Huyết Thiếp Vong Hồn Ký

Chương 78: Âm ty công chúa lại xuất hiện




Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng nghiến răng lên tiếng:
- Tây Môn Tung! Bây giờ chúng ta tính nợ đi.
Tây Môn Tung lạnh lùng nói:
- Tư Đồ Vọng! Vụ này nên kết thúc cách nào? Ngươi nói đi!
Thanh Y Kiếm Khách lộ vẻ đau đớn trầm trọng. Lão khích động nói:
- Tây Môn Tung! Ta không ngờ mi lại hèn hạ bỉ ổi đến thế!...
- Liệu mà từ từ lỗ miệng!
- Hừ! Ngày trước lúc ở Thánh Thành muốn chứng nghiệm võ học thì sự thắng bại có quan hệ gì đến vinh nhục? Ta không ngờ mi bỏ thuốc độc vào nước trà để cho công lực ta bị giảm sút. Mi lấy cái thắng đó làm vinh ư?
- Còn gì nữa không?
Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng nghiến răng để kiềm chế cơn khích động. Lão đáp:
- Dĩ nhiên là còn. Mi trói vợ dại con thơ ta vào cột gỗ rồi đánh lừa ta đuổi theo ra Đông Hải. Trên thuyền, mi đặt chất nổ muốn tận sát cả nhà ta. Nhưng tiếc rằng người tính không bằng trời định. Bản nhân tìm thấy sự sống trong cái chết.
Tây Môn Tung cất giọng the thé ngắt lời:
- Câm miệng đi!... Ngươi căn cứ vào đâu mà nói vậy hay chỉ bịa chuyện hoang đường?
- Hoang đường ư? Ha ha! Tây Môn Tung! Không ngờ gã tay sai của mi hãy còn nhân tính. Lúc thuyền bị phá hủy trôi nổi lênh đênh, gã đã thổ lộ thực tình với ta hết.
Không thế thì Tư Đồ Vọng này đã bị chết một cách hồ đồ.
- Người ấy đâu?
- Y chết rồi.
- Ha ha! Tư Đồ Vọng! Nhân chứng vật chứng đều không có, ngươi tưởng chỉ một lời nói của ngươi là võ lâm thiên hạ tin ngay ư?
Cam Đường nấp trong bóng tối tức quá lông tóc đứng dựng cả lên. Chàng không ngờ Tây Môn Tung mặt người dạ thú đến thế.
Chàng chợt nhớ ra câu chuyện công chúa Tôn Quỳnh Giao phái Đông Hải đã tiết lộ là Tư Đồ Sương bị đắm thuyền ngoài biển rồi được cứu sống. Chàng tự hỏi:
- Phải chăng Tư Đồ Sương là con gái ThanhY Kiếm Khách Tư Đồ Vọng? Về địa điểm, về tính danh, về cuộc tao ngộ đều đúng nhau hết. Tư Đồ Sương chắc là con gái lão không còn nghi ngờ gì nữa.
Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng sát khí đằng đằng lớn tiếng quát:
- Tây Môn Tung! Chẳng cần võ lâm có tin hay không. Bữa nay giữa ta với mi tất phải có kẻ sống người chết.
Tây Môn Tung bất giác lùi lại một bước, mặt đầy vẻ nham hiểm. Con người giảo quyệt lúc này đã bộc lộ bản tính. Nét mặt giả nhân giả nghĩa biến mất. Hắn cười khằng khặc nói:
- Thế thì ngươi đã được người Phù Tang cứu vớt, lưu lạc trên ba hòn đảo ngoài biển đông, lại may gặp cơ duyên học được kiếm thuật tối cao của phái Vô Song. Ngày nay ngươi quay về Trung Nguyên tìm bản nhân để đòi nợ phải không?
- Đúng thế!
- Ngươi tưởng bản lãnh ngươi hiện nay đủ để hạ sát bản nhân chăng?
- Có thể như vậy.
- Ngươi không có đủ bằng chứng để công bố trên thế gian, nên phải đơn độc giao chiến với bản nhân ư?
- Tây Môn Tung! Mưu kế của mi thiệt xứng với hai chữ “Ma Thánh”, chứ không phải “Võ Thánh”.
- Đáng tiếc là ngươi không suy nghĩ chu toàn. Trước mặt đại biểu các môn phái ngươi không dám bộc lộ chân tướng, thì cuộc đấu này ngươi chết cũng uổng mà thôi.
