“Điều tra thế nào rồi?” Trước sơn trang, nhận được tin Min Tae Yun sắp quay
lại qua điện thoại, sáng sớm Đường Vũ Tân đã chầu chực ở chỗ này, không
đơn thuần là vì kết quả điều tra, chắc hẳn chuyện ông chủ Ra đã khiến
Min Tae Yun không dễ chịu gì.
“À, đã tới thăm kẻ phát tán tin đồn trên mạng rồi.” Giọng Min Tae Yun dường như đang đè nén gì đó, ánh mắt lóe lên chút giả dối.
“Sao, điều tra được chuyện thú vị ư?” Đường Vũ Tân phát hiện Min Tae Yun
không chán nản như cô tưởng tượng. Không lẽ ông chủ Ra đã nói gì với Min Tae Yun? Hay là Min Tae Yun tự nghĩ thông suốt cái gì? Aiz, cô nên đi
chung với anh mới phải…
“Tôi chỉ nghĩ, nếu chúng ta sớm ra tay từ chỗ này thì tốt rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói, vào đến phòng họp tạm thời gặp Hwang Soon Bum và Yoo Jung In.
“Tae Yun à, nhớ cậu chết mất!” Hwang Soon Bum làm như gặp được cứu tinh, Yoo Jung In đứng một bên trợn mắt xem thường. Cô rất muốn giải quyết vụ án
khi không có mặt công tố Min, rõ ràng mình đã cố gắng hết sức, lại còn
có Đường Vũ Tân nữa, thế mà đến cuôi cùng vẫn phải chờ công tố Min đích
thân ra tay mới được ư?
Min Tae Yun phớt lờ cử chỉ của Hwang Soon Bum, lấy một xấp ảnh từ túi áo khoác ra thảy lên bàn.
“Cái gì vậy?” Yoo Jung In tò mò cầm lên, liếc qua mấy tấm liền biến sắc “Không phải chứ?!”
“Sao vậy?” Hwang Soon Bum cũng sán lại gần, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Min Tae Yun chú ý đến Đường Vũ Tân không hề lại coi bèn hỏi cô: “Cô đã biết từ đầu ư?”
“Giải thích hợp lý duy nhất đúng không? Ngay từ đầu lúc bọn họ chứng minh
chứng cứ vắng mặt của nhau, ý nghĩ này đã thoáng qua trong đầu tôi, xem
ra lần này tôi lại đúng rồi!” Đường Vũ Tân cười tinh nghịch nhìn Min Tae Yun.
“Đúng là khiến người ta khâm phục.” Min Tae Yun cảm thán.
“Nói vậy là mấy người họ đều biết nhau sao? Có cả đạo diễn nữa?” Xem hết ảnh chụp, Hwang Soon Bum quay đầu hỏi Min Tae Yun.
“Hơn nữa quan hệ còn không giống nhay.” Min Tae Yun chỉ vào cô gái số 1 “Oh
Eun Young, em gái Oh Eun Tae” kế đó anh tiếp tục chỉ vào những người còn lại “Nữ số 4, chị họ Oh Eun Tae; nam số 1, đàn em của Oh Eun Tae; nam
số 3, bạn trai Oh Eun Young; nam số 5, bạn thân của Oh Eun Tae. Ba năm
trước, Jung Yoon In qua lại với anh trai Oh Eun Young là Oh Eun Tae, sau khi Oh Eun Tae chết, Jung Yoon In biến mất không thấy tăm hơi. Tuy kết
luận là tự tử nhưng rõ ràng những người này tin là bị Jung Yoon In giết
chết hơn, bởi vậy mới có tiết mục truyền hìn thực tế lần này. Thuận tiện bổ sung thêm một câu, đạo diễn Kim Eun Sang là đàn anh của Oh Eun Tae.”
“Cái… cái gì?” Yoo Jung In không thể tin nổi.
“Nói… nói như thế, có khả năng những người này cùng nhau giết Jung Yoon In?”
“Rất có thể.” Min Tae Yun gật đầu.
“Nhưng vấn đề bây giờ là chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, chúng ta có nói
nhiều đến mấy cũng không thể kết tội bọn họ được.” Hwang Soon Bum đưa ra vấn đề mấu chốt.
“Bên mọi người điều tra không ra manh mối gì ư?” nghe Hwang Soon Bum hỏi, Min Tae Yun cau mày.
“Không có… trừ công tố Yoo luyện thể lực nửa ngày ra không có manh mối gì hết.” Hwang Soon Bum thất vọng lắc đầu.
“Cô cũng không có?” Min Tae Yun quay đầu nhìn Đường Vũ Tân đang ngó ra ngoài cửa sổ.
Nghe Min Tae Yun hỏi mình, Đường Vũ Tân quay đầu nhe răng cười “Chứng cứ rồi sẽ có.”
“…” Vô nghĩa! Min Tae Yun hết chỗ nói.
“Công tố Đường, lần này thật sự không được à? Công tố Đường làm ơn động não
suy nghĩ đàng hoàng đi, nghĩ biện pháp được không? Nếu không vụ án sẽ bị bỏ trống mất…” Hwang Soon Bum nghĩ đến chuyện nếu cuối cùng báo cáo lên cấp trên là tự sát, không biết mấy công tố viên cấp cao sẽ có biểu tình gì? Cảnh sát Hwang Soon Bum của chúng ta rét run.
