiết Mỹ Nhân vẫn mạnh hơn U Minh Quỷ Nữ.
Phối Nguyên xua tay, vùa cười vừa đỡ lời:
– Sự nhận xét của Lệnh Hồ cô nương khác hẳn Nghiêm huynh, cô ta nhận thấy nếu muốn thắng được U Minh Quỷ Nữ thì ít nhất cũng phải đấu trên nửa ngày.
Tại sao mới đấu được trên trăm hiệp mà Tố Mai đã bị thương nặng như thế? Cô ta mới hoài nghi, liền xem xét kỹ, mới hay sở dĩ Tố Mai mặc cái áo dài lớn rộng như thế là cốt để che lấp cái bụng, cũng vì thế mà hành động của nàng ta không được nhanh nhẹn như thường ngày, kết quả mới bị Lênh Hồ cô nương đánh phải yếu huyệt và cánh tay bị tê liệt như vậy.
Nói tới đó, chàng ta đưa mắt liếc nhìn Mộ Quang mấy cái rồi mỉm cười nói tiếp:
– Lệnh Hồ cô nương là người có nhân cách cao siêu, bụng dạ rộng như bể, cô ta đã phát giác Tố Mai bị bại bởi lẽ đó, liền an ủi Tố Mai và nguyện ngày đêm trông nom với cứu chữa vết thương cho, chờ tới khi nào Tố Mai đẻ con rồi, cánh tay trái cũng lành mạnh như thường, lúc ấy sẽ trao đứa nhỏ cho người khác trông nom hộ rồi hai người quyết tử chiến với nhau một phen nữa.
Mộ Quang nghe tới đây, trong lòng rất cảm khái, gượng cười hỏi:
– Thế bây giờ hai người đi đâu, Hồng huynh có biết không?
Phôi Nguyên lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
– Câu hỏi này của Nghiêm huynh, không những tiểu đệ không biết, mà ngay cả minh huynh, minh tỷ của Tố Mai cũng không biết hiện ẩn cư ở đâu?
Mộ Quang ngẫm nghĩ giây lát, quay người lại nói tiếp:
– Âm Tố Mai đã mang bầu đợi chờ ngày sinh đẻ, cánh tay trái lại bị thương tất nhiên hai người không thể nào đi xa được đâu. Tôi thiết nghĩ họ chỉ ở quanh núi A Nhĩ Kim này thôi. Chúng ta cứ tìm kiếm kỹ lưỡng một chút thì may ra sẽ tìm thấy hai nàng đấy.
Phối Nguyên lắc đầu đáp:
– Nghiêm huynh nghĩ như vậy cũng chung một ý kiến với đệ. Vì thế, Phối Nguyên tôi đã tìm kiếm hơn trăm ngày là thế. Nhưng rốt cuộc vẫn không thấy tung tích của hai nàng đâu cả.
Mộ Quang nghe Phối Nguyên nói đã tìm kiếm trăm ngày mà vẫn không thấy Lệnh Hồ Sở Sở với Âm Tố Mai ở đâu, trong lòng rất kinh ngạc, chàng liền suy tính thầm xem hai nàng ẩn cư ở đâu.
Phối Nguyên thấy Mộ Quang đang suy nghĩ, liền mỉm cười nói tiếp:
– Tuy tiểu đệ chưa tìm ra được tung tích của hai nàng, nhưng lại biết được hai đại sự.
Mộ Quang vội hỏi:
– Đại sự gì thế?
Phối Nguyên mỉm cười đáp:
– Việc thứ nhất là Thiên Tâm Nữ Sử bỗng rời khỏi Thiên Tâm Cốc với cả gia đình Thạch Quân Bình, trang chủ của Thiên Tâm Trang đi Tây Côn Luân, còn Thiên Tâm Trang thì đã bị ba tên ma đầu lợi hại chiếm cứ rồi.
