Huyết Vũ Vi Phong

Chương 43: Vụ án giết người ở đại hội xem mắt tập thể 03




“Dáng người đẹp thật.” Hwang Soon Bum nhìn băng video than thở.
“Cái gì mà dáng đẹp?” Đường Vũ Tân đi từ ngoài vào.
“Ôi chao, công tố Đường cô chạy đi đâu thế? Mới chớp mắt đã không thấy người rồi.” Hwang Soon Bum oán giận, nếu Đường Vũ Tân biến mất, Min Tae Yun hỏi tới thì anh ăn nói sao đây?
“Đi quan sát hiện trường thêm một chút, xem thử có bỏ sót manh mối nào không.” Có mặt Yoo Jung In, Đường Vũ Tân cũng không tiện nói mình đi cản Min Tae Yun uống máu?
“Tìm được gì không?” Yoo Jung In ngồi bên cạnh nhíu mày hỏi.
“Không có, gì cũng không có. Bác sĩ Sok mới gọi điện thoại nói không phát hiện dấu vết đặc biệt nào trên xác nạn nhân. Tôi đề nghị cô ấy điều tra thêm một chút, có manh mối nào mới lại gọi cho tôi… mọi người có tiến triển gì không?”
“Vừa lấy số băng ghi hình từ chỗ đạo diễn về.” Hwang Soon Bum chỉ màn hình ghi chép “Đã xác định nữ số 1 và nam số 3 ở cùng một chỗ… còn lại phải hỏi công tố Yoo.”
“Nữ số 4 ở một mình khoảng 3 giờ 10 phút, vì không có người đến nên về sơn trang. Chứng cứ nam số 1 và số 5 ở sơn trang là đúng, nhưng thời gian trước đó có hơi thừa ra.” Yoo Jung In đặt tư liệu điều tra trước mặt Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân cầm lên nhìn “Nói thế, ngoại trừ thời gian sớm hơn một chút thì đều ăn khớp ư?”
“Phải.”
“A, chẳng lẽ không có sơ hở gì sao?” Hwang Soon Bum vò đầu.
“Quan hệ giữa nữ số 3 và những người còn lại ra sao?” Đường Vũ Tân bắt đầu kế hoạch dẫn dắt.
“Nghe nói quan hệ khá tốt.” Yoo Jung In nhớ lại một chút, nói: “Nghe nói nữ số 4 từng sơ sẩy làm nữ số 3 ngã xuống nước. Nữ số 4 liều mạng cầu cứu mà nam số 5 bất chấp tất cả nhảy xuống cứu số 3 lên.”
“Ngoại trừ nam số 3 ra, hình như những người còn lại đều rất có cảm tình với nữ số 3…” Đường Vũ Tân nhìn băng video đang chạy “Ồ! Cái khăn quàng cổ này là của nam số 5 tặng cho nữ số 3 hả?”
“Đó không phải là cái khăn đã treo cổ cô ta sao?” Hwang Soon Bum chỉ vào chiếc khăn quàng cổ trên màn hình “Ha ha, tự tay đan khăn chuẩn bị tặng cho nữ số 3. Đến mức đó rồi mà cuối cùng lựa chọn không có sao?”
“Xem băng tiếp đi đã.” Đường Vũ Tân đề nghị mọi người xem cho hết số băng.
“Xem ra nữ số 3 thích nam số 1 nhỉ,” Mắt Yoo Jung In thoáng nét vui sướng khi người gặp họa “Xem kìa, nam số 5 tặng cô ta khăn quàng, cô ta lại lấy lót ghế, còn để nam số 5 nhìn thấy.”
“Không những thế.” Trong mắt Đường Vũ Tân hiện lên ý cười gian xảo “Cô xem sắc mặt nữ số 4 kìa, thế này mà nói là quan hệ khá tốt sao?”
“Như vậy cung đường tình ái này đã rõ ràng hơn một chút rồi: số 5 thích cô số 3, cô số 3 thích anh số 1… mà anh số 1 thì lượn lờ không dứt khoát giữa cô số 3 và cô số 4.”
