“Cô còn đi theo tôi làm chi?” Min Tae Yun quay lại nhìn Đường Vũ Tân còn tò tò đi theo sau lưng anh.
“Tôi muốn đến bệnh viện lấy thuốc… cái đó…” Đường Vũ Tân bẽn lẽn cúi đầu,
trong giờ làm việc mà đưa ra yêu cầu cá nhân quả thật có hơi quá đáng.
“Không phải cô nói không cần đi bệnh viện à?” Min Tae Yun bị cô gái nói một
đằng làm một nẻo này làm cho hồ đồ luôn, lại muốn bày trò gì nữa đây?
“Cái đó… tôi nghĩ chắc tôi cần truyền một chai đường…” Đầu Đường Vũ Tân càng cúi thấp hơn.
“Thế nên?” Min Tae Yun nhướng mày.
“Nên… cái đó… có thể nhờ công tố Min lái xe chở tôi đến bệnh viện không…” Đầu Đường Vũ Tân cơ hồ vùi trong ngực mình, dường như hổ thẹn vì đã đưa ra
yêu cầu không hợp lý.
“Ồ…” Thấy bộ dạng đà điểu của Đường Vũ Tân, nét mặt Min Tae Yun trở nên mềm
mại, miệng anh khẽ cong lên, nói: “Đi thôi, vừa hay tôi cũng cần đến chỗ này.”
“Cám ơn lắm lắm!” Đường Vũ Tân cảm động chảy nước mắt.
“Anh biết Yoon Sae Ah chứ?”
Đưa Đường Vũ Tân đến bệnh viện xong, Min Tae Yun đến con phố các họa sĩ
thường hay vẽ vật thực, anh phát hiện bức tranh vẽ Yoon Sae Ah của một
họa sĩ.
“Sae Ah? Tôi biết cô ấy.” Họa sĩ kia đáp “Nhưng chỉ quen sơ sơ thôi, Đối với các họa sĩ đáng thương ở nơi này như chúng tôi mà nói, cô ấy giống như
một bông hoa.”
“Tôi nghe nói cô ấy quen một họa sĩ vẽ chân dung ở đây tên là Min Jung Woo?”
“Hê! Anh biết không?” Họa sĩ đó quay sang hỏi một người khác.
“Anh định nói là cái tên bỏ trốn kia á? Anh có hình hắn không?”
“Không, tôi không có. Sau khi có phác thảo hình hắn tôi sẽ quay lại. Nếu có
người biết được Min Jung Woo đi đâu, hãy gọi điện thoại cho tôi.” Nói
rồi Min Tae Yun móc danh thiếp ra đưa.
‘Tiếp theo là K.’ Min Tae Yun vừa nghĩ vừa lái xe tới sòng bài nơi K thường đi.
“Tôi phải có tiền trước mới chia bài được. Anh bạn à, bức tranh anh mang tới lần trước đã bán sạch rồi.”
“Đi lấy một tờ giấy vẽ với một cái bàn chải. Cho dù tôi vẽ bằng tay trái
cũng bán được 5 tờ tiền đấy! Sao mà anh ác ôn như thế chứ, như vậy mà
được à?” Một người đàn ông đội cái nón kết màu xám nói.
“Cũng được đấy, như vậy từ giờ trở đi mày chỉ cần dùng tay trái vẽ là được.
Nói xong tên có ria mép nháy mắt ra hiệu cho hai kẻ sau lưng.
“Đừng, thả ra! Cứu tôi với!” Gã đội nón bị túm lấy, gào toáng lên.
Gã có râu giơ búa lên nhè tay phải tên đội nón chặt xuống. Lúc này, Min
Tae Yun vẫn đứng bên quan sát tung người lên vung chân đá cả đám ngã
nhào.
“Mày là ai?!” Có râu quay đầu lại hỏi.
“Này, anh biết K chứ?” Min Tae Yun tỏ vẻ vô tội.
“Mày chưa tốt nghiệp tiểu học à? K đương nhiên là nằm giữa J và L rồi.” Có
râu múa cây búa trong tay, ra lệnh cho thuộc hạ “Chúng mày còn chờ gì
nữa? Bắt lấy nó!”
