Huyết Vũ Vi Phong

Chương 19: Vụ Án Bí ẩn Giết Nữ Sinh Hàng Loạt 03




‘Sự nghiệp của bố không có nữa, còn mua được túi xách nhãn hiệu nổi tiếng sao? Vì tự tôn chẳng đáng tiền, chuyện gì cũng có thể làm được.’

‘Còn ở trường nữa, nếu Han Byul và Yoo Ri biết nhà cậu phá sản rồi liệu có còn chơi với cậu nữa không? Tin tức cao cấp thế này nên viết thế nào mới được đây? Tớ đang do dự này…”

‘Có cách rồi, cậu làm theo lời tớ nói tớ sẽ xóa những tấm ảnh đó. Biết xe đạp của Oh Han Byul chứ? Cắt phanh xe đi, cơ hội chỉ có một lần thôi.’
“Cái gì thế này?” Cảnh sát Hwang nhìn tin nhắn trong điện thoại của Kang Jae Eun hiển thị trên màn hình, thắc mắc.
“Bị uy hiếp, rõ ràng quá rồi còn gì?” Đường Vũ Tân nhìn màn hình computer đăm chiêu, mình có nên cầm điện thoại của Han Yoo Ri đi điều tra luôn không?
“Dong Man, có thể xác định được ai gửi tin không?” Công tố Min hỏi Dong Man.
“Đương nhiên! Dễ như trở bàn tay!” Choi Dong Man lại hưng phấn trở lại, computer thì cậu chàng quá thành thạo.
“Cắt phanh xe của Oh Han Byul sẽ xóa hình đi… xem ra hung thủ là người có ân oán với Oh Han Byul mà không phải Kang Jae Eun.”
Phòng họp nhỏ, Đường Vũ Tân và cảnh sát Hwang ngồi nghe công tố Min phân tích tình tiết vụ án.
“Cũng không phải là một hai người… kể cả Han Yoo Ri còn sống, ba đứa trẻ ngoan thế mà!” Hwang Soon Bum than thở, “Hầy?! Khoan đã! Chuyện trong giày Kang Jae Eun có đinh vì sao không nghe Han Yoo Ri nhắc tới?”
“Ai?”
“Đứa bé duy nhất còn sống, Han Yoo Ri! Bình thường ở trong trường, Han Yoo Ri, Kang Jae Eun và Oh Han Byul ba đứa nhỏ này vì gia thế giàu có và thành tích học tập nên quan hệ rất tốt, vì sao trong giày Kang Jae Eun có đinh mà Han Yoo Ri không nhắc tới?”
“Đương nhiên là vì người bỏ đinh vào giày Kang Jae Eun là Han Yoo Ri chứ sao nữa!” Đường Vũ Tân ngồi đối diện cảnh sát Hwang nói.
“Cái gì? Bình thường ba cô bé đó quan hệ tốt lắm mà? Vì sao lại làm chuyện như thế?” Cảnh sát Hwang ngờ vực.
“Nếu như nói, suy luận của tôi ở sở pháp y vừa rồi chính xác, nếu trên cái đinh đó thật sự có vi khuẩn uốn ván, vậy thì lập luận Han Yoo Ri bỏ đinh vào giày của Kang Jae Eun thành lập.”
“Nói ý nghĩ của cô một chút đi.” Min Tae Yun nói với Đường Vũ Tân.
“Rất đơn giản, cô bé ấy cũng bị uy hiếp.”
“Cũng… ý công tố Đường nói là, Kang Jae Eun cắt phanh xe của Oh Han Byul dẫn tới cái chết của Oh Han Byul là vì bị uy hiếp, như vậy hỷ đặt cây đinh có vi khuẩn uốn ván vào trong giày của Kang Jae Eun gây ra cái chết cho Kang Jae Eun cũng là vì bị uy hiếp… hung thủ rốt cuộc là ai?” Cảnh sát Hwang tiếp lời, sàng lọc suy nghĩ.
“Hiện giờ nói hung thủ là ai còn sớm quá, nhưng tôi có thể khẳng định một điểm, nghề nghiệp của hung thủ không phải ở bệnh viện thì cũng làm nghiên cứu dược.” Đường Vũ Tân kết luận.
“Sao biết chứ?” Cảnh sát Hwang lại hỏi, có điều nhìn vẻ mặt công tố Min, Hwang Soon Bum biết đã hỏi đúng rồi.
“Vi khuẩn uốn ván đâu phải tìm chỗ nào cũng có.”
“Ồ…” Công tố Min và cảnh sát Hwang đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
“Hiện giờ muốn biến suy luận của tôi thành sự thật chẳng những cần tìm được dấu tay trên đinh… còn cần lấy điện thoại của Han Yoo Ri kiểm tra. Với lại…” Đường Vũ Tân liếc nhìn Min Tae Yun và cảnh sát Hwang thật lâu: “Nếu đúng như tôi đoán, vậy Oh Han Byul chưa biết chừng cũng muốn giết Han Yoo Ri.”
