Huyết Thiếp Vong Hồn Ký

Chương 76: Lão áo xanh khiêu chiến tây môn tung




Cam Đường năn nỉ:
- Ngoại công! Xin ngoại công nghe tôn nhi một lời, nếu có điều quá đáng, tôn nhi cam chịu tội chết không dám oán hận.
Châu Thừa Võ thở hồng hộc chống kiếm đứng yên, Tam Mục lão nhân run lên hỏi:
- Có điều gì? Mi nói mau đi!
Giữa lúc ấy, bóng người thấp thoáng. Kỳ Môn lệnh chúa và Đồng Bách chưởng môn song song đi tới.
Cam Đường đưa mắt nhìn Kỳ Môn lệnh chúa Châu Ngọc Phương và sư bá là Đồng Bách chưởng môn Phàn Giang, bất giác chàng run lên vì vẻ mặt người nào cũng nghiêm khắc tỏ ra họ coi chàng là đứa con ngỗ nghịch bất hiếu.
Chàng quay lại nhìn Tam Mục lão nhân đau buồn hỏi:
- Ngoại công! Ngoại công có nghe những lời đồn liên quan đến tôn nhi không?
- Lời đồn thế nào?
- Họ nói tôn nhi không phải là cốt nhục của Võ Thánh Cam Kính Nghiêu.
- Mi có tin như vậy không?
- Tôn nhi không thể không tin được - Tại sao vậy?
- Vì mẫu thân không giải thích.
- Mi có biết rằng kẻ thù muốn bức bách mẫu thân mi phải ra mặt không?
- Nhưng tại sao mẫu thân chẳng chịu nói rõ lý do ly khai tiên phụ?
- Vì y không biết rõ lý do đó.
Cam Đường la lên:
- Sao lại nói thế được...? Tôn nhi không thể tiếp thụ một lời mập mờ như vậy.
Kỳ Môn lệnh chúa lạnh lùng nói xen vào:
- Mẫu thân ngươi tính khí cực kỳ cương liệt. Một hôm phụ thân ngươi đi đâu về đột nhiên bảo mẫu thân ngươi phải đi ngay hay là tự tử. Mẫu thân ngươi tức quá không thèm hỏi rõ nguyên nhân, y bỏ đi liền. Sự thực là như vậy.
Cam Đường nghiến răng nói:
- Không gió khi nào nổi sóng? Việc gì chẳng có nguyên nhân? Chẳng nhiều thì ít mẫu thân cũng phải biết nội tình chứ?
- Sự thực y không biết gì hết.
- Tại sao mẫu thân không hỏi lại?
- Trước kia hai vợ chồng kính nhau như khách, chẳng bao giờ đỏ mặt tía tai. Thế mà phụ thân ngươi đột nhiên ngỏ lời tàn nhẫn, nên y không chịu nổi.
- Nói như vậy liệu có hợp tình hợp lý không?
Tam Mục lão nhân quát lên:
- Thúi lắm! Đạo làm con là như vậy ư?
Cam Đường bất giác lùi lại một bước. Chàng đau khổ nói:
- Tôn nhi nghe người ta bảo mẫu thân phải lìa nhà vì... không giữ tròn phụ đạo.
Tam Mục lão nhân gầm lên:
- Mi còn nói câu nữa là ta đập tan xác mi ra!
Cam Đường nghẹn họng một chút rồi lại hỏi:
- Mẫu thân về nương nhờ ngoại công. Sao ngoại công chịu im tiếng không đến Thánh Thành lý luận?
Kỳ Môn lệnh chúa lên tiếng:
- Mãi đến lúc xảy ra vụ huyết án Thánh Thành, mẫu thân ngươi mới cho tin liên lạc. Còn trước đó chẳng ai được tin tức gì nên không hiểu biến cố gia đình Võ Thánh đã xảy ra trong trường hợp nào.
Cam Đường không nói sao được nữa. Chàng không thấy mẫu thân cùng Lâm Vân xuất hiện thì trong lòng rất lấy làm kỳ, buột miệng hỏi:
- Mẫu thân điệt nhi đâu rồi?
Châu Thừa Võ vừa bị thương vừa căm hận la lên:
- Sư mẫu bị đứa con bất hiếu là ngươi làm cho bực không biết bỏ đi đâu rồi.
Cam Đường toàn thân run bần bật. Chàng vừa hối hận, vừa đau đớn, lại vừa bàng hoàng cảm khái...
Chàng lại hỏi:
- Còn biểu thư đâu?
Kỳ Môn lệnh chúa run lên đáp:
- Cam Đường! Nếu y gặp chuyện bất ngờ mà phải bỏ mạng thì chính ngươi là hung thủ giết người đó!
