Đêm,
phồn hoa rực rỡ như cũ. Đường Vũ Tân cũng đứng trên sân thượng hứng gió
lạnh như tối hôm đó, trong mắt có chua xót khổ sở nói không nên lời, cô
nhìn vào khoảng không vô tận nặng nề thở dài.
“Lời của cô nói với Yang Si Chul và Yoon Ji Hee trong phòng thẩm vấn ngày hôm
đó, là vì đã biết kết quả thế này rồi sao?” Công tố Min leo lên sân
thượng, không ngờ nhìn thấy Đường Vũ Tân đã ở đây, vẻ mặt giống như sắp
khóc tới nơi.
Đường Vũ Tân quay đầu, thấy công tố Min đi về phía cô, nhìn bàn tay trống trơn
của công tố Min, cô vô thức sờ sờ bật lửa trong túi mình.
“Công tố Min, case này chúng ta không nên theo thì hơn.” Đường Vũ Tân khuyên lần nữa.
Công tố
Min đi tới cạnh Đường Vũ Tân, gác hai tay lên lan can, “Nguyên nhân gì
khiến cô năm lần bảy lượt nói câu này, như vậy không giống công tố Đường mà tôi biết.”
“Tôi muốn tốt cho mọi người, tin không?” Đường Vũ Tân cười khổ sở.
“Cô cho rằng lý do đó có thể thuyết phục tôi?”
“Anh
muốn biết thật?” Đường Vũ Tân cắn răng. Nếu nói hết tất cả mà có thể
khiến công tố Min buông tha vụ án này, vậy cũng không hẳn là không được.
“Tóm lại cứ nói đi đã.” Công tố Min quay sang nhìn Đường Vũ Tân, chờ đáp án của cô.
Đường Vũ Tân nhìn anh, hít sâu một hơi, “Luật sư Yoon, Im Jong Hwa, Nam Gwan
Wook, còn có Yang Si Chul trước đây rất lâu đã cùng ở chung một cô nhi
viện. Lần này tìm Kim Goo Hyun báo thù là kế hoạch bọn họ đã vạch ra từ
lâu.”
“Cô nói bọn họ quen biết?” Công tố Min nghe Đường Vũ Tân nói, mặt biến sắc.
“Đúng
thế, từ nhỏ đã biết nhau và đều bị Kim Goo Hyun…” Đường Vũ Tân nói tới
đây ngừng lại một chút, công tố Min hiểu ra gật gật đầu.
“Cho nên từ lúc đó bọn họ đã nghĩ ra kế hoạch này?”
“Không
biết bắt đầu từ bao giờ, nhưng mối hận này từ nhỏ đã chôn trong lòng bọn họ rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao luật sư Yoon Ji Hee không mời mà tự nguyện bào chữa miễn phí cho Yang Si Chul.”
“Nhưng,
cho dù Yoon Ji Hee được xưng là tẩy vạn năng cũng không thể tranh đấu
với pháp luật. Nếu tìm được chứng cứ xác đáng, Yang Si Chul nhất định sẽ bị kết tội.” Min Tae Yun không hiểu ý nghĩ của Đường Vũ Tân lắm, đồng
tình? Lấy sự hiểu biết của anh đối với cô, kết luận này hiển nhiên không thành lập. Chẳng lẽ thật sự là vì lần này Tổ công tố không có cơ hội
thắng?
“Vậy công tố Min có thể nói cho tôi biết chứng cứ có tính quyết định là gì không?”
“Chỉ cần tìm được hung khí, chúng ta có thể kết án.”
“Kỷ niệm Dowan Nano?” Giọng Đường Vũ Tân thình lình đầy châm chọc.
“Có vấn đề gì?” Min Tae Yun cảm thấy giọng điệu Đường Vũ Tân hơi kỳ quái, cứ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.
“Công tố Min kiểm tra qua người Yang Si Chul chưa?” Đường Vũ Tân không trả lời công tố Min mà thản nhiên nói tiếp.
“Không có… sao lại hỏi câu này, vì sao phải kiểm tra cơ thể hung thủ.”
“Tôi kiểm tra rồi.”
“Cái gì?”
“Tôi
kiểm tra rồi,” Nói xong Đường Vũ Tân đặt tay lên xương sườn bên trái của mình, nói tiếp “Tôi phát hiện có vết thương ở chỗ này.”
“Thế thì chứng minh cái gì?”
“Nếu tôi không nghĩ sai, Yoon Ji Hee bọn họ muốn mượn tay chúng ta phơi bày bộ
mặt tội ác của mục sư bánh mì 30 năm trước. Yoon Ji Hee năm lần bảy lượt nhắc tới hung khí… tôi cho rằng, lấy suy nghĩ của một người bình
thường, nếu tìm được hung khí có thể kết tội Yang Si Chul, vậy thì Yoon
Ji Hee sẽ không hùng hồn nhắc tới như thế. Ít nhất tôi thấy khi chị ta
nhắc tới hung khí thì cực kỳ tự tin, hoặc phải nói là kiên định.”
