Huyết Ngục Ma Đế

Chương 9: Huyệt Thương Dương ngón trỏ 




Một tháng nhanh chóng trôi qua trong sự tu luyện khắc khổ ngày đêm của Diệp Đông, ngày mai chính là ngày tổ chức cuộc thi tranh giành tư cách chiếm giữ phố Thu Diệp ba năm một lần của thành Dật Phong cho ba thế gia.
Trên sườn núi phía sau, Diệp Đông đứng chắp tay, hai mắt nhắm nghiền, xung quanh có vô số âm thanh dồn dập kéo đến truyền vào tai hắn.
Lợi ích của việc cố gắng tu luyện Huyết Hải Chiến Thiên Đạo đã ngày càng thể hiện rõ ràng, mỗi ngày linh khí Thiên Địa đều tôi luyện cho các bộ phận trên cơ thể, giúp Diệp Đông có tiến bộ to lớn ở tất cả phương diện.
Trong phạm vi trăm mét, âm thanh nhỏ như lá rụng hoa bay, gió thổi cỏ lay cũng không thể thoát khỏi tai hắn.
Trong bóng tối không chút tia sáng, hắn vẫn có thể dùng tay kẹp lấy con ruồi bay qua ngang tai một cách chính xác, nhìn thấy vật trong tối, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Nếu hội tụ linh khí vào hai chân thì chân hắn sẽ như gắn hai cái lò xo lớn, giẫm nhẹ một cái cũng bay được ba đến năm mét.
Nhưng điều khiến hắn hài lòng nhất là ngón trỏ tay phải, chẳng những cứng rắn như sắt mà còn…
Bỗng nhiên trong cánh rừng phía xa vang lên tiếng xào xạc, Diệp Đông vẫn đang nhắm mắt, nhưng tai thì lại động đậy như phán đoán ra được. Đó là một con sói đói lạc đường, bốn cái móng vuốt giẫm trên lá rụng đi qua rừng rậm, hai đôi mắt tràn đầy thú tính nhìn chằm chằm vào hắn.
Sói đói không di chuyển, Diệp Đông cũng không di chuyển, hai bên cùng so sức kiên nhẫn với nhau, cuối cùng thật sự không thể chịu được cảm giác đói bụng truyền tới, sói đói bỗng nhảy lên thật cao, há to miệng, răng nanh sắc bén loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, nhào về phía Diệp Đông.
Diệp Đông vẫn nhắm nghiền mắt, mãi đến khi mùi hôi của con sói đói phả vào chóp mũi, hắn mới giơ tay lên đưa ngón trỏ tay phải của mình ra, nhẹ nhàng chỉ một cái.
“Phụt!” . Truyện Hot
Sói đói thậm chí còn không kịp hét lên thì người đã cứng đờ giữa không trung, đôi mắt đỏ như máu trợn to, đến lúc chết vẫn không thể tin loài người còn cách mình ít nhất ba mét chỉ ngón trỏ vào người nó bằng cách nào.
Trên đầu ngón trỏ tay phải của Diệp Đông có một luồng linh khí nổ tung một cách kỳ quái rồi di chuyển hơn ba mét, tựa như một cái roi thép xuyên thủng đầu sói đói, lấp lánh rực rỡ dưới ánh trăng!
Sau một tháng tu luyện vất vả, Diệp Đông phát hiện rèn luyện các huyệt đạo trong cơ thể trông thì rất đơn giản, nhưng thực tế lại có thể kích phát được tiềm năng của các bộ phận.
Ví dụ như sau khi đả thông huyệt Thương Dương trên ngón trỏ, linh khí bắn ra từ trong đó chẳng những rất cứng rắn mà còn có thể thoát li khỏi cơ thể, cũng có thể liên kết với cơ thể, ngoài ra còn co giãn được chiều dài theo ý muốn giống như roi.
Từ nửa mét ban đầu đến ba mét như bây giờ, Diệp Đông không biết rốt cuộc độ dài của linh khí bắn ra từ ngón tay của hắn có thể dài đến giới hạn nào, nhưng hắn cảm thấy rất chờ mong.
Diệp Đông vung tay, linh khí trên ngón trỏ được thu lại, ngón tay cũng trở nên mềm mại, vừa cương vừa nhu, cương nhu kết hợp.
Diệp Đông hoàn toàn không có hứng thú mở mắt nhìn con chó sói chết không nhắm mắt kia, hắn vẫn đứng chắp tay như thế, lẩm bẩm: “Tu luyện xong linh ấn thất trọng đã được nửa tháng cũng không thấy có tác dụng phụ gì cả, có vẻ như có thể dùng Huyết Hải Chiến Thiên Đạo để ngưng tụ linh ấn. Kệ vậy, hôm nay mình sẽ ngưng tụ thêm một tầng nữa, linh ấn bát trọng, chắc hẳn đã đủ để tham gia cuộc thi ngày mai rồi!”