“Nhưng đến lúc lựa chọn cuối cùng vẫn đeo khăn số 5 tặng mà, có phải cô ấy cũng có ý với anh số 5 không?” Yoo Jung In không dám chắc.
“Cho nên nói phụ nữ các cô có vấn đề!” Hwang Soon Bum đột ngột kích động “Chỉ cần để tâm một người là được rồi, như thế này khiến người khác không rõ tâm tư của mình nên sự việc mới ra nông nỗi này!!”
“Hừ… sao anh hưng phấn thế? Hay là anh từng bị tổn thương bởi phụ nữ?!” Yoo Jung In tò mò nhìn Hwang Soon Bum hoa chân múa tay.
“Tổn thương gì mà tổn thương… aiz… Soon Ja…” Hwang Soon Bum phiền muộn, than thở: “Nếu tất cả đều giống công tố Đường thì hay rồi.”
“Hơ?! Liên quan gì đến tôi?” Đang nghiên cứu làm sao để dẫn dắt mấy người này đi đúng đường, đột nhiên bị Hwang Soon Bum nhắc đến làm Đường Vũ Tân không khỏi thắc mắc.
“Chung tình giống như cô đối với công tố Min thì tốt rồi!”
“… Ai nói với anh tôi và công tố Min… cái đó?”
“Người sáng mắt chỉ cần liếc một cái là thấy mà?” Hwang Soon Bum hùng hồn.
“Có thể thấy được?” Đường Vũ Tân bèn quay sang nhìn Yoo Jung In hỏi dò.
“Đúng thế. Chỉ có trước mặt công tố Đường, công tố Min mới cười nhiều hơn một chút. Hơn nữa lúc công tố Min nói chuyện với cô, giọng điệu hiền dịu hơn nhiều. Còn nữa, chỉ có lúc công tố Đường bị thương mới khiến công tố Min lộ ra vẻ lo âu khó xử, cái này mới là quan trọng nhất.” Yoo Jung In cười mờ ám.
“Có à…?” Đường Vũ Tân chống cằm suy nghĩ, sao cô không phát hiện ra nhỉ? Thì ra hai người cãi nhau trong mắt người ngoài lại là cảnh tượng ngọt ngào thế ư? Sao mình không biết chứ… cô dám cá Min Tae Yun cũng không biết…
“Xác định được dấu tay trên camera rồi!!” Choi Dong Man hộc tốc chạy từ ngoài vào, đặt báo cáo lên bàn.
“Để tôi đoán xem,” Hwang Soon Bum vuốt chòm râu dưới cằm “Là nam số 5 đúng không?!”
“Bingo! Cảnh sát Hwang thông minh quá!” Choi Dong Man cười nịnh nọt.
“Đã thế chúng ta còn chờ gì nữa?” Hwang Soon Bum đứng bật dậy “Chúng ta đi gặp thằng nhãi không nói thật đó một lần nữa đi!”
“Không chỉ số 5, tôi thấy cần thẩm vấn những người khác một lần nữa.” Trước khi ra cửa, Đường Vũ Tân đề ra mục tiêu điều tra lần hai một lần nữa.
“Sao có cảm giác sự việc càng lúc càng phức tạp?” Trở lại phòng họp tạm thời, mọi người đều suy nghĩ lại tình huống thẩm vấn vừa rồi, cảm thấy cả sự việc giống như bóc từng lớp kén một vậy, điểm bất đồng duy nhất là, sau lớp kén này còn có lớp nào nữa không?
“Có phải cảm thấy rút dây động rừng không.” Đường Vũ Tân thong dong ngồi xuống ghế uống nước, thấm cái cổ khô ran.
“Đúng, là cảm giác này.” Yoo Jung In tán đồng.
“Phải đó, cảm giác này thật kỳ quái. Rõ ràng chỉ thẩm vấn một người, nhưng sau đó lại lòi ra một người nữa, phim trinh thám nha, đúng thật!!!” Hwang Soon Bum cũng mù tịt.
“Chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?” Đường Vũ Tân tiếp tục dẫn mọi người tới gần chân tướng.