Còn bản nhân không may có chết về tay ngươi thì các võ lâm Trung Nguyên quyết chẳng buông tha ngươi.
Tư Đồ Vọng cười rộ nói:
- Tây Môn Tung! Bản nhân chỉ cần phanh phui thây mi làm muôn đoạn, lấy máu gột rửa Ngọc Điệp Bảo, còn ngoài ra không cần chi hết.
- Ta e rằng ngươi không làm nổi.
- Đừng nhiều lời! Lấy kiếm ra đi!
- Hẳn thế chứ! Được thử kiếm thuật của đất Phù Tang là một chuyện ta rất lấy làm thích thú.
Hắn nói xong cười lên hô hố ra vẻ khoái trá lắm. Một tên cận vệ áo gấm cởi kiếm đưa cho hắn.
Cam Đường không khỏi hồi hộp, vì đây là cuộc đấu kiếm hãn hữu. Hai bên toàn là những tay kiếm thủ tuyệt luân. Ai sống ai chết khó mà biết trước được.
Thanh Y Kiếm Khách tay phải cầm chuôi kiếm. Mắt lão chiếu ra những tia kỳ quang loang loáng. Hai bên đối diện nhìn nhau, tuy kiếm chưa ra khỏi vỏ mà chẳng khác gì đang giao đấu rồi. Những tay cao thủ tuyệt đỉnh ra chiêu không cần hình sắc.
Họ quyết đấu với nhau bằng ý chí, bằng tinh thần. Ai sơ hở một chút là có thể bị đối phương thừa cơ chém chết trong nháy mắt.
Bầu không khí trong trường cực kỳ khẩn trương. Cam Đường cũng băn khoăn trong dạ.
Mặt trời đúng ngọ rồi xế về tây. Hai người vẫn trơ như phỗng đá.
Không khí tựa hồ đóng kết lại. Nếu không có bóng mặt trời di chuyển thay đổi mọi hình bóng, thì tưởng chừng mọi vật đều đứng yên hết.
- Úi chao!
Một tiếng quát vang! Tiếp theo là tiếng kim khí va chạm. Kiếm quang xoay chuyển trên không trong nháy mắt rồi lại yên lặng tựa như chưa có động tác gì xảy ra.
Cam Đường không hiểu ai ra tay trước. Rút cục chiêu này ngang sức không ai hơn kém.
Bóng người sát vào nhau rồi lại xa ra, chợt phân chợt hợp.
Cuộc đấu mỗi lúc một kinh tâm động phách, tánh mạng của hai bên như treo đầu sợi tóc. Ai sơ hở một chút là lập tức máu đổ đương trường.
Hai bên qua lại năm chiêu vẫn giữ thế quân bình, nhưng phương vị thay đổi. Bây giờ hai người đứng cách nhau chừng hai trượng. Tầm kiếm chém không tới. Tây Môn Tung đổi sang vị trí Thanh Y Kiếm Khách. Còn Thanh Y Kiếm Khách lại xoay lưng vào bốn kiếm thủ áo gấm.
Tây Môn Tung lên tiếng:
- Tư Đồ Vọng! Ngươi còn có di ngôn gì không?
Thanh Y Kiếm Khách tiếng vang như sấm đáp:
- Tây Môn Tung! Chưa biết ta chết hay là mi chết.
- Nhất định ngươi phải chết.
- Thúi lắm!
Đột nhiên bốn tên kiếm sĩ áo gấm đồng thời quát lên một tiếng thật to rồi rút kiếm ra...
Thanh Y Kiếm Khách xoay mình phóng kiếm thần tốc đến nỗi không ai kịp nhìn thấy tựa như ánh chớp nhoáng. Nhưng một chớp nhoáng này đối với tay cao thủ cũng là một thời gian khá dài đủ để đâm chết địch nhân.
Tây Môn Tung cũng xổ tới nhanh như chớp.
Cam Đường không ngờ Tây Môn Tung lại có thủ đoạn hèn mạt này. Chàng nấp ngoài xa mấy trượng có muốn ra tay cứu ứng cũng không thể kịp. Lòng chàng hồi hộp vô cùng.
Thanh Y Kiếm Khách ra chiêu rồi không quay lại nữa. Thanh trường kiếm thuận thế đảo ngược về, dường như lão đã biết trước thủ đoạn của đối phương.
