“Người
chết Jang Muyng Jin, 38 tuổi, thành viên của câu lạc bộ chiến đấu trên
mạng. Giám định nguyên nhân chết là do cổ bị va đập kịch liệt dẫn tới
tắt thở.” Phòng họp nhỏ, thành viên Tổ công tố đang sắp xếp lại vụ án
vừa tiếp nhận.
“Giữa
các hội viên câu lạc bộ chiến đấu sẽ hiện P, tức là PK ngoài đời thật.
Tham gia lần thi đấu này có Sa Jae Sung, Lee Yoon So, Ha Tae Hoon, Jang
Maeng Bae hiện giờ đang bị tạm giữ. Bốn người họ đều phủ nhận tất cả
liên quan đến nạn nhân. Giờ là 1 giờ 20 phút chiều, kiểm nghiệm tử thi
cũng sắp bắt đầu rồi, chờ kiểm tra xong chúng ta sẽ chọn cách xử trí
sau. Trước mắt, chúng ta cần thẩm vấn bốn người này, vừa khéo có bốn
người, mỗi người phụ trách một, tên đã viết trên hồ sơ đây.” Nói xong,
công tố Min đưa hồ sơ trong tay cho mọi người.
Đường Vũ Tân cầm lấy giở ra xem, không khỏi nhướng môi cười, quả nhiên là bị phân cho ông chú Jang Maeng Bae à?
“Còn vấn đề gì chưa rõ có thể hỏi.”
“Tôi có vấn đề…” Choi Dong Man ỉu xìu giơ tay, “9 giờ tối nay…”
“Đến chừng đó không thể kết thúc sao…” Tuy nói vậy nhưng giọng cảnh sát Hwang rõ ràng hoài nghi.
“Căn cứ kinh nghiệm trước đây cho thấy… hơi khó khăn…” Yoo Jung In cảm thấy có thể quá sức.
“Vậy
chúng ta quyết định thế này đi,” Công tố Min móc di động từ trong túi
ra, “Đều đặt báo thức, cài giờ báo là 9 giờ. Nếu kết thúc trước 9 giờ
thì càng tốt, nếu 9 giờ vẫn chưa xong vậy thì tạm dừng. Cứ căn cứ vào ý
nghĩ của mình mà thiết lập tùy ý.”
Mọi người liền lôi điện thoại ra hẹn giờ, cảnh sát Hwang còn lầm bầm “Mặc kệ chuyện gì cũng kết thúc” đại loại mấy chữ như thế.
“Vũ Tân cô không hẹn giờ sao?” Yoo Jung In đặt xong nhìn Đường Vũ Tân ngồi cạnh chẳng có động tác gì.
“Hì hì, tôi không cần, bởi vì tôi sẽ không quên đâu.” Đường Vũ Tân cười đầy tự tin.
“Ồ?! Sao công tố Đường tự tin thế?” Cảnh sát Hwang ngồi bên trêu chọc.
Đường Vũ Tân nhìn mọi người một vòng mới nói: “Tôi có dự cảm, tối nay 9 giờ vụ án này nhất định sẽ kết thúc.”
“Thật á? Tự tin vậy sao?” Cảnh sát Hwang lại chọc ghẹo.
“Vậy đi, chúng ta cá cược, tiền thắng cược là bữa cơm tối nay?” Đường Vũ Tân cười hỏi mọi người.
“Đề nghị này được đấy, cá thế nào?” Choi Dong Man phụ họa đầu tiên.
“Ai thua mời cơm, thấy sao?”
“Được được, tôi tán thành đề nghị này.”
“Vậy thì tốt, cá 9 giờ tối nay kết thúc hay không, đương nhiên mọi người không
thể vì bắt bè ngược lại mà kéo dài thời gian, như vậy thì kết quả thế
nào cũng tính là thua.”
“Vậy chắc chắn, tôi cá 9 giờ không kết thúc.” Cảnh sát Hwang là người đầu tiên đứng ở lập trường đối nghịch.
“Tôi cá sẽ.” Đường Vũ Tân tỏ thái độ, kế đó ghi chú lên tờ giấy nhớ.
“Vậy… tôi cũng cá không.” Choi Dong Man quyết định theo cảnh sát Hwang.
“Xin lỗi nha, Vũ Tân, tôi cũng cảm thấy không thể.” Yoo Jung In nhìn Đường Vũ Tân mỉm cười xin lỗi.
“Anh thì sao, công tố Min?” Đường Vũ Tân ghi chú từng cái một, nhìn công tố Min.