Mộ Quang biết Thạch Quân Bình chính là chồng của người cũ của mình, nên ngạc nhiên hỏi:
– Họ thiên cư đi đâu thế?
Phối Nguyên mỉm cười đáp:
– Thạch Quân Bình với Nhị phu nhân là Hứa Linh Sa đi du ngoạn ở Trung Nguyên về, cảm thấy trong giang hồ quá hiểm ác và nhơ nhuốc, lại đột nhiên thấy Thiên Tâm Nữ Sử giá lâm, bảo căn cứ vào quẻ thẻ mà bà ta vừa mới bói thì đại mạc này sắp có tai kiếp lớn, Thiên Tâm Trang cũng bị tai kiếp lây. Nhưng vợ chồng Quân Bình thì không việc gì, cho nên bà ta mới bảo em gái Thạch Vô Cấu khuyên chồng đem cả gia đình thiên cư đi Tây Côn Luân để sống cuộc đời yên ổn, không nên can thiệp vào việc đời.
Mộ Quang nghe thấy thế, cau mày lại hỏi tiếp:
– Phong thanh Thiên Tâm Nữ Sử là một vị tiền bối cao nhân, sao bà ta biết tai kiếp sắp tới nơi, không chịu nghĩ cách tiêu tai giải kiếp, mà lại định tâm rút lui để cầu an như thế?
Phối Nguyên gật đâu, đỡ lời:
– Nghiêm huynh hỏi rất phải. Nhưng huynh nên rõ, Thạch Vô Cấu chỉ giỏi y thuật với bốc dịch thôi, chứ võ công không được cao siêu cho lắm, hơn nữa, ba tên ma đầu chiếm cứ Thiên Tâm Trang, trong đó lại có một tên là tình nghiệp năm xưa của bà ta. Vì thế, bà ta không muốn gặp mặt y.
Mộ Quang kêu “Ồ” một tiếng, hỏi tiếp:
– Một siêu nhân như Thạch Vô Cấu mà cũng có sự rắc rồi vì tình nghiệp ư?
Phối Nguyên đáp:
– Phật bẻ cành hoa mỉm cười cũng còn hữu tình huống hồ người trần. Nhưng vì tình nghiệp của Vô Cấu là một tên hung tà tuyệt đỉnh, nên bà ta mới cắt đứt mối tình ấy.
Mộ Quang hỏi tiếp:
– Người đó là ai? Trong đương kim võ lâm, ngoài Thế Ngoại Bát Hung với Tây Nhạc Tam Quái ra, thì làm gì có hung tà tuyệt thế nào nữa?
Phối Nguyên lắc đầu, thở dài đáp:
– Ba vị ma đầu ấy, đều có võ công tuyệt thế, nhưng xưa này chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ở biên cương, không vào Trung Nguyên bao giờ, nên người đời mới không biết đến tên tuổi của họ. Vì sự ngẫu nhiên, tiểu đệ mới biết đến tên của ba tên ma đầu đó là Ngọc Phiến Chân Nhân Tiêu Khứ Trần, còn hai tên kia là Thần Phong Khách Tề Mông và Thất Chỉ Thần Ma Uông Chấn Vũ.
Mọ Quang lắc đầu đỡ lời:
– Quả thật đệ chưa được nghe thấy tên của ba tên ma đầu ấy bao giờ, chẳng hay võ công của chúng ra sao?
Phối Nguyên cau mày lại, nói tiếp:
– Võ công của họ người nào cũng cao siêu hơn Lệnh Hồ Sở Sở với Âm Tố Mai.
Mộ Quang thất kinh la lớn:
– Theo Hồng huynh nói như vậy, nếu ba tên ma đầu ấy mà liên kết với Thế Ngoại Bát Hung thì thiên hạ sẽ...