Choang! Lưỡi kiếm chạm nhau tiếp theo là tiếng rên ư ử. Thanh Y Kiếm Khách loạng choạng lùi ra mé bên năm sáu thước. Trán bên trái, trước ngực và cánh tay phải nhuộm máu đỏ hồng. May mà lão không quay lại, thuận thế vung kiếm về đã chống được nửa phần thế công của đối phương. Không thì đúng như lời Tây Môn Tung đã nói là lão nhất định phải chết.
Huỵch huỵch mấy tiếng liền! Bốn tên kiếm thủ áo gấm kế tiếp nhau ngã lăn ra.
Người nào cũng bị chặt giữa đứt thành hai khúc.
Cam Đường bất giác run lên bần bật. Trong chớp mắt Thanh Y Kiếm Khách đã chém được vào lưng bốn tay kiếm thủ hạng nhất trên chốn giang hồ, mà đối phương chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ. Thân thủ lão như vậy thật là quỷ khốc thần sầu.
Tây Môn Tung dường như đã biết trước diễn biến này. Hắn cũng không quay đầu nhìn lại nữa. Hắn biết là muốn tạo cho mình một cơ hội thì đành phải hy sinh bốn tên thủ hạ. Con người tàn độc đến thế là cùng.
Thanh Y Kiếm Khách run bần bật, mắt trợn lên muốn rách cả mí ra. Lão quát to:
- Tây Môn Tung! Mi không đáng là một võ sĩ mà chỉ là quân đốn mạt trong võ lâm. Hai chữ “Võ Thánh” bị ngươi làm nhơ nhuốc. Con người tiểu nhân vô liêm sỉ như mi mà được tôn làm minh chủ thì thiệt đại biểu các môn phái có mắt mà chẳng khác chi kẻ đui mù.
Tây Môn Tung vẻ mặt đanh ác hỏi lại:
- Ngươi thóa mạ thế đã đủ chưa? Tư Đồ Vọng! Trời sắp tối rồi, bản tòa phải siêu độ cho ngươi.
Hắn nói xong đột nhiên liệng thanh kiếm đi. Hai tay hắn giơ lên, lòng bàn tay xoay về phía trước, tiến lại gần Thanh Y Kiếm Khách.
Thanh Y Kiếm Khách lúc này đã cầm máu không cho chảy ra nữa. Lão giơ thanh kiếm chênh chếch lên, thủ thế như sắp ra chiêu.
Tây Môn Tung còn cách chừng một trượng.
Bịch bịch! Tiếng bước chân trầm trọng dường như chứa đầy sát khí.
Cam Đường nghiến răng, chàng không kể gì đến hậu quả, nhất định chuẩn bị ra tay. Chàng biết là Tây Môn Tung sắp thi triển “Đoạt Nguyên Pháp Chưởng” để phong tỏa công lực đối phương. Thanh Y Kiếm Khách bị thương rồi khó lòng chịu nổi một đòn của hắn.
Hai bên đã vừa tầm công kích. Bầu không khí khẩn trương đến cực điểm.
Cam Đường từ sau phiến đá nhoai người ra. Chàng mở miệng nhưng chưa lên tiếng...
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Tây Môn Tung như bị rắn cắn nhảy bật lùi về phía sau ba trượng. Hắn kinh hãi quá, mắt trợn ngược lên nhìn qua mé hữu.
Thanh Y Kiếm Khách lộ vẻ nghi ngờ không hiểu.
Cam Đường bỗng ngậm miệng lại. Chàng co thân về nhìn theo hướng mục quang của Tây Môn Tung. Chàng cũng kinh hãi không kém, xuýt nữa bật tiếng la hoảng.
Trên tảng đá tai mèo mé hữu cách chỗ chàng đứng không đầy năm trượng rõ ràng có một bà già tóc bạc đứng đó. Thân hình cùng tướng mạo của mụ này đến chết chàng cũng không quên được. Mụ chính là Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa, vợ Tử Thần đã bị chôn sống trong thạch động. Mụ lại là Cô Tổ Mẫu Tôn Quỳnh Giao mà nàng đang vào Trung Nguyên tìm kiếm.
Âm Ty Công Chúa vẫn sống trên thế gian đối với Cam Đường không phải là chuyện lạ. Ngày trước lúc mụ sắp chết may được Cam Đường cứu trị. Mụ đã khôi phục công lực rồi thì dù có bị chôn sống trong hang đá, nhưng với bản lãnh thông huyền, mụ rất có thể thoát ra được. Cam Đường sở dĩ kinh hãi vì cặp mắt mụ trước đã đui mù bây giờ sáng lại.