Cam Đường loạng choạng lùi lại ba bước la lên:
- Nàng... nàng...
Kỳ Môn lệnh chúa thét to:
- Không hiểu y còn sống hay chết và lạc lõng nơi đâu.
Cam Đường đau khổ rú lên một tiếng rồi cắm cổ chạy như bay.
Những cái đau khổ, cái bất hạnh dường như có mối duyên kết chặt lấy chàng không cởi ra được.
Trời sáng rồi. Cơn gió ban mai thổi vào mặt mát lạnh. Chàng tỉnh táo lại. Hình ảnh mẫu thân cùng Lâm Vân vẫn lập lờ trong đầu óc Cam Đường. Chàng tự hỏi:
- Ta biết làm gì bây giờ? Đi tìm sự thực chăng?
Sau chàng quyết định nếu không tìm ra được chân tướng thì suốt đời khổ sở.
Chàng nghĩ đến mẫu thân và Lâm Vân có mệnh hệ nào thì mình dù chết đến trăm lần cũng không đủ chuộc tội.
Lời ước định với Nam Cung trưởng lão lại hiển hiện lên trong đầu óc chàng. Đây là một việc lớn chẳng những liên quan đến ân oán riêng mình mà còn dính líu đến vận mệnh toàn thể võ lâm. Chàng phải theo mưu kế của trưởng lão hết sức mà làm.
Với ý niệm này chẳng cảm thấy nỗi đau lòng bớt đi một chút, rồi thẳng đường chạy về phía Điệp Thạch Phong.
Dọc đường chàng cố gắng giữ hành tung bí mật, tránh mặt hết thảy mọi người.
Chàng biết rõ Tây Môn Tung nhất định không chịu buông tha mình. Tai chàng nghe thấy những lời ca tụng Tây Môn Tung vì chính nghĩa mà ra tay diệt trừ Tử Thần đem hạnh phúc lại cho võ lâm. Những lời ca tụng này làm cho Cam Đường đau khổ vô cùng.
Cam Đường đau khổ không phải vì ghen ghét thời thịnh của Tây Môn Tung, vì hết thảy võ lâm đều mắc mưu thâm độc của hắn. Những kẻ sĩ chính nghĩa võ lâm hiện nay đều coi tên ác ma này như thần như thánh, mà kẻ đáng tôn trọng thì lại bị ruồng bỏ.
Đó là một tình trạng bi đát xưa nay hiếm có.
Một hôm, mặt trời mới mọc, mù sáng chưa tan, Cam Đường đi lên núi Điệp Thạch. Chàng ngoảnh đầu nhìn ra xa, bỗng cảm thấy tâm can đau đớn như muốn vỡ tung. Chính giữa đỉnh núi một tấm bia rất lớn dựng lên, trên khắc chữ vàng lóe mắt:
“Đây là chỗ Võ Thánh Tây Môn Tung tru diệt Tử Thần”.
Phía dưới là danh chưởng môn hoặc đại biểu các phái đã tham dự cuộc Sinh Tử đại hội.
Cuối cùng ghi ngày, tháng, năm mở cuộc đại hội.
Cam Đường nhìn thạch đài hai mắt đỏ sọng, từ từ giơ bàn tay lên...
Chàng vô cùng khích động, muốn phá tan chiếc đài kỷ niệm kẻ đầy tội ác sặc mùi máu tanh.
Giữa lúc chàng vận kình lực thủ thế toan ra tay thì một thanh âm rất nhỏ bé, chỉ có tay cao thủ thượng thặng mới nghe thấy đột nhiên lọt vào tai chàng. Chàng giật mình kinh hãi. Cánh tay đang giơ lên bỗng từ từ hạ xuống. Chàng lạnh lùng hỏi:
- Ai đó?
Một thanh âm khàn khàn đáp lại:
- Thính lực của các hạ thiệt là minh mẫn. Lão phu trở về Trung Nguyên đã tính trước rằng mình sẽ gặp tay cao thủ chân chính.
Cam Đường lại run lên từ từ quay đầu lại, thì cách đó ba trượng rõ ràng có một người áo xanh đứng đó. Người này lưng đeo trường kiếm, mái tóc hoa râm, tuổi trạc ít ra là đã ngoài ngũ tuần. Bộ râu lão chùng xuống trước ngực cũng đã đốm bạc. Tướng mạo lão rất oai nghiêm, mắt lão còn trong như nước hồ thu.
Cam Đường vừa nhìn thấy đã biết ngay là một tay cao thủ bản lãnh kinh người.
Lão áo xanh thấy Cam Đường là một thiếu niên tuổi độ hai mươi thì không khỏi kinh ngạc la lên:
- Ái chà!