Phối Nguyên vội đỡ lời:
Họ đã thông đồng với nhau rồi, Tiêu Khứ Trần là anh họ của Hùng Sách, người thứ sáu của nhóm Bát Hung. Vì y hay tin Hùng Sách bị chết dưới tay Thôi Ngọc, nên y mới bị Đàm Cán thuyết phục, rủ Tề Mông và Chấn Vũ cùng tới Đại Mạc để trả thù cho tiểu đệ của y, tới trợ giúp cho Bát Hung một tay.
Nói tới đó, chàng thở dài một tiếng, cau mày lại nói tiếp:
– Ba vị ma đầu vừa tới Đại Mạc đã chiếm cứ ngay Thiên Tâm Trang bỏ hoang.
Mộ Quang thắc mắc không hiểu, hỏi tiếp:
– Thiên Tâm Trang đã không có người ở, bị chúng chiếm cứ như vậy, thì có tai hại gì đâu?
Phối Nguyên gượng cười đáp:
– Vừa rồi đệ đã nói cho huynh biết rõ, là đệ đã khám phá ra được hai đại sự, một là tam ma đột nhiên xuất hiện ở trong Đại Mạc, còn một nữa, là trong Thiên Tâm Trang có tàng trữ một vật chí báu của võ lâm.
Mộ Quang vội hỏi:
– Vật báu gì thế? Thạch Quân Bình đã thiên cư, sao lại còn để lại vật báu ở Thiên Tâm Trang như vậy?
Phối Nguyên vừa cười vừa đáp:
– Đó là Cửu Hoàn Đơn mà Thiên Tâm Nữ Sử để lại tặng cho Lệnh Hồ cô nương.
Mộ Quang kêu “Ối chà” một câu, vội hỏi tiếp:
– Cửu Hoàn Đơn quý báu như thế mà lại lọt vào tay của ba tên ma đầu ấy...
Phối Nguyên xua tay đỡ lời:
– Nghiêm huynh khỏi của phải lo âu về việc đó. Cửu Hoàn Đơn tuy còn ở lại trong Thiên Tâm Trang, nhưng được giấu rất bí mật, bọn Khứ Trần khó mà tìm thấy được.
Mộ Quang cau mày, hỏi tiếp:
– Bọn Khứ Trần cũng không tìm thấy, thì Lệnh Hồ cô nương làm sao tìm thấy được?
Phối Nguyên đáp:
– Vô Cấu có để lại hai câu ẩn ngữ chuyển cáo Lệnh Hồ cô nương.
Mộ Quang hỏi tiếp:
– Hồng huynh có thể cho Mộ Quang biết hai câu ẩn ngữ ấy không?
Phối Nguyên gật đầu đáp:
– Nghiêm huynh có liên quan mật thiết với Lệnh Hồ cô nương như vậy, tất nhiên tiểu đệ có thể nói cho huynh biết được. Hai câu ẩn ngữ ấy chỉ có tám chữ:
“Tam Tam Đắc Lộ, Cửu Cửu Quy Nguyên”.
Mộ Quang vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Tam Tam Đắc Lộ, Cửu Cửu Quy Nguyên. Hai câu ẩn ngữ này quả thật huyền bí. Như vậy làm sao mà đoán ra được?
Phối Nguyên mỉm cười, nói tiếp:
– Cứ nghĩ suông như thế thì không sao đoán ra được, nhưng đến tận nơi thì may ra mới có thể vỡ nhẽ được.
Mộ Quang nhìn Phối Nguyên, lớn tiếng cười và hỏi tiếp:
– Hồng huynh đã có liên quan mật thiết với Lệnh Hồ Sở Sở như vậy, không biết huynh có bằng lòng đi với Mộ Quang đến Thiên Tâm Trang một phen không?
Phối Nguyên đáp:
– Có Nghiêm huynh, một vị anh hùng tuyệt thế đi cùng. thì đừng nói là Thiên Tâm Trang, dù là Quỷ Môn Quan hay Sâm La Điện, Phối Nguyên tôi cũng dám đi theo cùng.