Ánh mắt oán độc của mụ khiến ai nhìn thấy cũng phải bỏ vía.
Bóng người thấp thoáng. Cam Đường chỉ thấy hoa mắt lên một cái, Âm Ty Công Chúa đã vọt vào trong trường.
Lúc này lòng chàng rối rắm vô cùng, không biết nên hành động thế nào.
Âm Ty Công Chúa là một nữ ma đầu tuyệt thế vô song. Bao nhiêu vụ huyết kiếp võ lâm ở Trung Nguyên có thể nói là đều do mụ gây ra. Vì nếu mụ không truyền thụ đến chín phần mười võ công của mình cho Bạch Bào quái nhân thì việc gì xảy ra bao nhiêu vụ huyết kiếp.
Nữ ma đầu còn sống ở thế gian mà cặp mắt sáng trở lại thì hậu quả thiệt là đáng sợ. Nhưng mụ là Cô Tổ Mẫu Tôn Quỳnh Giao, liệu có nhân lúc này trừ được mụ không?
Cam Đường nghĩ thầm:
- Nếu quả Tây Môn Tung là Bạch Bào quái nhân quay lại phản thầy thì bữa nay tất mụ chẳng buông tha hắn. Nhưng mình đã ước định với Nam Cung trưởng lão về mọi hành động lại không thể để hắn chết được.
Cam Đường nghĩ như vậy thành ra hai đằng đều khó xử. Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì thấy Âm Ty Công Chúa đảo mắt nhìn Tây Môn Tung rồi quay lại bảo Thanh Y Kiếm Khách:
- Ngươi hãy lui ra!
Thanh âm của mụ vừa lạnh lẽo vừa kiêu ngạo tựa như người ra lệnh cho đệ tử.
Thanh Y Kiếm Khách Tư Đồ Vọng ngạc nhiên hỏi:
- Phải chăng tiền bối bảo tại hạ?
- Không bảo ngươi thì còn bảo ai?
- Xin tiền bối cho biết cách xưng hô.
- Ngươi bất tất phải hỏi làm chi.
- Thế thì sao tiền bối lại muốn tại hạ rời khỏi nơi đây?
- Lão thân bảo ngươi rời đi là may cho ngươi đó.
Thanh Y Kiếm Khách không khỏi tức mình. Lão hầm hầm hỏi lại:
- Nếu tại hạ không đi thì sao?
Âm Ty Công Chúa lạnh lùng nói:
- Thế thì vĩnh viễn ngươi không rời khỏi đây được nữa.
Thanh Y Kiếm Khách hắng giọng nói:
- Tại hạ không tin rằng có việc gì nguy hiểm xảy ra cho tại hạ.
Âm Ty Công Chúa lạnh lùng nói:
- Tư Đồ Vọng! Lão thân không muốn giết ngươi. Ngươi đã rõ chưa? Nếu không thì lão thân chẳng phí lời làm chi.
Cam Đường ngấm ngầm lo cho Thanh Y Kiếm Khách. Nếu Âm Ty Công Chúa ra tay thì số phận lão tất dữ nhiều lành ít.
Tây Môn Tung đứng bên vẻ mặt lúc xanh lúc xám, không biết lão nghĩ gì.
Âm Ty Công Chúa ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ta coi chiêu thức của mi thì biết ngay là thuộc phái Vô Song trên đất Phù Tang.
Xem cách động thủ vừa rồi của ngươi thì công lực đã đạt được đến tám thành. Ở Phù Tang thì ngươi đã vào hạng cao thủ bậc nhất võ lâm rồi đó. Nhưng đối với lão thân thì ngươi quyết không phải là tay đối thủ...
Thanh Y Kiếm Khách run lên hỏi:
- Tại hạ cũng tin lời nói của tiền bối là thật. Nhưng tiền bối hãy cho tại hạ biết đã là võ sĩ thì phải tiến thoái cách nào?
- Cái đó dễ lắm.
Âm Ty Công Chúa nói xong giơ tay vạch lên trên không mấy cái rồi hỏi:
- Môn “Khoái Trảm” của ngươi gồm đủ mười tám thức, liệu có thể phá được chiêu này của lão thân không?
Thanh Y Kiếm Khách biến sắc trầm ngâm một lúc rồi quay lại nhìn Tây Môn Tung lớn tiếng nói:
- Tây Môn Tung! Sau này sẽ có ngày tái hội.