“Hình
như chỉ có một mình cô cảm thấy 9 giờ kết thúc nhỉ,” Công tố Min nhìn
anh Hwang bọn họ lại nhìn Đường Vũ Tân đang cười híp mắt, phát hiện cô
không hoảng hốt chút nào khi mọi người lựa chọn đứng đối lập, “Vậy tôi
chọn kết thúc.”
“Vẫn là công tố Min thức thời há ~” Đường Vũ Tân cười ghi lựa chọn của công tố Min lại.
“Khụ, tôi nói này công tố Đường… giờ đổi được không? Cảnh sát Hwang thấy công tố Min lựa chọn, kết quả nhấp nhổm không yên.
“Này!
Cảnh sát Hwang Soon Bum!” Yoo Jung In cảm thấy cảnh sát Hwang đúng là
gió chiều nào theo chiều ấy mà! Có điều, vì sao khi công tố Min chọn lựa thì mình cũng có xúc động muốn đổi nhỉ…
“Muộn rồi!” Đường Vũ Tân phe phẩy ngón tay, “Ba người chờ mời khách đi, ha ha!”
“Được
rồi, vậy trong bốn người này rốt cuộc ai là hung thủ, nạn nhân lúc đó
đang ở cùng ai? Vì sao dẫn tới tử vong? Chúng ta điều tra cho rõ đi.”
Công tố Min lên tiếng.
“Jang Maeng Bae, hiện giờ đang làm bảo vệ đúng chứ?”
“Đúng.”
Phòng thẩm vấn, Đường Vũ Tân tiếp xúc với mục tiêu được giao nhiệm vụ hỏi cung lần này. Một ông chú biết võ đặc công [8].
“Vì sao giết Jang Muyng Jin?”
“Tôi không giết cậu ta? Sao các người có thể đổ oan cho người vô tội chứ?”
“Ai tin, hả? Nhất định là bốn người các ông hợp nhau lại giết Jang Muyng Jin?!
“Nói bậy! Bọn tôi chỉ mài giũa nhau mà thôi, với lại chúng tôi có lý do gì mà giết cậu ta chứ?”
“Rất đơn giản, vì tiền, ít đi một người thì thêm được một phần tiền mà?”
“Ai sẽ vì lý do đơn giản như thế mà giết người chứ!”
“Không phải các ông cũng vì lý do đó mà tổ chức lần PK thực tế này sao?”
Jang Maeng Bae bị Đường Vũ Tân chặn họng, nói không nên lời.
Hồi lâu, Jang Maeng Bae mới mở miệng: “Tôi có thể giúp gì thì đã giúp rồi, tôi chưa từng giết ai.”
“Ông nói giúp là ý gì?”
“Phải,
tôi thừa nhận mục đích lần PK này là vì thu được tiền cược và vinh dự
nhưng cũng không ác đến độ muốn giết người, huống hồ cũng chẳng phải
người đáng ghét gì…” Kế đó Jang Maeng Bae thuật lại tình hình giữa mình
và Jang Muyng Jin.
“Lúc đó
cậu ta ho rất dữ, tôi còn tốt bụng nhắc nhở cậu ta có cần nghỉ ngơi một
lát hay không, ai ngờ thằng ranh đó không biết tốt xấu… so tài thi đấu
luôn có chuyện ngoài ý muốn, ai ngờ được thằng ranh ấy lại đụng vào cái
đinh chứ? Uốn ván thực đáng sợ, lúc nhỏ tôi từng chứng kiến rất nhiều
người bị uốn ván mà phải cắt chi, nên tôi tiêm thuốc kháng sinh cho cậu
ta, đề phòng bị uốn ván.”
“Vậy ông chích cho anh ta là kháng sinh mà không phải thuốc độc?”
“Tốt bụng lại bị biến thành lòng lang dạ sói…” Jang Maeng Bae khinh bỉ nhìn Đường Vũ Tân.
“Thuốc kháng sinh đó do ai mang tới?”
“Là tên
Taekwondo chuẩn bị. Đúng là vừa khéo, trước đó thằng nhãi ấy đã làm giám sát. Không biết vai vế của mình, một thằng nhãi ngạo mạn.”
“Nghe nói ông học qua võ đặc ông?” Đường Vũ Tân quan sát cấu tạo cơ thể Jang Maeng Bae xong thì hỏi.
“Đúng thế, tay của tôi là dao, chân là súng, công tố viên, hẳn là cô không nên nghi ngờ một người lính như thế.”
“Có thể mời ông đứng lên không, ông lính?” Đường Vũ Tân nói xong đứng lên, yêu cầu.
“Có thể
chứ, cô muốn tỷ thí với tôi một trận à?” Jang Maeng Bae căng thẳng, nếu
cô công tố viên này muốn đánh nhau thật… vậy ông ta hi vọng cô công tố
viên này chỉ có bề ngoài lợi hại mà thôi…
“Hì hì…” Đường Vũ Tân cười cười, lách qua bàn đi tới bên cạnh Jang Maeng Bae.