Mới tờ mờ sáng hôm sau, toàn bộ Diệp gia đã trở nên nhộn nhịp, hạ nhân bận rộn làm điểm tâm, còn con cháu đời thứ ba của Diệp gia thì vẫn đang tu luyện những phút giây cuối, chuẩn bị cho cuộc thi hôm nay.
Một năm trước thi cuộc thi bắt đầu, ba thế gia sẽ phái người trao đổi về nội dung và cách thức thi.
Cuộc thi kỳ trước do con cháu đời thứ hai trong thế gia tham dự, nên Diệp Vân Phi đã dẫn dắt Diệp gia giành được thắng lời, còn cuộc thi lần này là do người dưới mười tám tuổi trong gia tộc tham gia. Đương nhiên đề nghị này cũng do Diệp gia đưa ra, vì khi đó Diệp Đông đã lộ ra chút tài năng của mình rồi.
Nhưng không ai ngờ Diệp Đông lại gặp phải tai bay vạ gió như thế, Diệp Vân Phi không rõ sống chết, Diệp Đông trở thành một kẻ vô dụng, vì thế Lâm gia và La gia đều trong tâm lý nhất định phải chiến thắng cuộc thi lần này.
Diệp Đông cũng dậy rất sớm, dù người Diệp gia cho rằng hắn không có tư cách tham gia cuộc thi lần này, nhưng cũng không ai ngăn cản hắn, không cho hắn đi học hỏi.
Lúc ăn điểm tâm, Diệp Nguyên Quân cũng đi tới phòng ăn, dù sao kết quả cuộc thi lần này cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Diệp gia, nên ông chuẩn bị đích thân dẫn đoàn, cũng coi như giúp cháu mình lên tinh thần, tự tin hơn.
Con cháu đời thứ ba của Diệp gia có tổng cộng sáu người, ngoài Diệp Vân Phi chỉ có mỗi Diệp Đông, lão Đại Diệp Vân Thiên có hai đứa con một nam một nữ, con trai Diệp Danh là cháu đích tôn, trước mắt là linh ấn thất trọng, nhưng năm nay đã hai mươi, không thể tham gia cuộc thi.
Con gái tên là Diệp Linh, năm nay mười tám, linh ấn lục trọng, cũng xem như người có tu vi cao nhất của Diệp gia tham gia cuộc thi lần này.
Lão Tam Diệp Vân Đằng có ba người con, hai nam một nữ, nhưng ông ấy chỉ có thể cho hai đứa con trai là Diệp Long và Diệp Hổ tham gia, Diệp Long mười lăm tuổi, linh ấn ngũ trọng, thiên phú không tệ, Diệp Hổ mười bốn tuổi, linh ấn tứ trọng.
Vì thế thật ra lần này Diệp gia chỉ có ba người tham gia thi đấu.
Cách thức thi đấu là đấu lôi đài, do Diệp gia đã chiến thắng kỳ trước phái người phòng thủ, La gia và Lâm gia tấn công, ba nhà thay phiên nhau phái người ra trận, đến khi không còn người để phái lên nữa thì người còn lại cuối cùng trên lôi đài sẽ chiến thắng.
Sau khi bữa sáng kết thúc, dù Diệp Nguyên Quân mỉm cười cổ vũ ba người nhóm Diệp Long, nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra nụ cười của ông cực kỳ miễn cưỡng. Rõ ràng trong lòng ông cũng không cho rằng Diệp gia có hi vọng chiến thắng cuộc thi kỳ này.
Ngược lại Diệp Long lại trông rất tự tin, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười đắc ý, nhưng một tháng qua, hắn ta thật sự đã nghiêm túc bế quan dưới sự sắp xếp của phụ thân, cũng không biết đã có thành tựu gì rồi.
Nhưng Diệp gia cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, dù thiên phú của Diệp Linh khá bình thường, nhưng tu luyện rất chắc chắn, trước đây cũng chỉ thua kém Diệp Đông một chút mà thôi, nhưng gửi gắm hy vọng của cả gia tộc vào một nữ tử mười tám tuổi không khỏi khiến Diệp Nguyên Quân phải cười khổ trong lòng.
Một nhóm mười mấy người rời khỏi Diệp gia, đi tới trung tâm của trấn Thu Diệp, ở nơi đó có một lôi đài chuyên biệt.
Diệp Nguyên Quân cưỡi ngựa dẫn đầu phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy đứa cháu của mình, sau đó lại lặng lẽ thở dài.
Trong cuộc thi lần này, thành chủ thành Dật Phong là Đông Phương Bạch còn muốn đến theo dõi, vì trong tám trấn dưới thành Dật Phong, thực lực của trấn Thu Diệp là mạnh nhất, một trấn nhỏ có tận hai cao thủ linh ấn thập trọng.
Cuối cùng nhóm người cũng đến trấn Thu Diệp, tộc nhân phụ trách xử lý việc buôn bán của Diệp gia đã đến cổng trấn nghênh đón từ sớm.
Ba thế gia cứ ba năm sẽ thi đấu một lần, đây là đại sự long trọng của trấn Thu Diệp, nên xung quanh lôi đài đã bị mọi người vây kín từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.