Đoạn lão băng mình chạy xuống núi.
Cam Đường nhìn Âm Ty Công Chúa vạch lên không cũng biết là một chiêu thức kỳ bí, huyền diệu vô cùng, lại gồm đủ công thủ. Thật là một chiêu thức bất luận chưởng hay kiếm cũng không thể đánh vào được. Chiêu này chẳng những không có chỗ nào sơ hở để đối phương đánh tới mà còn có thể ra tay hạ sát đối phương được.
Cam Đường đem kiếm pháp cùng chưởng pháp bản môn ra so sánh. Chàng ngẫm nghĩ hồi lâu thì trong đầu óc bật ra một tia sáng. Chàng tự nhủ:
- Nếu dùng thức thứ mười “Lôi Động Vạn Phương” trong Thiên Tuyệt kiếm pháp phụ vào với chiêu “Thiên Phiên Địa Phục” trong Thiên Tuyệt chưởng pháp thì có thể phá giải được.
Hiện giờ chàng để ý xem Âm Ty Công Chúa đối phó với Tây Môn Tung thế nào.
Âm Ty Công Chúa nhìn Tây Môn Tung một lúc rồi cất giọng the thé hỏi:
- Tây Môn Tung! Ngươi trừ diệt Tử Thần rồi ư?
Tây Môn Tung chắp tay thi lễ đáp:
- Không dám! Đó chẳng qua là vì võ lâm mà ra chút sức mọn. Xin hỏi cách xưng hô tôn giá thế nào đây?
- Ngươi đã nghe ai nói đến Âm Ty Công Chúa Tôn Tiểu Hoa bao giờ chưa?
- Phải chăng chính là tôn giá?
- Phải rồi!
- Ủa!
Tây Môn Tung la lên một tiếng kinh hoảng. Sắc mặt tái đi, hắn lùi lại ba bốn bước liền rồi hỏi bằng một giọng run run:
- Tiền bối đến đây để báo thù chăng?
Âm Ty Công Chúa hững hờ đáp:
- Cũng chưa nhất định.
Câu nói của mụ thật cao thâm khôn lường. Cam Đường rất đỗi nghi ngờ. Chẳng lẽ hai người này chưa biết nhau?
Âm Ty Công Chúa không nhận ra Tây Môn Tung vì ngày trước hai mắt mụ đui mù, Tây Môn Tung chỉ cần thay đổi thanh âm là được. Còn Tây Môn Tung mà không nhận ra được Âm Ty Công Chúa thì thật là kỳ.
Rồi chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ Nam Cung trưởng lão đã đoán sai? Tây Môn Tung không phải là Bạch Bào quái nhân chăng? Nhưng bao nhiêu chứng cớ đích xác thì giải thích thế nào đây?
Chắc Âm Ty Công Chúa ẩn thân khá lâu rồi. Vậy Tây Môn Tung cùng Tư Đồ Vọng giao thủ mụ đã trông thấy. Võ công của Tây Môn Tung phần lớn là do mụ truyền thụ, chẳng lẽ mụ không nhận ra được điểm nào ư?
Cứ tình trạng này thì có hai cách giải thích:
Một là Tây Môn Tung không phải là Bạch Bào quái nhân. Có lẽ trưởng lão không biết cả Bạch Bào quái nhân mạo xưng Tử Thần mà cũng không biết mối liên quan giữa Âm Ty Công Chúa và Bạch Bào quái nhân.
Hai là Tây Môn Tung đúng là Bạch Bào quái nhân, nhưng tiêu diệt được con người thế thân kia trong cuộc Sinh Tử đại hội, hắn quyết tâm không thi triển một chiêu thức nào đã học được của Âm Ty Công Chúa.
Cũng có thể họ đã nhận biết nhau rồi nhưng vẫn giả vờ. Bản tính Tây Môn Tung là người thâm độc giảo quyệt thì về điểm này hắn có thể làm được.
Song hai điều phỏng đoán kia hoàn toàn trái ngược nhau thì điều nào có thể đứng vững được?
Cam Đường nín hơi lẳng lặng xem sự thực phát triển, chàng vẫn theo mưu kế của Nam Cung trưởng lão đã dặn. Chàng yên trí Tây Môn Tung sẽ có ngày bộc lộ chân tướng.
Tây Môn Tung lộ vẻ hoảng hốt, giọng nói đã luống cuống. Hắn hỏi:
- Tôn tiền bối! Xin tiền bối cho biết đến đây với mục đích gì?