Cô thò tay ra, nhéo bả vai và cẳng tay Jang Maeng Bae, kế đó lại nhéo hai đùi và bắp chân ông ta.
“Công… công tố viên, cô làm gì thế…” Jang Maeng Bae bị Đường Vũ Tân nhéo mà nổi da gà, “Tôi có thể kiện cô sàm sỡ!”
“Phì…
sàm sỡ ông? Tôi đâu có nhàm như thế?” Đường Vũ Tân cười rạng rỡ, “Đến
đây, bậc thầy võ đặc công, chúng ta đánh vài chiêu đi.”
“Cái gì?”
“Đánh
vài chiêu, hử? Tôi cũng đã qua huấn luyện đặc công, nhìn thấy ông là có
cảm giác thân thiết, lâu rồi không có đấu với người biết võ đặc công,
thử tí nhé?” Nói xong Đường Vũ Tân bày ra tư thế.
Jang
Maeng Bae nhìn thế đứng của Đường Vũ Tân, trong lòng khẩn trương hết
sức, thật ra cái gì ông ta cũng không biết… đáng ghét! Vì sao mình cứ
khăng khăng nói là biết võ đặc công? Biết Taekwondo, biết Muay Thái hoặc là quyền anh đều sẽ không khiến cô công tố viên này chú ý…
“Ông nhường tôi tấn công trước à?” Đường Vũ Tân cười nhìn Jang Maeng Bae, “Vậy tôi không khách sáo đâu!”
Đường Vũ Tân đột ngột phát chiêu, nhằm Jang Maeng Bae đá tới, ngay lúc chân
Đường Vũ Tân cách mặt Jang Maeng Bae chưa tới một li, Jang Maeng Bae đột ngột quỳ rạp xuống đất kêu to:
“Xin lỗi xin lỗi, tôi nói láo, thật ra tôi không biết võ đặc công gì hết, tôi
chỉ bị tiền và danh vọng mê hoặc nhất thời, xin lỗi xin lỗi…”
Đường Vũ Tân hài lòng thu chân lại, quay lại ghế thong thả ngồi xuống, “Được
rồi, hiện giờ ông có thể giải thích lại một lần nữa ông và Jang Muyng
Jin thi đấu thế nào rồi đó.”
“Vâng…”
Cốc cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, công tố Min đứng dậy mở cửa phòng thẩm vấn ra, phát hiện Đường Vũ Tân đứng bên ngoài.
“Sao cô tới đây?” Công tố Min ngạc nhiên.
“Tôi nắm được chút manh mối có liên quan đến anh chàng Taekwondo này từ chỗ ông
chú đặc ông.” Dứt lời, Đường Vũ Tân sải bước vào, phát hiện Sa Jae Sung
đang ngồi bên trong, nửa thân trên nhìn rất thê thảm.
“Anh… làm gì anh ta vậy?” Đường Vũ Tân nhìn công tố Min và Sa Jae Sung bằng ánh mắt ngờ vực.
“… quần áo của anh ta đã đưa đi lấy mẫu máu rồi, cô lại cầm máu đi nữa à?”
“Đúng
thế, tôi đưa đến phòng kiểm nghiệm rồi, có vấn đề gì sao?” Đường Vũ Tân
giả bộ như không có gì nhưng trong lòng thì cười suýt co quắp lại, cô
nhớ lần này là sau khi công tố Min uống máu của Jang Muyng Jin, biết vết máu trên áo của Sa Jae Sung là do Jang Muyng Jin phun lên trước khi
chết; nhưng máu mẫu lại bị cô lấy đi, công tố Min chỉ có thể biết được
vết máu trên áo là của người chết thông qua kiểm nghiệm, vì vậy mới có
Sa Jae Sung lõa thể nửa người trên.
“Không
có gì…” Min Tae Yun bực bội, đã mấy lần bị cô gái này cầm đèn chạy trước ô tô rồi, cô ta có bệnh chắc? Sao lần nào cũng nhằm vào mẫu máu mà ra
tay?!
“Nghe nói anh tinh thông Taekwondo hả,” Lúc này Đường Vũ Tân đã đi tới cạnh Sa Jae Sung, “Có thể cho tôi sờ thử không?”
“Hả?” Sa Jae Sung nghe mà ngây người, sờ mình? Có phương pháp sờ sao? Chẳng lẽ cô công tố viên này nhìn trúng mình?
Đừng nói Sa Jae Sung, cả Min Tae Yun đứng bên cũng ngẩn người, đầu óc cô nàng này lại nảy ra ý gì đây?!!
