Huyết Ngục Ma Đế

Chương 8: Có thể cứu hoặc không 




Dù Diệp Đông không hiểu ba ngôi sao vàng này có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn vô thức bị nó thu hút sự chú ý.
Diệp Nguyên Quân kéo nhẹ Diệp Đông: “Đông Nhi, mau đến chào hai vị này đi. Đây là Phương tiền bối – Phương Dịch, còn đây là Dao tiểu thư – Phương Y Dao!”
Diệp Đông nghi ngờ tiến lên hành lễ, nhưng thái độ của đối phương lại vô cùng kiêu căng. Phương Dịch còn đỡ, ông ta khẽ gật đầu, còn Phương Y Dao kia chỉ nhìn Diệp Đông một cái rồi dời mắt đi.
Sau khi Diệp Đông chào hỏi xong, Phương Dịch phất tay nói với Diệp Nguyên Quân: “Ông kêu gọi sự trợ giúp của chúng ta rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Diệp Đông thầm suy nghĩ, chợt hiểu ra thân phận của hai người này, có lẽ là chỗ dựa lớn sau lưng Diệp gia.
Diệp Nguyên Quân cung kính kể lại những chuyện Diệp gia gặp phải gần đây một lượt, cuối cùng nói: “Ta muốn nhờ tiền bối ra tay, nghĩ cách cứu chữa đan điền của cháu ta.”
Phương Dịch nhíu mày, đưa ánh mắt sắc bén về phía Diệp Đông.
Diệp Đông lập tức cảm nhận được áp lực to lớn vô hình đập vào mặt. Dưới áp lực nặng nề, tuy với thực lực trước mắt hắn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng vì để không bại lộ tình trạng thật của mình, Diệp Đông cố ý lắc lư, lảo đảo lùi về sau mấy bước xa.
Nhưng thông qua việc này, Diệp Đông biết được thực lực của đối phương chắc chắn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, thậm chí Phương Dịch còn mạnh hơn cả ông nội, chẳng lẽ ông ta đã đạt tới cảnh giới Trần Thân rồi sao?
Tuy Diệp Đông đã nghe các trưởng bối nói sau cảnh giới Linh Ấn còn có cảnh giới Trần Thân mạnh hơn, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, hắn chưa từng nhìn thấy ngoài đời thật, cũng không thể tưởng tượng ra được thực lực của cao thủ cảnh giới Trần Thân.
Đồng thời trong lòng Diệp Đông cũng vang lên một hồi chuông, hắn sợ giọt máu khổng lồ trong cơ thể mình sẽ bị đối phương phát hiện.
Dáng vẻ lúng túng của Diệp Đông khiến Phương Y Dao tỏ vẻ khinh thường.
Một lát sau, Phương Dịch thu hồi tầm mắt của mình, còn Diệp Đông cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên, cả người ướt sũng mồ hôi, chật vật như thể không còn sức.
Cũng may rõ ràng Phương Dịch không thể phát hiện ra giọt máu trong người Diệp Đông, ông ta thản nhiên nói: “Nếu đúng thật mười sáu tuổi đã ngưng tụ được linh ấn lục trọng thì thiên phú cũng không tệ, nhưng nếu tính ở đại lục Chu Tước thì cũng không được xem là thiên tài hiếm có, có thể cứu hoặc không!”
Những lời này của ông ta khiến Diệp Đông chợt thấy giận dữ, dù đến lúc này hắn vẫn không cho rằng mình là thiên tài gì, nhưng thái đội coi thường của đối phương vẫn khiến hắn không thể chấp nhận được.
Đối với một người tu luyện, đan điền vốn quý giá chẳng khác gì sinh mệnh, nếu có thể cứu thì ra tay giúp đỡ cũng được gọi là công đức vô lượng rồi. Nhưng đối phương lại nói là có thể cứu hoặc không, dáng vẻ lạnh lùng kiêu căng và coi thường khiến Diệp Đông mất đi toàn bộ thiện cảm với chỗ dựa này.
Phương Dịch tiếp tục lắc đầu nói: “Diệp Nguyên Quân à, ông kêu gọi trợ giúp chỉ vì một đứa cháu có thể cứu hoặc không của Diệp gia các ông, bắt chúng ta phải chạy đến đây từ nơi xa xôi, ông thật sự không coi chúng ta ra gì đúng không?”
Sắc mặt Diệp Nguyên Quân lập tức thay đổi, vừa định lên tiếng thì Diệp Đông ở bên cạnh đã nói với ông: “Gia gia, cháu biết ông thương cháu, nhưng cháu tự gây ra hoạ thì cứ để cháu tự giải quyết. Thân là con cháu Diệp gia, cháu chưa đến mức phải nhờ tới sự giúp đỡ của người khác để được sống!”
Câu nói của hắn khiến ba người đang có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, Diệp Nguyên Quân đỏ mặt, còn trên mặt Phương Dịch thì thoáng xuất hiện một đầu sói dữ tợn, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy đầu sói thoáng hiện trên mặt Phương Dịch, Diệp Đông thầm nghĩ, đây cũng là thần thông của cảnh giới Trần Thân à?
Phương Y Dao thẳng thừng cất giọng khinh thường: “Sao cơ, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa phục? Mười sáu tuổi ngưng tụ được linh ấn lục trọng vốn đâu phải thành tựu ghê gớm gì!”