Kết quả tất nhiên chẳng cần tường thuật lại. Người thường được mấy kẻ đánh
lại ma cà rồng? Không tốn bao nhiêu sức, Min Tae Yun đã hạ gục bọn
chúng. Ai ngờ vừa thở ra, sau lưng có tiếng động lạ.
“… Sao cô lại ở đây?” Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân vừa hạ gục một tên cầm đao.
“Tôi… tùy tiện đi qua đây xem thử…” Đường Vũ Tân nhìn trần nhà, tránh ánh mắt của Min Tae Yun.
Rốt cuộc Min Tae Yun cũng biết vì sao Đường Vũ Tân muốn mình chở đi bệnh
viện, không phải như vậy mới trốn được sao? Nếu để anh biết cô muốn đi
điều tra đương nhiên sẽ không đồng ý, vì thế mượn cớ, cô nàng này…
“Ai nói sẽ không lật lọng nữa?” Min Tae Yun bực bội.
“Chúng ta huề mà, đúng không?” Đường Vũ Tân mặt dày cãi.
Cửa chính Tổ công tố đột nhiên bị đẩy “rầm”, Choi Dong Man vẫn gác ở trụ sở nhìn Min Tae Yun mặt đen sì đi vào trước, sau đó Đường Vũ Tân vẻ mặt
hối lỗi bám theo sau. Thấy tình hình như thế Choi Dong Man rất biết điều ngậm miệng.
“Nếu cô còn muốn tiếp tục tham gia vụ án lần này, bây giờ lập tức nghỉ ngơi
đàng hoàng. Đợi chúng tôi điều tra hết toàn bộ sự việc quay về, cô lại
động não suy nghĩ là được. Không cho phép chạy lung tung nữa, rõ chưa?”
Giọng Min Tae Yun chưa từng nghiêm khắc như thế, sao lớn rồi mà còn muốn người khác lo lắng chứ? Cứ như trẻ con ấy.
“Tôi”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Min Tae Yun nói bằng giọng không cho phép nghi ngờ, cắt lời Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân y như trái cà tím nhúng nước dính vào ghế.
Min Tae Yun đưa tay sờ trán Đường Vũ Tân. Động tác này khiến Choi Dong Man
hoảng hồn tròn mắt ‘Đây Đây Đây… Đây Vẫn Là Công Tố Min Thường Ngày Sao? Không lẽ hai người…’ Bạn nhỏ Choi Dong Man suy nghĩ vẩn vơ.
Min Tae Yun rụt tay lại cau mày “Cô còn sốt, như vậy không thể làm việc được, cô cần nghỉ ngơi, về nhà đi.”
Đường Vũ Tân cố chấp lắc đầu. Giỡn hoài, mình đã lấy mất mẫu máu rồi, đi nghỉ thì vụ án làm sao?
“Cô không thể đặt chuyện bản thân lên vị trí thứ nhất được sao?! Không phải còn có chúng tôi sao? Vì sao không chịu giảm bớt áp lực cho bản thân
một chút?” Min Tae Yun cao giọng, Choi Dong Man đứng bên thấy tình hình
không xong lập tức dọn đồ chạy vào phòng trong.
“Tôi hứa với anh bây giờ ngoan ngoãn nghỉ ngơi nhưng không về nhà, được không?” Đường Vũ Tân mềm giọng.
“Ai chăm sóc cô? Không được tùy hứng!”
“Tôi không cần chăm sóc, tôi tự chăm mình. Vốn dĩ tôi cũng sống có một mình. Vả lại, không phải còn có Dong Man sao?”
“Dong Man cần kiểm nghiệm, mọi người đều bận, cô về nhà nghỉ đi. Vụ án giao
cho chúng tôi rốt cuộc có gì mà không yên tâm?” Min Tae Yun có cảm giác
thất bại, chẳng lẽ sức mạnh của ma cà rồng không thể thành lý do để ép
cô về nghỉ?