“Chẳng lẽ công tố Đường không thấy thế?”
“Người này đi thì người khác tới, sau đó cứ vậy hết người này đến người khác… vừa khéo thành chứng cứ vắng mặt của mỗi người… không thấy lạ sao?”
“Ý công tố Đường là, tất cả những người đó đều nói dối?” Yoo Jung In không nắm bắt được ý nghĩ của Đường Vũ Tân.
“Không phải nói dối, chẳng phải có camera làm bằng chứng sao?” Hwang Soon Bum chỉ vào ghi chép.
“Đúng. Mỗi người quả thật đều có gặp đối phương.” Đường Vũ Tân hết cách, xoa đầu, cô quyết định dẫn dắt thêm một chút, xem có khả năng xuất hiện chứng cứ nào khác không. Nếu thật không có vậy cô phải chuẩn bị giở thủ đoạn cuối cùng ra.
“Nói vậy, chúng ta cần phải tìm ra sơ hở dựa vào chênh lệch thời gian?” Yoo Jung In nhìn hai người, nói.
“Nếu thế chúng ta kiểm tra giờ giấc lại một lần nữa đi.” Hwang Soon Bum cầm bút ghi chép lên nói: “Đi lên đầu tiên là nam số 5, sau đó tắt camera, bị nữ số 3 từ chối liền xuống núi, đúng không?”
“Đúng, lúc 3 giờ 24 phút nam số 5 bị camera ghi hình được.” Yoo Jung In cầm sổ đối chiếu.
“Sau đó là nam số 1 xuống, sau đó gặp nữ số 4.”
“Đúng, chụp được lúc 3 giờ 32 phút.”
“32…” Cảnh sát Hwang ghi 32 xuống phía dưới số 24.
“Sau đó là nữ số 4.” Yoo Jung In lật hồ sơ “Nữ số 4 xuống tới nơi là 3 giờ 41, một lát sau nữ số 1 và nam số 3 xuống, lúc đó 3 giờ 46 phút.”
“Vậy… những người này đều nói thật?” Cảnh sát Hwang nhìn tình tiết, không phát hiện thấy lỗ hổng nào.
“Người cuối cùng gặp nữ số 3 là cô số 1 và anh chàng số 3…”
“Nhưng nữ số 3 và hai người đó đâu có quan hệ gì?”
“Hơn nữa bọn họ cũng không có đủ thời gian gây án… giết người xong 6 phút sau còn phải đi xuống dưới dốc… tính sao cũng không đủ?”
“Vậy kết quả là nữ số 3 tự sát à?” Hwang Soon Bum bó tay, vòng tới vòng lui kết quả là tự sát?
“Không phải nói vết thương kéo ra hai bên à? Tình huống đó không phải là bị giết sao?” Đường Vũ Tân im lặng nãy giờ mở miệng.
“Ui trời! Đúng là muốn điên luôn!!” Yoo Jung In vò đầu bứt tóc.
“Không cần điên, phát điên không bằng đi tự sát cho rồi, hả? Công tố Đường đồng ý chứ?” Hwang Soon Bum cười nói với Đường Vũ Tân.
“Anh nói đủ chưa cảnh sát Hwang Soon Bum? Đường Vũ Tân trợn mắt lườm Hwang Soon Bum.
“A, mẹ nó…” Yoo Jung In bực bội đến cực điểm chửi bậy.
“Nói đùa thôi nói đùa thôi, just kidding, OK? Tôn chỉ của chúng ta là chỉ cần có một chút nghi ngờ thì phải tiếp tục điều tra đúng không?”
“Lần này, tôi tưởng không có công tố Min chúng ta có thể tự giải quyết chứ, thật là…” Yoo Jung In còn đang so tài với Min Tae Yun đây.
“Ôi, nhớ công tố Min quá, công tố Đường không nhớ sao?” Hwang Soon Bum lại nhìn Đường Vũ Tân bằng ánh mắt mập mờ.
“Nhớ, sao không nhớ chứ” Đường Vũ Tân cười tươi như hoa “Nhớ muốn điên luôn, được chưa?”