Cam Đường nhìn lão áo xanh từ đầu xuống chân rồi cất tiếng hỏi:
- Các hạ là cao nhân phương nào?
Lão áo xanh chăm chú ngó Cam Đường một hồi rồi chậm rãi nói:
- Nhai nhi! Ngươi hãy báo danh trước đi.
Cam Đường lạnh lùng đáp:
- Bản nhân thỉnh giáo các hạ trước.
- Thế thì ngươi kiêu ngạo thật!
- Không phải là chuyện kiêu ngạo hay không kiêu ngạo.
- Hiện giờ chưa phải là lúc lão phu nói đến tên hiệu được.
- Vậy thì chúng ta cùng miễn cả.
- Hừ! Nhai nhi! Lão phu còn ở ngoài năm trượng mà ngươi đã phát giác ra rồi, đủ biết công lực ngươi không phải hạng tầm thường. Phải chăng ngươi chiêm ngưỡng đài kỷ niệm ghi công Võ Thánh?
Cam Đường thấy lão là người lạ, chẳng muốn thố lộ tâm tình làm chi. Chàng cũng hỏi lại cho xuôi chuyện:
- Chắc các hạ cũng đến đây vì hâm mộ thanh danh Võ Thánh?
- Mộ danh ư? Ha ha!...
Tiếng cười của lão vọt lên đến tận mây xanh làm rung động cả một vùng sơn cước.
Cam Đường cũng bị tiếng cười làm rung động tâm thần, chàng liền hỏi:
- Các hạ cười chi vậy?
Lão áo xanh ngừng tiếng cười, mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị. Lão đáp bằng một thanh âm hòa bình mà cũng lạnh như nước, vang như chuông:
- Tiểu hữu! Nội lực của chú khá đấy. Chuyến này lão phu trở lại Trung Nguyên thì gặp chú là tay cao thủ vào hàng nhất. Hơn nữa chú còn nhỏ tuổi mà đã tài cao thiệt là hiếm có. Nhưng đáng tiếc...
Cam Đường trong lòng xúc động. Cách xưng hô biến đổi của lão làm cho chàng nghi hoặc. Chàng hỏi lại:
- Điều chi đáng tiếc?
- Đáng tiếc là không có người hiểu biết chỉ đường cho.
- Các hạ nói vậy là có ý gì?
- Tiểu hữu sùng bái Võ Thánh này lắm phải không?
- Cái đó... cái đó do thời thế tạo nên.
- Tiểu hữu trả lời hay đấy!
- Phải chăng các hạ nhận Võ Thánh này không đáng sùng kính?
Lão áo xanh hơi biến đổi sắc mặt. Lão không trả lời câu hỏi của Cam Đường mà lại lảng sang chuyện khác:
- Tiểu hữu có thể thay lão phu làm một việc được chăng?
- Việc gì?
- Truyền tin cho Tây Môn Tung biết là có địch nhân đang chờ ở đây!
Cam Đường giật mình hỏi:
- Các hạ muốn khiêu chiến với minh chủ võ lâm chăng?
- Cái đó tiểu hữu bất tất phải hỏi làm chi.
Cam Đường bất giác tức mình, lạnh lùng hỏi:
- Các hạ tưởng tại hạ sẽ nghe theo lời sai khiến của các hạ ư?
- Tiểu hữu... không muốn thế hay sao?
- Phải rồi!
Lão áo xanh đảo mắt nhìn chàng nói:
- Xin tiểu hữu giúp cho.
Cam Đường nhớ tới lời ước hẹn với Nam Cung trưởng lão. Dĩ nhiên chàng không thể lộ diện trước mặt Tây Môn Tung. Đồng thời chàng không dám đến Ngọc Điệp Bảo vì e rằng vạn nhất mình không nhịn được, nổi hung lên thì hư mất việc lớn. Chàng giả vờ kiêu ngạo đáp:
- Sao các hạ không tự mình đến nhà y mà bảo?
Lão áo xanh đáp một câu rất sâu xa:
- Lão phu nhận thấy ở chỗ này hay hơn.
- Đáng tiếc là tại hạ không thể tuân mệnh được.
- Tại sao vậy?
- Chẳng tại sao cả.
- Tiểu hữu muốn thế nào mới đưa tin giúp lão phu?
- Thiệt ra tại hạ phải xin lỗi là không thể tuân mệnh được.
Lão áo xanh đã dày công phu tu dưỡng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh khiến cho Cam Đường phải kính nể. Chàng lại hỏi:
- Vì lẽ gì các hạ lại đến khiêu chiến với Võ Thánh?
Cặp mắt lão áo xanh lại chiếu ra những tia sáng kỳ dị, lão thản nhiên hỏi lại:
- Phải chăng tiểu hữu cho là lão phu không xứng đáng?