Hai người bàn tính xong, liền lên đường đi Thiên Tâm Trang ngay.
Vừa đi Phối Nguyên vừa hỏi Mộ Quang rằng:
– Nghiêm huynh, tiểu đệ có một việc không tiện mở mồm...
Mộ Quang nhìn Phối Nguyên, vội đỡ lời:
– Chúng ta tuy mới quen biết nhau không bao lâu, nhưng ý hợp tâm đầu.
Hồng huynh có cấn đề gì thì cứ việc nói trắng ra đi Phối Nguyên đáp:
– Xưa kia Nghiêm huynh tuy có biệt hiệu là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ lừng lẫy võ lâm, nhưng hình như chưa có tuyệt thế công lực như bây giờ.
Mộ Quang nghe nói ứa nước mắt ra, thở dài một tiếng, nghẹn ngào đáp:
– Hồng huynh nhận xét rất đúng, trước kia tiểu đệ rất tầm thường, nay mới may mắn có đôi chút thành công, đó là nhờ ở ân sư của đệ dã tốn rất nhiều tâm huyết chỉ bảo cho.
Phối Nguyên mỉm cười nói tiếp:
– Tôn sư, Trà lão tiên sinh, là tôn sư của Bắc Nhạc, một đời đại hiệp, tất nhiên phải mong huynh lừng lẫy giang hồ, làm rạng rỡ môn phái, nhưng trong thời gian rất ngắn muốn khiến Nghiêm huynh được tiến bộ nhanh chóng...
Không đợi Phối Nguyên nói hết lời, Mộ Quang đã ứa lệ ra thở dài và đỡ lời luôn:
– Hồng huynh, hãy để tôi kể chuyện ân sư đã mất công dạy bảo tôi như thế nào kể hết cho Hồng huynh, nay dù Mộ Quang tôi có kết cỏ ngậm vành cũng không thể nào đền ơn được trong muôn một của người.
Nói xong, chàng bèn kể lại chuyện Lãnh Trúc tiên sinh đã khổ công dạy bảo cho mình như thế nào, nói hết cho Phối Nguyên nghe.
Phối Nguyên nghe xong, cũng rất cảm động thở dài một tiếng và đỡ lời:
– Trà lão tiên sinh không quản ngại mệt nhọc, dạy bảo đồ đệ thành công, khổ tâm này thực là khiến người ta rất kính phục. Nhưng tiểu đệ cảm thấy mọi việc cụ ấy đều làm đúng hết, riêng chỉ có một việc là hơi lầm lỡ.
Mộ Quang cau mày lại nhìn Phối Nguyên thủng thẳng nói:
– Hồng huynh, ân sư của tiểu đệ thực là...
Phối Nguyên vội xua tay ngắt lời và nói tiếp:
– Nghiêm huynh, chúng ta là những người du hiệp thì phải trọng sự thẳng thắn, chứ không nên cái cong mà cố bẻ ra cho thắng. Trà lão tiên sinh đã dùng thuốc độc làm hủy bộ mặt của huynh đi như thế này, tuy đó là một sự dụng tâm rất đau khổ, nhưng ông ta cũng tự biết đó là một việc rất lầm lỡ.
Mộ Quang ngạc nhiên hỏi:
– Sao Hồng huynh lại biết ân sư của tôi đã tự biết mình lầm lỗi.
Phối Nguyên vừa cười vừa đáp:
– Việc này dễ hiểu lắm, nếu Trà lão tiên sinh không tự biết lầm lỗi, thì khi nào ông ta lại đập vỡ lọ thuốc, mà để lại một bên mặt của huynh không hủy nốt?
Mộ Quang nghe nói, cúi đầu xuống ngẫm nghĩ chứ không nói năng gì.