“Tôi ở nhà cũng không yên tâm,” Đường Vũ Tân cũng nổi giận “Ai dám cam đoan
không có tôi, anh sẽ không lén đi tìm bác sĩ Sok lấy máu. Ai dám bảo đảm trong lúc anh phá án không gặp phải chuyện như vừa rồi?! Anh cảm thấy
với tình trạng của tôi bây giờ, nếu anh lại ăn một dao tôi còn máu cho
anh sao?!”
Đối mặt với câu hỏi của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun không có gì để nói. Quả
thật, nếu vừa rồi Đường Vũ Tân không hạ gã kia, có lẽ anh lại bị thương
cũng không chừng. Hơn nữa, từ sau lần uống máu của Đường Vũ Tân xong,
anh cứ có cảm giác áy náy với cô…
Đường Vũ Tân càng nói càng giận: “Ai vì báo thù mà mạng cũng không cần, nhiều lần uống độc dược tàn hại bản thân? Ai ỷ vào việc mình không giống
người thường, chuyện gì cũng xông pha lên đầu, kết quả bị thương không
tính, còn làm người bên cạnh lo lắng?! Công tố viên Min Tae Yun, xin hỏi anh có tư cách gì nói tôi hả? Rốt cuộc là ai không chịu để mọi người
chia sẻ bớt áp lực? Đến tột cùng là ai một mình liều mạng giãy dụa trên
con đường không có lối ra? Rốt cuộc là ai không chịu, cũng không dám đón nhận sự lo lắng, quan tâm của mọi người? Rốt cuộc là ai không chịu,
không dám bày tỏ tình cảm của bản thân? Đến tột cùng ai ngay từ đầu đã
cô lập mình, chuyện gì cũng lặng lẽ chịu đựng?! Ai cần yêu bản thân mình hơn một chút, hả?!!”
Đối diện với một loạt chất vấn, Min Tae Yun không nói được gì. Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật có lẽ anh và Đường Vũ Tân cùng một loại người không chừng, nó không liên quan gì với ma cà rồng cả. Lúc trước Min Tae Yun cho
rằng, thân phận đặc biệt của anh đủ gánh vác mọi chuyện, không cần thiết nói với mọi người; chuyện anh không có khả năng gánh vác tất mọi người
cũng không thể, vậy càng không cần phải nói. Cảnh sát Hwang luôn nói anh cậy mạnh, lúc ấy anh không cho là thế nhưng nhìn Đường Vũ Tân bây giờ,
đột nhiên anh nhận ra, có lẽ hành vi áp đặt lên suy nghĩ của người khác
khiến những người quan tâm anh chua xót cỡ nào…
“Xin lỗi.” Min Tae Yun nói nhỏ.
Tiếng nói xin lỗi đó như xối nước lạnh lên đầu khiến Đường Vũ Tân sực tỉnh.
“Xin lỗi… tôi… hơi mất kiểm soát…” Đường Vũ Tân hít sâu.
“Có lẽ cô nói đúng, nhìn cô, lại nghĩ tới mình.” Min Tae Yun cười tự giễu,
“Tôi có thể hiểu tâm tình cô lúc này, thế nên cô càng phải nghỉ ngơi.”
“Tôi biết, nhưng tôi cũng có chấp nhất của mình, tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây, giới hạn cuối cùng của tôi rồi đấy.”
“Tôi hiểu, chúng tôi điều tra xong sẽ quay về đây để cô cùng tham gia, nên…”
“Chờ tin tức tốt của mọi người.” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun, gật đầu cười.
“Hai người… cãi xong rồi hả?” Choi Dong Man thò đầu ra khỏi phòng họp, dè dặt hỏi.
“…”
“…”
“Phù…” Min Tae Yun đi rồi, Đường Vũ Tân ngã ngửa ra ghế, đầu cô rất đau, ban nãy thật sự quá kích động.
“Công tố Đường chị không sao chứ?” Choi Dong Man ôm một đống chai lọ đi ra.
“Không sao, Dong Man cậu ôm cái gì thế?”