- Tại hạ không nghĩ thế đâu.
- Vậy theo tiểu hữu đoán thì vì lẽ gì?
- Phải chăng vì danh?
- Tiểu hữu lầm rồi. Cái lo của con nhà võ là không bỏ được tính háo danh.
Cam Đường ngấm ngầm khâm phục vì lời nói giản dị của lão bao hàm một triết lý rất cao thâm. Chàng lại hỏi:
- Vì thù hằn chăng?
Lão áo xanh hơi biến sắc. Khá lâu mới trở lại bình thường, lão lảng sang chuyện khác:
- Lão phu đã hiểu rõ ý tiểu hữu rồi.
- Các hạ hiểu thế nào?
- Phải chăng tiểu hữu muốn biết trước lão phu có đủ tư cách để khiêu chiến với Tây Môn Tung không?
Cam Đường động tâm. Chàng cũng muốn thử xem bản lãnh của lão cao siêu đến đâu mà dám khiêu chiến với Tây Môn Tung.
Giữa lúc ấy, hai bóng người chạy lên núi như bay. Cam Đường vừa trông thấy đã nói:
- Người truyền tin cho các hạ đến đó.
Chàng vừa nói vừa chạy nhanh vào trong đống loạn thạch.
Bóng người vọt đến nơi rõ ràng là hai tên kiếm sĩ áo gấm. Hai gã đảo mắt nhìn lão áo xanh lộ vẻ ngạc nhiên. Một gã chắp tay hỏi:
- Các hạ là cao nhân phương nào?
Lão áo xanh hỏi lại:
- Hai ông bạn có thể cho biết thân thế trước được không?
Gã kiếm sĩ vẻ mặt dương dương tự đắc nhíu cặp lông mày hỏi:
- Các hạ nhìn không ra lai lịch của bọn ta ư?
Lão áo xanh lạnh lùng đáp:
- Xin tha thứ cho lão phu kiến thức kém cỏi.
Gã kiếm sĩ áo gấm ngạo nghễ đáp:
- Tại hạ là cẩm y thị vệ dưới trướng võ lâm minh chủ.
- Ủa! Lão phu thất kính mất rồi.
- Bây giờ các hạ báo danh được rồi chứ?
- Tên tuổi lão phu nhỏ mọn không có gì đáng nói cả.
Gã kiếm sĩ sa sầm nét mặt hỏi:
- Các hạ biết đây là địa phương nào rồi chứ?
Lão áo xanh lạnh lùng đáp:
- Lão phu chỉ biết đây là chốn sơn đầu.
- Hừ! Đây là thánh địa, người thường không thể đến được. Phải chăng các hạ vì muốn chiêm ngưỡng thánh địa mà tới đây?
Lão áo xanh không trả lời, chỉ bật lên một tràng cười rộ.
- Các hạ cười chi vậy?
Lão áo xanh thủng thẳng đáp:
- Không ngờ Tây Môn Tung đã trở nên Võ Thánh và lên ngôi minh chủ...
Hai gã kiếm sĩ biến sắc. Một gã tức giận hỏi:
- Các hạ dám gọi thẳng tên húy minh chủ ra ư?
- Gọi như vậy thì đã làm sao?
- Bản cận vệ e rằng sẽ đắc tội với các hạ.
- Ông bạn không đáng đâu.
Gã kiếm sĩ rút thanh trường kiếm đánh soạt một cái, giơ lên lớn tiếng hỏi:
- Lai lịch các hạ thế nào?
Lão áo xanh vẫn thản nhiên nói:
- Ông bạn không đáng đâu, mau về bảo Tây Môn Tung là có lão phu chờ đây.
Kiếm sĩ áo gấm cười khẩy, hỏi:
- Các hạ muốn khiêu chiến với minh chủ chăng! Ha ha...!
- Lão phu mong rằng ông bạn quay về báo tin đi.
- Ta không chịu thì sao?
- Đừng chọc giận cho lão phu phải ra tay.
Ga kiếm sĩ cười rộ nói:
- Thiệt là một lão thất phu nói khoác không biết ngượng miệng.
Lão áo xanh trợn mắt lên quát:
- Đi đi!
- Các hạ hãy trổ một vài ngón cho ta coi thử đã.
- Lão phu không muốn giết người.
- Nhưng tại hạ muốn cho các hạ một bài học thì sao?
- Ngươi muốn chết chăng?
- Lão nói đùa đấy chứ?
- Lão phu cho ngươi ra tay trước.
- Coi kiếm đây!
Một tiếng rú vang lên. Máu vọt tung tóe. Gã kiếm sĩ bị chặt làm hai đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.