Đường Vũ Tân căn bản không quan tâm phản ứng của Sa Jae Sung, tự mình đi tới cạnh Sa Jae Sung vừa sờ vừa nhéo chân tay anh ta.
“Cô làm gì thế?” Thấy bộ dạng Sa Jae Sung đề phòng như phòng sói, rốt cuộc Min Tae Yun không nhịn được lên tiếng.
“Hi hi,
vừa rồi tôi biết được một chuyện khá lý thú từ chỗ ông chú đặc công… nè, anh biết Taekwondo thật đấy chứ?” Đường Vũ Tân lại quay sang hỏi Sa Jae Sung.
“Đương nhiên!” Sa Jae Sung lập tức ưỡn ngực, tỏ rõ khí thế của mình, kết quả phát hiện không mặc áo lại rụt trở về.
“Chúng ta đấu một trận đi!” Đường Vũ Tân nói xong đứng vô thế.
“Cô muốn làm gì?” Min Tae Yun nghe Đường Vũ Tân nói xong giật mình.
“À, làm
phiền công tố Min xoay camera qua chỗ khác dùm tôi, anh cũng không muốn
bị người ta nói người của Tổ công tố ngược đãi phạm nhân chứ?!”
Min Tae Yun thấy Đường Vũ Tân không có ý định dừng tay, ngoan ngoãn đi xoay camera lại…
“Thật sự phải đấu à?” Sa Jae Sung dè dặt chứng thực.
“Đương
nhiên, tôi cũng rất thích Taekwondo đó, mới rồi đánh với chú đặc công
một trận, ông ấy lợi hại thật đấy!” Đường Vũ Tân đặc biệt nhấn mạnh ba
chữ “lợi hại thật”.
Sa Jae
Sung nghe giọng Đường Vũ Tân còn chưa rõ sao, ông chú đặc cảnh đã cung
khai hết rồi, mình còn ở đây giãy chết làm gì? So sánh mặt mũi với đau
đớn thể xác cái nào cần hơn?
“Tôi…
cô… chúng ta đừng đánh nữa…” Sa Jae Sung nói bằng cái giọng sắp khóc đến nơi, “Thật ra tôi chỉ đùa chơi thôi, không biết Taekwondo gì hết…”
Sa Jae Sung nói xong, Đường Vũ Tân thu lại thế đứng trong ánh mắt bất ngờ của Min Tae Yun.
“Vậy là sao?” Công tố Min nghi hoặc.
“Vừa rồi từ chỗ Jang Maeng Bae hỏi ra được, mấy người này thật ra chẳng biết cái gì gọi là kỹ xảo cách đấu hết, chẳng qua vì chống đỡ mặt mũi nên không
chịu thừa nhận thôi.”
“Kể cả người chết Jang Muyng Jin, cũng không biết Tiệt quyền đạo?”
Đúng.
Mấy người này, hoàn toàn chỉ muốn phát tài hơn hẳn mọi người nhưng lại
không có phương pháp nào khác mới làm như vậy, đơn giản là mấy tên du
côn cắc ké thôi.”
“Này, các người biết cả rồi, tôi có thể được vô tội phóng thích chứ?” Sa Jae Sung dè dặt hỏi.
“Đâu có được,” Đường Vũ Tân đi đến đối diện Sa Jae Sung, “Vết máu trên áo của anh có phải của nạn nhân không?”
“Tôi nói rồi, tôi cũng không biết vì sao lại thành như thế mà!”
“Không
phải cố ý giết người thì anh cũng bị định tội gây ra bạo lực, xác nhận
cả bốn người đều không thoát khỏi can hệ. Đúng rồi, nghe nói trước đây
anh từng làm giám sát à? Cho nên lúc nào cũng mang theo thuốc kháng sinh tùy thân?”
“Đúng
thế. Trước đây tôi làm giám sát ở bệnh viện Korea nhưng 7 năm trước bị
sa thải rồi. Do thói quen sợ lúc PK bị thương nên lúc nào cũng mang theo thuốc cấp cứu.”
“Ồ, 7 năm trước bị bệnh viện sa thải… lý do? Dùng sai thuốc, dẫn tới bệnh nhân tử vong sao?”
“Không có khả năng! Tôi là một giám sát hợp cách!” Sa Jae Sung kích động.
“Vậy là vì sao?”
[8] Võ
đặc công không phải là môn phái võ riêng mà là chắc lọc các thế võ cận
chiến tinh nhuệ của nhiều môn võ khác nhau với hiệu quả sát thương cao,
đánh nhanh diệt gọn phù hợp với chiến thuật đặc công của bộ đội đăc
công.