“Tôi quyết định rồi, phải điều tra lại vụ án này từ đầu, từng chi tiết một.” Yoo Jung In hung hăng nói, đứng dậy đi ra ngoài.
“Này, công tố Yoo cô đi đâu vậy?” Hwang Soon Bum nhìn khí thế của con nhóc này mà giật mình, không phải bị vụ án làm phát điên rồi chứ?
“Tôi đi ghi lại thời gian bọn họ từ trên núi xuống một lần nữa, lần này phải đích thân đi, tôi không tin không tra ra được gì!” Nói xong Yoo Jung In chạy như điên.
“Cô ta thật sự định đi một lần sao?” Cảnh sát Hwang quay đầu hỏi Đường Vũ Tân bằng cái giọng không thể tin được.
“Rất có khả năng, đừng quên cô ấy là Yoo Jung In.” Đường Vũ Tân cười gật đầu, bản thân cũng đi ra ngoài.
“Công tố Đường định làm gì nữa? Không phải đi điều tra lại một lần đấy chứ?”
“Ừ, tôi tìm chỗ có tín hiệu tốt một chút gọi cho bác sĩ Sok, sau đó còn tìm một thứ…” Nói xong Đường Vũ Tân cũng không nói cụ thể thứ đó là gì liền biến mất sau cánh cửa.
“Phụ nữ… thật là…” Phòng họp tạm thời chỉ còn một mình Hwang Soon Bum nhìn sắc trời tối thui không ngừng chặc lưỡi.
Một mình Đường Vũ Tân đi ra góc xa nhất của sơn trang, móc điện thoại bấm số của Jang Chul Oh.
“A lô, Vũ Tân?” Đầu bên kia vang lên giọng của Jang Chul Oh.
“Vâng, là tôi, đại thúc.”
“Vụ án có rắc rối à?”
“Đúng thế…” Đường Vũ Tân tóm tắt lại một lượt tình hình vụ án cho Jang Chul Oh nghe.
“Thú vị thật, chứng cứ vắng mặt ở hiện trường của mỗi người đều hoàn hảo vậy sao?”
“Ha ha, xem ra đại thúc có cùng cách nghĩ với tôi?” Đường Vũ Tân cười cười, không thể không thừa nhận, cả Min Tae Yun hay Jang Chul Oh, đầu óc đều hữu dụng vô cùng, chức vị cao xem ra là đương nhiên rồi.
“Vậy cô tìm tôi làm gì?”
“Tôi muốn xin lệnh khám xét.”
“Xét sơn trang ư?”
“Không, là lệnh khám xét người.”
Đầu bên kia Jang Chul Oh khựng lại một hồi mới nói: “Không phải không được nhưng chắc cần một ít thời gian.”
“Tôi biết, lệnh xét người khó hơn nên mới nhờ tới đại thúc chứ.”
“Phải há, chỉ có trong tình huống thế này tôi mới có tác dụng sao?” Jang Chul Oh cười vang trong điện thoại.”
“Còn nữa… còn một chuyện muốn nhờ đại thúc.”
“Chuyện gì nữa?”
“Xác chết… đều đốt hết… được chứ?”
“cái gì?”
“Xác những người bị đại thúc hút máu ấy… đều hỏa thiêu hết được không?”
Lần này Jang Chul Oh im lặng lâu hơn. Thật lâu, lâu đến nỗi Đường Vũ Tân tưởng Jang Chul Oh đã ngắt điện thoại thì tiếng Jang Chul Oh vang lên lần nữa.
“Được, tôi hứa với cô.”
“Thật sao?!! Cám ơn đại thúc, sau khi về có thể tìm tôi lấy quà nhé, trừ chuyện lấy thân báo đáp ra thì cái gì cũng được hết!”
“Hút máu được chứ?”
“Đương nhiên được, chỉ cần đại thúc muốn hút!”
“Tôi… sẽ không hút máu cô nữa.” Nói xong, Jang Chul Oh lập tức cúp máy.
“Hả?” Nghe điện thoại vọng đến tiếng tút tút, ánh mắt Đường Vũ Tân trở nên hoang mang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.