“À, cái này là công tố Yoo mang từ nhà Kim Jae Young về, thuốc điều trị chứng ngủ rũ [12]của Yoon Sae Ah, để tôi kiểm tra thử.”
“Cậu gọi điện cho bệnh viện đang điều trị cho Yoon Sae Ah chưa?”
“Gọi rồi, đã xác nhận quả thật Yoon Sae Ah mắc bệnh này, hơn nữa đã hai mươi năm rồi. Tuy rằng gần đây có chuyển biến tốt nhưng vẫn không khả quan
lắm.”
“Vậy à…” Đường Vũ Tân day trán bằng ngón cái và ngón trỏ. Choi Dong Man
tưởng cô suy nghĩ nên không quấy rầy, bận rộn làm việc của mình, có điều giờ phút này Đường Vũ Tân đơn giản là sốt cao nên đau đầu mà thôi.
“Đang điều tra án mà Vũ Tân còn ở đây sao?” Jang Chul Oh vừa bước vào, định
hỏi Choi Dong Man tình hình vụ án thì thấy Đường Vũ Tân uể oải dựa vào
ghế.
“Tôi buông tay…” Đường Vũ Tân tiếp tục day trán.
“Công tố Đường bị bệnh, công tố Min bắt ở sở nghỉ ngơi.” Nói tới đó, Choi
Dong Man không khỏi nghĩ tới tình hình hai người Min Tae Yun và Đường Vũ Tân to tiếng ban nãy, tuy cậu trốn bên trong nghe không rõ nhưng Đường
Vũ Tân bình thường luôn hòa nhã lại dám gào thét với công tố Min, chậc
chậc…
“Lại sao nữa?” Jang Chul Oh phục Đường Vũ Tân rồi, cô gái này, hai ba ngày không xảy ra chuyện là khó chịu à?
“Không phải lại, là di chứng sau lần đụng xe trước, công tố Đường vẫn không
khỏe nhưng cứ kiên trì phá án.” Choi Dong Man giải thích.
“Không ổn chỗ nào?” Jang Chul Oh đi tới cạnh Đường Vũ Tân, nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô.
“Sốt cao… hạ đường huyết…”
Jang Chul Oh nghe xong sờ trán Đường Vũ Tân “Nóng quá… tới phòng làm việc của tôi đi, tôi có thuốc.”
“Thuốc?!” Đường Vũ Tân nhìn Jang Chul Oh cứ như mới phát hiện ra lục địa mới.
“Sao? Kinh ngạc lắm à?” Jang Chul Oh hào hứng nhìn biểu tình của Đường Vũ Tân.
“Ặc… không… tôi nói có thuốc tốt quá, chúng ta đi thôi.”
Đến phòng làm việc của đại boss, Đường Vũ Tân nằm soài ra sofa đôi, thoải mái thở hắt ra.
“Khó chịu sao không về nhà nghỉ.” Jang Chul Oh rót nước đưa cho Đường Vũ Tân.
“Không đi được, Sonata của tôi…” Đường Vũ Tân tiếp tục lập lờ.
“Thật ra tôi cứ muốn hỏi cô một chuyện.” Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân nằm
thẳng cẳng trên sofa không chút đề phòng, nặn ra vấn đề mình nghĩ đã
lâu.
“Chuyện gì?”
“Biết thân phận của tôi, còn bị tôi hút máu nữa… cô… không sợ à?”
Ai dè Đường Vũ Tân mở nút áo, lộ ra cái cổ mảnh mai, mơ mơ màng màng nói
với Jang Chul Oh: “Nếu bây giờ ngài cắn tôi một miếng nữa, chưa biết
chừng tôi thật sự về chầu thượng đế rồi.”
“…”
“Người mà, ai chẳng chết, vấn đề là sớm hay muộn thôi. Dù sao…” Ý thức của
Đường Vũ Tân đã rơi vào trạng thái đờ đẫn, cô gắng gượng lên tinh thần.
“Dù sao cái gì?”
“Dù sao cái mạng này của tôi cũng nhặt về uổng phí…” Nói xong Đường Vũ Tân ngủ thiếp đi.