“Cái gì!” Hwang Soon Bum bật dậy khỏi ghế, ngay cả vẻ mặt của công tố Min cũng hơi biến đổi.
“Chứng cứ có thể khẳng định suy luận của tôi… là di động của Oh Han Byul!”
“Nhưng chúng ta không phát hiện di động của Oh Han Byul ở hiện trường?” Hwang Soon Bum ngờ vực.
“Nghĩ một chút xem, lúc đó ngoài chúng ta còn có ai có thể lại gần hiện trường mà không bị nghi ngờ, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với Oh Han Byul? Thời đại khoa học phát triển như bây giờ, không có khả năng di động không ở trên người nạn nhân. Hơn nữa, nếu Oh Han Byul bị kẻ nào đó uy hiếp thì cô bé càng không thể cất điện thoại ở chỗ khác.” Đường Vũ Tân tự tin tràn trề.
Min Tae Yun chăm chú nhìn Đường Vũ Tân. Chức vụ công tố viên này dường như được đo ni đóng giày sẵn cho Đường Vũ Tân vậy. Mỗi lần Đường Vũ Tân tiến hành suy luận, trong mắt cô tỏa ra ánh sáng lạ lùng, giống như ánh mặt trời xuyên qua từng tầng khí quyển dày đặc rọi xuống đất, chiếu sáng mọi ngóc ngách âm u trên thế giới, tất cả đều tươi sáng trở lại…
‘Vậy… trái tim âm u tàn tạ của mình thì sao?’ Min Tae Yun không khỏi nghĩ thế, kế đó lại bị ý nghĩ của mình làm hết hồn, ‘Min Tae Yun, cho dù người trên toàn thế giới có thể nghĩ như vậy, mày… cũng không thể…’ nháy mắt, ánh mắt Min Tae Yun tối sầm lại.
Nhất cử nhất động của Min Tae Yun đều không qua được mắt của Đường Vũ Tân, thấy ánh mắt Min Tae Yun ảm đạm, tim Đường Vũ Tân nhói lên, cảm giác đau lòng lan dần ra khắp người, ‘Min Tae Yun, tôi sẽ bảo vệ anh, vĩnh viễn.’
“Vậy cảnh sát Hwang, anh đến nhà Han Yoo Ri tra hỏi vụ cây đinh, đem di động của cô bé về kiểm tra luôn. Công tố Đường đi giúp công tố Yoo xác định vụ cây đinh. Tìm xem có manh mối gì không rồi gặp nhau sau.”
“Được thôi.” Đường Vũ Tân lên tiếng, đứng dậy.
“OK!” Cảnh sát Hwang cũng bắt tay hành động.
“Công tố Đường…” Lúc Đường Vũ Tân sắp ra khỏi cửa, công tố Min đột ngột gọi cô lại.
“Chuyện gì vậy, công tố Min?”
“Cô…” Min Tae Yun chần chừ không biết có nên mở miệng hay không, “Không có gì, cô đi điều tra đi.”
Rốt cuộc, Min Tae Yun cũng không mở miệng hỏi. Đường Vũ Tân mang theo thắc mắc rời đi.
“Han Yoo Ri chết rồi?!” Đường Vũ Tân đẩy mạnh cửa sở pháp y, dường như Han Yoo Ri chết vì mình suy luận sớm quá? Này… không phải chứ…”
“Đúng vậy, ăn trúng loại thuốc làm động vật chết không đau.”
Sở pháp y. Công tố Min, công tố Yoo, cảnh sát Hwang và người đẹp bác sĩ đều ở đó, thi thể Han Yoo Ri đang nằm trên bàn giải phẫu.
“Quả thật như công tố Đường nói… ba đứa bé này giết hại lẫn nhau sao?” Yoo Jung In cảm thấy không thể tin nổi, rốt cuộc là hận thù đến mức nào mới có thể đi tới bước này?
“Là có người, biến ba cô bé này thành con rối, tiêu diệt từng người một.” Công tố Min cũng cảm thấy không rét mà run, kiểu người gì mà có thể xuống tay ác độc đối với trẻ vị thành niên thế này?
“Có vẻ như âm mưu đã lâu, tâm tư đúng là tỉ mỉ đâu ra đó.” Công tố Yoo phân tích toàn bộ quá trình vụ án.
“Loại tình huống này chỉ có một, hận thù bám vào tận xương tủy, rốt cuộc là hận thù gì đây, hả?!!” Cảnh sát Hwang cảm thấy kẻ sát nhân có khả năng đã tới trình độ mất trí rồi.
“Giết người thân.” Đáp án của Đường Vũ Tân như giáng một gậy vào đầu.
“Cô nói là…” Dọn dẹp toàn bộ tình tiết vụ án, công tố Yoo hiển nhiên có chút ít manh mối.