“Lần này vẫn dùng tâm lý học phạm tội?” Khóe miệng Min Tae Yun hơi nhếch lên,
thấy Đường Vũ Tân vì suy luận mà khôi phục lại thần thái thường ngày,
trong lòng không khỏi cao hứng, còn như cao hứng cái gì chính anh cũng
không biết…
“Coi như thế đi. Nếu chiếu theo suy luận đó, nguyên nhân Yoon Ji Hee tự tin như vậy đại khái chỉ có một tình huống.”
“Cô nói
cô ta tự tin hung khí căn bản không bị phát hiện?” Công tố Min nhanh
chóng bắt nhịp được mạch suy nghĩ của Đường Vũ Tân, “Nhưng hung khí
chúng ta đã tìm thấy rồi, vả lại còn không được giấu kỹ, tìm thấy rất
đơn giản.”
“Đúng,
vấn đề là ở đó. Hung khí dễ dàng tìm được, Yoon Ji Hee lại không hề lo
lắng, còn nhấn mạnh nhiều lần “Nếu Tìm Được Hung Khí” giống như sợ chúng ta không tìm ra vậy. Công tố Min có cảm tưởng gì với chuyện này?”
“Ý cô là có lẽ chúng ta tìm thấy chỉ là món đồ đã bị cướp đi mà không phải hung khí thật sự?
“Đúng, tôi cũng cho là vậy.”
“Vì sao món đồ đó còn bị cướp chứ?”
“Nếu thứ đó đã không phải hung khí thật sự, mà Yoon Ji Hee lại hi vọng chúng ta
tìm thấy nó, vậy chứng tỏ Yoon Ji Hee hi vọng chúng ta xem nó là hung
khí thật sự, hơn nữa còn có thể cầm nó lên tòa.”
“Làm vậy có mục đích gì?”
“Tôi nghe cảnh sát Hwang nói, trên hung khí đó có vết máu?”
“Đúng.”
“Lúc tôi kiểm tra thân thể Yang Si Chul, phát hiện có vết thương. Lúc đó tôi hỏi anh ta, vết thương này bị lúc nào, anh ta nói mấy ngày trước không cẩn
thận bị thương.” Nói đến đó, Đường Vũ Tân cười đầy tự tin, “Không phải
tôi khoác lác, phương diện nhận ra vết thương bao nhiêu năm tôi có chút
tâm đắc. Vết thương đó nhìn số tuổi ít nhất phải hơn 25 năm, hoặc có thể nói là đến 30 năm?”
“30
năm?” Công tố Min rũ mắt xuống suy nghĩ. Đường Vũ Tân nhìn dáng vẻ này
của công tố Min đột nhiên thấy vui vẻ. Có thể ở chung một chỗ nghiên cứu giải quyết vấn đề, bầu không khí này cô thật sự rất thích, giống như
kiếp trước cô và các đồng nghiệp khác cũng vậy.
“Đúng vậy, vết thương 30 năm trước, hung khí. Công tố Min nghĩ tới cái gì?”
“Nói như thế, vết thương trên người Yang Si Chul rất có thể là do Kim Goo Hyun
gây ra 30 năm trước.” Nói xong đột nhiên công tố Min ngẩng đầu lên, “Cô
nói, hung khí chúng ta tìm được là chứng cứ Kim Goo Hyun hại Yang Si
Chul mà không phải hung khí Yang Si Chul sát hại Kim Goo Hyun?!”
Đối với
kết luận này, Min Tae Yun kinh ngạc tột đỉnh. Rốt cuộc điều tra như thế
nào mà Đường Vũ Tân có thể suy luận đến bước này?
“Bingo!
IQ của công tố Min đã tới 200 rồi đó!” Đường Vũ Tân vỗ tay khen công tố
Min, công tố Min không có đại thần kịch bản trợ giúp chỉ dựa vào manh
mối cô cung cấp mà có thể suy ra nhiều như vậy, có thể thấy IQ của công
tố Min phỏng chừng đạt tới 200 rồi!
“Với lại tôi còn điều tra bệnh án của Yang Si Chul 30 năm trước, tôi đã đặt hồ
sơ trên bàn anh rồi, có điều hiển nhiên là anh chưa xem. Trên hồ sơ ghi
rõ, 30 năm trước không biết vì sao Yang Si Chul bị thương rất nặng. Lúc
đưa vào bệnh viện, do mất máu quá nhiều thiếu chút tử vong, may mà lúc
đó có nhóm máu phù hợp nên nhặt lại được cái mạng. Nếu lúc đó Yang Si
Chul chết, Kim Goo Hyun nhất định bị tội cố ý sát hại trẻ vị thành
niên.”