Phối Nguyên lại vừa cười vừa nói tiếp:
– Nghiêm huynh đã luyện thành công pho Đảng Ma Ngọc Địch, Nhất Nguyên Thần Kiếm, với Âm Trầm Trúc Kim Cung, nhung môn tuyệt kỹ hãn thế.
Nhưng chuyến đi Thiên Tâm Trang này không biết huynh có thể hơi giữ lại một chút được không? Nghĩa là chả cần phải biểu lộ ra hết, để bọn Ngọc Phiến chân nhân, ba tên ma đầu với Thế Ngoại Bát Hung bớt đề phòng, thì khi dự đại hội Bạch Long Đôi Nghiêm huynh sẽ giở hết tài ba, lúc ấy mới thực là như tiếng sấm nổi lên giữa bình địa và tiêu diệt quần ma cùng một lúc.
Nhận thấy ý kiến của Phối Nguyên rất hay, Mộ Quang gật đầu đáp:
– Hồng huynh nói rất phải, chúng ta đi Thiên Tâm Trang, chỉ giả bộ là bái vọng Thạch Trang chủ thôi, mà phải cố hết sức dấu diếm tài ba, để tránh không ra tay đấu với bọn Tiêu Khứ Trần ba người.
Phối Nguyên đưa mắt nhìn cái cung vàng với bẩy mũi tên ở phía sau lưng của chàng, rồi mỉm cười nói tiếp:
– Đảng Ma Ngọc Địch với Nhất Nguyên Thần Kiếm có thể giấu diếm được đối phương, nhưng còn cây Kim Cung với bấy mũi thần tiễn này lồ lộ ra như thế, dù người mới có học võ không lâu, chỉ thoáng trông cũng nhận ra được hai môn đó là dị báu của võ lâm.
Mộ Quang nghe thấy Phối Nguyên nói rất có lý, chàng vội đỡ lời:
– Vâng, cung tên này quả thực là chướng mắt, nhưng chúng ta có thể giấu nó đi trước khi tới Thiên Tâm Trang.
Phối Nguyên mỉm cười nói tiếp:
– Sa mạc trơ trọi như thế. này, thì làm gì mà có thể để cho Nghiêm huynh giấu cung tên? Chỉ e việc này không phải là chuyện dễ đâu.
Mộ Quang nhanh nhẩu đáp:
– Nếu không có chỗ giấu diếm, thì ta. chôn xuống dưới đất và đánh dấu cũng được chứ sao?
Phối Nguyên bật cười đỡ lời:
– Ai mà chả biết cách đó rất hay, nhưng Nghiêm huynh nên nhớ ở sa mạc này thường hay có những trận gió rất kinh khủng, khi một trận gió thổi qua, trên mặt đất đã thay đổi hẳn, như vậy huynh làm sao mà tìm kiếm thấy được chỗ giấu vết của mình đã ghi?
Mộ Quang ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói tiếp:
– Bây giờ chúng ta thấy chỗ nào có thể dấu được, thì cứ việc dấu ngay đi, chả cần phải để tới gần Thiên Tâm Trang.
Phối Nguyên tán thành nói tiếp:
Ra khỏi núi A Nhĩ Kim này là tới Bạch Long Đôi rồi, chi bằng dấu ngay ở trong núi này trước rồi hãy đi sau có hơn không?
Mộ Quang liền nghe lời Phối Nguyên, trước khi chưa ra khỏi núi A Nhĩ Kim đã tìm được một chỗ kín đáo dấu cung tên ngay.
Dấu xong cung tên rồi, hai người mới lên đường đi Thiên Tâm Trang, lúc này Phối Nguyên mới nhận thấy công lực của Mộ Quang khác hẳn năm xưa kia, có thể gấp bội trước kia và cao siêu hơn mình nhiều.
Thì ra ba chữ Hồng Phối Nguyên chỉ là tên giả, chàng thiếu niên tuấn tú này chính là Tạ Tiểu Hồng mà đã bị chết ở trong núi Lục Bàn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.