Âm Ty Công Chúa lạnh lùng đáp:
- Lão thân chỉ muốn coi bản lãnh ngươi thế nào mà trừ diệt được gã Tử Thần vô địch.
- Cái đó...
- Tây Môn Tung! Công lực của ngươi bắt nguồn từ đâu?
- Đó là Thiên Ngọc Điệp tổ truyền cho bản môn.
- Theo chỗ lão thân biết, thì võ học toàn bộ “Ngọc Điệp Thiên” không thể hạ sát được Tử Thần.
Tây Môn Tung trán toát mồ hôi ấp úng đáp:
- Vậy thì bản nhân biết giải thích thế nào đây?
Hắn kêu đối phương bằng tiền bối mà tự xưng là bản nhân thì thật là một lối xưng hô mập mờ. Tuy hắn không dám tự xưng là bản tòa, nhưng cũng không muốn tự hạ địa vị minh chủ võ lâm và đã được các môn phái tôn làm Võ Thánh.
Âm Ty Công Chúa không chịu buông tha, vội nói ngay:
- Bất tất phải giải thích nữa. Lão thân chỉ thử một chút là biết ngay.
Tây Môn Tung mất hẳn vẻ bình tĩnh. Hắn hoảng hốt đáp:
- Tiền bối là một bậc kỳ nhân. Bản nhân không dám càn rỡ.
- Đừng rườm lời nữa. Trong võ lâm ai là người chẳng kêu lão thân bằng nữ ma?
- Nhưng...
- Ngươi không dám ư?
- Bản nhân tự lượng không phải đối thủ của tiền bối.
- Nhưng ngươi đã giết được Tử Thần kia mà?
- Đó có thể là một chuyện may mắn.
- Ngươi đừng nói quanh. Những tay cao thủ quyết đấu sống mái phải nhờ vào chân công thực lực, khi nào có chuyện may mà thắng bao giờ? Trừ phi...
- Theo ý tiền bối thì sao?
- Trừ phi ngươi dùng thủ đoạn đê hèn.
- Sao tiền bối lại nói thế?
- Lão thân chắc là ngươi không địch nổi Tử Thần.
- Tiền bối định đối phó với bản nhân thế nào đây?
- Ngươi hãy biểu diễn thân thủ cho lão thân coi.
- Biểu diễn với tỷ đấu thực sự không giống nhau.
- Lão thân biết vậy, nhưng chỉ cần ngươi biểu diễn chiêu thức.
- Nếu bản nhân không tuân mệnh thì sao?
Âm Ty Công Chúa mắt lộ sát khí, mụ quát lên:
- Thế thì ngươi phải tự động phá hủy đài kỷ niệm này đi.
- Đài đó là do toàn thể võ lâm Trung Nguyên dựng ra, bản nhân phá đi thế nào được.
Âm Ty Công Chúa cười khành khạch nói:
- Lão thân đang muốn cừu địch với tất cả võ lâm đây.
Tây Môn Tung kinh hãi không dám nói gì nữa.
Âm Ty Công Chúa lại nói tiếp:
- Tử Thần chân chính là Viên Thiên Đống đã chết từ sáu chục năm trước. Còn Tử Thần hiện nay không phải là Tử Thần thật. Ngươi giết được hắn cũng là toại nguyện cho lão thân, nên lão thân không muốn giết ngươi. Có điều ngươi phải làm hai việc.
Một là trả về hai tấm chánh phó Huyết Thiếp. Hai là phá hủy thạch đài này. Còn ngoài ra bỏ hết không nói đến.
- Xin tha thứ cho bản nhân không làm được.
- Tại sao?
- Một là tấm Huyết Thiếp đã do đại biểu các môn phái võ lâm giữ lại để tổ chức thành khối liên minh. Hai là thạch đài này của các phái lập ra, bản nhân không làm chủ được.
- Nếu bây giờ lão thân muốn phá đài thì sao?
- Đã vì nghĩa vụ thì sống chết cũng chẳng dám từ nan.
- Hay cho ngươi biết điều nghĩa khí! Lão thân không mượn tay ai cả. Chỉ một mình bắt ngươi phải khai đao!
Mụ vừa nói vừa tiến lại gần Tây Môn Tung...
Tây Môn Tung lùi dần từng bước.
Cam Đường thấy tình thế liền xé mảnh áo ra che mặt đi rồi đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.