“Vậy
hung khí thực sự đâu? Nếu những gì cô nói đều là sự thật, vậy thì hung
khí đi đâu? Yoon Ji Hee thật sự tin chắc chúng ta sẽ không tìm được hung khí?”
“Dù có
tìm được cũng không có biện pháp chứng minh đó là hung khí nữa.” Nói đến đây, nụ cười khổ sở trên mặt Đường Vũ Tân lại quay lại.
“Rốt cuộc hung khí ở đâu?” Nhìn vẻ mặt Đường Vũ Tân, đột nhiên công tố Min có cảm giác chẳng lành.
“Hung khí… bị ăn rồi…”
“Cái gì?” Công tố Min tưởng chừng không tin nổi lỗ tai mình.
“Bị ăn rồi, làm thành bánh mì ăn mất rồi.”
“Cô nói hung khí là… là bánh mì sao?”
“Chính
xác là nguyên liệu làm bánh mì. Yang Si Chul nhồi bột bánh mì thành cây
nhọn nhỏ, sau đó bỏ vào tủ đá làm nó đông lại, thành một cái gậy bột cực kỳ cứng rắn, lấy đó làm hung khí. Chỉ cần sau khi xong chuyện rã đông
cái gậy, lại làm thành bánh mì phát cho mọi người ăn, vậy thì cả đời này chúng ta cũng đừng mơ tìm được hung khí nữa…”
“Công tố viên Đường Vũ Tân, tôi nhớ tôi có nói với cô, nghề công tố viên này
không phải cứ chắc hẳn là có thể kết luận.” Hiển nhiên công tố Min không tin đây là sự thật. Nếu tất cả những gì Đường Vũ Tân nói là thật, vậy
nỗ lực của bọn họ đều uổng phí rồi.
“Báo cáo kết quả kiểm tra mẫu máu tôi đặt cùng với bệnh án của Yang Si Chul trên bàn anh rồi.” Nhắc đến mẫu máu, Đường Vũ Tân nhìn công tố Min, thấy ánh mắt ánh thoáng qua chút khác thường, cô nói tiếp: “Anh biết chúng tôi
tìm thấy gì trong máu của nạn nhân không?”
“Cái gì?”
“Bột mì, trong máu của nạn nhân tìm thấy một lượng lớn bột mì. Anh có thể nói là trên hung khí vốn có dính bột mì nhưng tuyệt đối không thể có nhiều như vậy. Vả lại tôi còn hỏi qua cảnh sát Hwang, lúc anh ấy tìm thấy hung
khí trên đó có bột mì hay không? Cảnh sát Hwang nói không có. Được rồi,
cũng có thể cho là hung thủ lau bột mì đi, nhưng anh có thể giải thích
chút không, rốt cuộc làm thế nào có thể lau được bột mì dính trên hung
khí mà không làm mất dấu máu trên đó?”
Công tố
Min nghe Đường Vũ Tân nói xong đứng đờ ra tại chỗ, hoàn toàn không ngờ
được đáp án thế này, nếu thật sự như Đường Vũ Tân nói, vậy…”
“Cho dù
không tìm thấy hung khí chúng ta cũng không bỏ cuộc.” Im lặng mấy phút,
giọng công tố Min chậm rãi vang lên, vô cùng kiên định, “Hơn nữa tất cả
đều là suy luận của cô… cho dù cô suy luận chính xác chúng ta cũng không buông tay, bởi vì chúng ta là công tố viên.”
Bởi vì
chúng ta là công tố viên. Tiếng công tố Min không ngừng vang vọng trong
đầu Đường Vũ Tân. Trước đây chưa lâu, kiếp trước của cô, lúc cô tiếp
nhận vụ án gặp phải áp lực dư luận lớn, cấp trên của cô cũng kêu cô bỏ
qua. Cuối cùng cô vẫn gánh lấy áp lực mà phá vụ án hoàn mỹ. Cô nhớ rất
rõ, lúc cấp trên kêu cô dừng tay, cô đã trả lời: “Bởi Vì Tôi Là Một Công Tố Viên.”
“Được,
đã như thế…” Đột nhiên Đường Vũ Tân cảm thấy thoải mái hẳn, đôi bên đều
không chịu buông tay, vậy thì chúng ta đi tới bước cuối cùng thôi, “Đã
vậy, cứ để chúng ta không phải hối hận đi.”
Công tố
Min nhìn đôi mắt Đường Vũ Tân lại toát lên sự tự tin lần nữa. Mấy ngày
nay quanh người Đường Vũ Tân luôn có mây đen che phủ, cuối cùng cũng tan ra. Lần đầu tiên, Min Tae Yun lần đầu tiên nở nụ cười mang theo chút ấm áp trước mặt Đường Vũ Tân.