Diệp Đông quay qua đối diện với Phương Y Dao, khẽ mỉm cười: “Ta không thấy không phục, cũng chưa từng cho rằng mình có thành tựu ghê gớm gì…”
“Đông Nhi, im lặng!”, Diệp Nguyên Quân vội vàng ngắt lời Diệp Đông, nói với Phương Y Dao: “Dao tiểu thư, gần đây Đông Nhi gặp phải biến cố, tâm trạng không được thoải mái nên mới nói chuyện không phải phép, mạo phạm Dao tiểu thư, lão phu thay mặt nó xin lỗi cô!”
Thấy gia gia định nhún nhường, Diệp Đông bỗng kéo ông lại, nụ cười trên mặt đã không còn, thay vào đó là vẻ lạnh lùng: “Dao tiểu thư, Phương tiền bối, tất cả đều là lỗi của Diệp Đông, không liên quan gì đến gia gia của ta cả. Hôm nay hai vị lặn lội đường xa vì Diệp Đông, sau này Diệp Đông nhất định sẽ đền đáp gấp bội!”
“Đủ rồi!” Diệp Nguyên Quân chợt hét to: “Đông Nhi, đi về phòng!”
Lúc này, nét mặt Phương Dịch cũng trở nên nghiêm túc: “Diệp Nguyên Quân, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện ông xin giúp đỡ lần này, nhưng nếu lần sau ông lại nhờ chúng ta giúp đỡ chuyện cỏn con như thế nữa, hừ, ta nghĩ chắc ông cũng biết hậu quả rồi đó. Ngoài ra trong vòng tuyển chọn một năm sau, nếu nhà họ Diệp các ông vẫn cử một kẻ không mạnh yếu không yếu thế này thì không cần đến tham gia nữa. Dao Nhi, chúng ta đi thôi!”
Sau khi nói xong, Phương Dịch và Phương Y Dao đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến Diệp Nguyên Quân đang cố gắng giữ lại, sải bước rời khỏi Diệp gia.
Diệp Đông lạnh lùng nhìn hai người rời đi, Diệp Nguyên Quân chán nản quay lại, im lặng nhìn Diệp Đông một lúc lâu rồi khẽ thở dài, ngồi xuống ghế: “Đông Nhi, đều do gia gia vô dụng!”
“Không, gia gia, cháu biết chắc chắn là ông có nỗi khổ riêng!”
Trong ký ức của Diệp Đông, gia gia luôn là một người đội trời đạp đất, chưa từng hạ mình vì điều gì hay vì ai, càng sẽ không quỳ xuống cầu xin cái gì. Mà lần này vì hắn, gia gia hoàn toàn từ bỏ lòng tự tôn trước giờ, nên cảm giác bất mãn trong lòng hắn cũng đã tan thành mây khói.
“Đúng thế!”, Diệp Nguyên Quân cười khổ gật đầu: “Đông Nhi, Dao tiểu thư khi nãy dù chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã có linh ấn bát trọng, còn tu vi của Phương tiền bối thì bây giờ cháu không thể tưởng tượng nổi đâu. Cháu chỉ cần nhớ rằng họ là người của một môn phái tu luyện ở đại lục Chu Tước tên là Thiên Tâm Tông, là nhân vật mà chúng ta không thể nào động đến!”
Mười lăm tuổi, linh ấn bát trọng!
Tin tức này thật sự khiến Diệp Đông phải ngạc nhiên, nhưng sau đó, hắn chỉ nở nụ cười ngạo nghễ.
Linh ấn bát trọng là gì, nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể lên linh ấn thập trọng trong một đêm, không thể tưởng tượng nổi thì sao, chỉ cần hắn tu luyện Huyết Hải Chiến Thiên Đạo đến đỉnh cao thì đừng nói là Phương Dịch, e rằng cả Thiên Tâm Tông cũng không phải đối thủ của hắn!
Diệp Đông thật sự quá khinh thường công pháp thần kỳ này rồi, nhưng cũng không thể trách hắn được, cao thủ mạnh nhất mà hắn từng tiếp xúc tính đến hiện tại cũng chỉ có Phương Dịch từng gặp tối nay thôi, nên hắn thật sự không thể nào nghĩ đến cảnh giới cao hơn nữa.
“Gia gia, ông yên tâm, kể từ hôm nay, Đông Nhi nhất định sẽ cố gắng gấp bội, sớm ngày mang vinh quang về cho Diệp gia ta!”
Với Diệp Nguyên Quân, lời của Đông Nhi cũng chỉ là một câu an ủi trẻ con mà thôi, ngay cả đan điền cũng không thể chữa trị thì có cố gắng đến mấy cũng chỉ là một kẻ vô dụng, sao có thể mang vinh quang về được. Nhưng ông cũng chỉ cười gượng, xoa đầu Diệp Đông thay cho lời khen ngợi.
Nhìn gia gia thoáng chốc như già đi chục tuổi, Diệp Đông càng kiên định hơn với quyết tâm mình phải sớm ngày trở nên mạnh mẽ.
Bất cứ chỗ dựa nào cũng không thể dựa được, muốn chân chính đứng vững trên thế giới này thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi!
Diệp Đông siết chặt tay mình, giọt máu đỏ ở sâu trong mệnh hải giúp hắn tự tin hơn gấp trăm lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.