“Tôi nghĩ, tôi cần điều tra lại một số chuyện có thể biết hung thủ là ai.” Đường Vũ Tân quyết định quăng chứng cứ cuối cùng cho mọi người.
“Điều tra cái gì.” Giọng điệu của Min Tae Yun là khẳng định, tỏ vẻ sẽ phối hợp với ý cô.
“Đầu tiên, chúng ta cần điều tra một chút, nguyên nhân chân chính tử vong của Park Huyn Joo hai năm trước. Điều tra một chút xem cảnh sát hình sự tiếp nhận vụ án lúc đó có phải nhận được chỉ thị hay là áp lực gì không?! Sau đó điều tra bác sĩ điều trị chính sau khi Park Huyn Joo được đưa đến bệnh viện, xem có thể tìm thấy manh mối gì ở đó không. Cuối cùng, điểm quan trọng nhất, chúng ta cần tìm được di động của Oh Han Byul, bên trong có lẽ sẽ có chứng cứ quyết định.”
“Vậy thì, anh, anh điều tra tình hình Park Huyn Joo sau khi nhập viện. Công tố Yoo đi gặp ba mẹ Oh Han Byul và Han Yoo Ri, một là thăm dò thái độ của bọn họ, hai là giúp tôi đánh lạc hướng chú ý của họ. Công tố Đường đi điều tra hai năm trước ai phụ trách vụ án Park Huyn Joo, xem có manh mối gì không.” Min Tae Yun không mảy may nghi ngờ suy luận của Đường Vũ Tân, giải quyết dứt khoát.
“Rõ!” Mọi người tràn đầy hăng hái, đồng loạt tản đi.
“Trinh sát Choi, vất vả cho anh quá, tôi mang café đến cho anh đây!” Đường Vũ Tân cười hì hì đưa café cho trinh sát Choi.
“Ồ, không dám nhận, xin hỏi…” Trinh sát Choi mờ mịt nhìn cô gái cười tươi như hoa trước mặt.
“Tôi là Đường Vũ Tân, là công tố viên mới về Tổ công tố, chào anh.”
“Chào cô, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì sao?”
“À, tôi tìm anh tìm hiểu tình hình vụ án Park Huyn Joo hai năm trước một chút. Nghe nói lúc đó là anh nhận vụ án này?”
“Vụ án nữ sinh cấp 3 trường Kim Tùng không có người khởi tố sao? Đúng, là tôi phụ trách điều tra.”
“Hồ sơ này sửa sang sạch sẽ thật đấy, vì một vụ tự sát mà phải để trinh sát Choi anh tự mình đi một chuyến, thật tình quá vất vả rồi.”
Này! Cô nói thế là ý gì, đừng tưởng mình là công tố viên thì có đặc quyền nói bậy nhé!”
“Ồ, tôi không có ý gì khác, chỉ là thật sự hồ sơ chỉnh sửa quá sạch sẽ thôi mà…” Đường Vũ Tân bắt đầu chơi xỏ lá.
“Khụ, đừng nói là tôi cho cô biết nhé,” Trinh sát Choi khụ một tiếng, chỉ vào ly café, sau đó nói nhỏ: “Lúc đó tôi cũng cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc đi. Cảnh sát trưởng đích thân gọi điện thoại cho tôi nói trường học xảy ra một vụ giết người đối với ông ấy có chút ảnh hưởng, yêu cầu tôi xử lý đơn giản một chút, nên tôi mới đi.”
“Là tự tử thật à?”
“Không biết nữa. Lúc đó cả giáo viên và hiệu trưởng người nào người nấy đều nói là tự sát, nói vì thành tích học tập không tốt dẫn tới chứng u uất. Nhưng trên người cô bé ấy có rất nhiều dấu vết bị đánh, tôi cũng định điều tra thêm một bước. Kết quả hiệu trưởng này, ban chủ nhiệm này, người nào cũng nói thấy cô bé đó nhảy từ trên lầu xuống, thoạt nhìn rất giả tạo, diễn kịch sao? Lúc đó tôi nghĩ vậy. Nhưng đấy là mệnh lệnh của cảnh sát trưởng, muốn đi hướng đông sao dám chạy hướng tây chứ.”
“Cho nên cuối cùng mới kết luận là tự sát.” Đường Vũ Tân lộ ra vẻ mặt thì ra là thế.
“Đúng đó, nhớ kỹ đừng lộ ra là tôi nói nhé.” Trinh sát Choi vỗ vai Đường Vũ Tân, nhưng sao Đường Vũ Tân cảm thấy anh chàng trinh sát này đang chiếm tiện nghi của cô nhỉ?
“Ừ ừ, chắc chắn không nói. Cám ơn trinh sát Choi nhé, lần sau lại mời anh uống café.” Đường Vũ Tân vẫy tay, chạy biến.
“Rồi, công tố Đường, nhất định nhé!”
Mụ nội nó chứ “nhé”, cả nhà anh mới “nhé” ấy… Đường Vũ Tân khinh bỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.