“Chờ chút nữa đi, sắp có bước ngoặt mới rồi.” Tất nhiên gọi điện cho Min Tae Yun xong cũng đã gọi cho đại boss. Theo nhu Jang Chul Oh giải thích,
đại khái tối nay lệnh khám xét sẽ đến, vấn đề bây giờ là làm sao để đám
người đó ngoan ngoãn cho kiểm tra. Cuối cùng nếu thật sự không được,
Đường Vũ Tân không để ý sử dụng chút bạo lực.
“Bước ngoặt gì?” Yoo Jung In không hiểu.
“Không làm gì thì chúng ta có thể tập trung đám người đó lại một chỗ. Tôi
nghĩ, chỉ riêng mối quan hệ bí mật giữa bọn họ là đủ cho chúng ta có lý
do thẩm vấn lần nữa rồi?” Đường Vũ Tân nói với ba người đang ở trong
tình trạng ù ù cạc cạc.
Thế là, sáu người, kể cả đạo diễn Kim bị mời đến phòng họp tạm. Thấy mọi
người đều bị mời đến, còn có cả đạo diễn Kim, tuy nét mặt vẫn m=mỉm cười như không có gì nhưng trong lòng đã bắt đầu hơi căng thẳng.
“Để tôi nói trước hay là các người khai nhận?” Không thăm dò gì cả, vừa bắt đầu Đường Vũ Tân đã lấy thái độ khoan dung đối diện với bọn họ.
“Những gì nên nói chúng tôi đã nói hết rồi, còn muốn khai nhận gì nữa?” Nam số 1 chế nhạo “Chẳng lẽ các công tố viên lại muốn gán một tội vô căn cứ
cho chúng tôi?”
“Đến bây giờ mà còn không chịu nói sao? Các người tưởng công tố viên ngu
ngốc hết rồi? Loại chuyện như vậy chẳng lẽ còn hi vọng lừa bịp suốt
đời?”
“Rốt cuộc công tố viên ám chỉ cái gì đây? Hình như tôi không hiểu lắm, được
thôi, thật ra là tôi hoàn toàn không hiểu. Vì sao cả tôi cũng bị mời đến đây?” Kim Eun Sang hùng hổ, tỏ vẻ bất mãn và nghi ngờ. Người không biết nghe chuyện chắc chắn sẽ nghĩ ông ta bị oan.
“Ông làm đạo diễn là để làm chuyện này sao?” Giọng Đường Vũ Tân đột nhiên
cao vút, chỉ trích Kim Eun Sang làm ông ta nhảy dựng lên.
“Rốt cuộc tôi làm gì chứ?” Kim Eun Sang cố bày ra vẻ oan ức, nhưng vẻ mặt đó chỉ làm Đường Vũ Tân thấy ghê tởm.
“Ôi… lại là một vụ án có can đảm làm mà không có gan nhận…” Đường Vũ Tân dùng ngón cái và ngón trỏ day trán.
“này, các người không thể cử một công tố viên bình thường ra sao? Sao có thể
cho phép loại người này nổi điên ở đây chứ?” Nam số 1 nói với Yoo Jung
In đứng bên.
“Nói nghe hay lắm, không phải các người vì quan hệ với Oh Eun Tae mới cùng
nhau vạch ra kế hoạch giết người này sao?” Yoo Jung In nhìn nam số 1
hung hăng kiêu ngạo, không nhịn được nữa “Cho nên lần này, cũng muốn bắt chước như lần Jung Yoon In giết Oh Eun Tae không để lại dấu vết mà giết chết Jung Yoon In đúng không?!”
“Công tố viên cô thật là biết nói đùa. Chúng tôi chỉ nhận lời mời của anh Eun Sang mới tham gia ghi hình tiết mục lần này, vì sao công tố viên cứ
ghép chúng tôi vào vụ giết người này chứ?”
“Sáu người cùng nhau lên núi, sau đó dùng cách nhanh nhất giết chết Jung
Yoon In, lại ngụy tạo thành tự tử. Kế đó theo đã hẹn, lần lượt từng
người đi xuống. Nhìn thì thấy kế hoạch không có chỗ hở, nhưng vì sao còn muốn giữ lại chứng cứ quyết định hả?” Đường Vũ Tân nói xong nhìn đạo
diễn Kim. Cô biết giờ phút này, cái USB chứa chứng cứ có tính quyết định đang nằm trong túi quần bên phải của đạo diễn Kim.
“Xí, nói cứ như thật ấy, chứng cứ gì chứ? Lấy ra xem?” Nữ số 4 đột nhiên cao giọng.
“Muốn tôi lấy thật?” Đường Vũ Tân nheo mắt.
Sáu người có mặt nhìn Đường Vũ Tân, trong lòng bồn chồn, không lẽ phương
pháp của bọn họ bị công tố viên này phát hiện rồi? Không thể nào, rõ
ràng không có chút sơ hở nào mới đúng… đúng, sẽ không bị phát hiện!
“Đương nhiên muốn lấy, chúng ta phải tuân thủ trình tự pháp luật đúng không?
Nam số 1 thổi thổi cặp kính gọng đen của mình, tiếp tục giọng điệu chế
giễu.
“Xem ra các người đều rất tin tưởng trình tự luật pháp nhỉ.” Đường Vũ Tân cười cười.
“Đương nhiên rồi.” Không chỉ nam số 1, những người khác cũng gật đầu. Lần này
bọn họ lợi dụng kẽ hở luật pháp, tạo ra chứng cứ vắng mặt hoàn hảo nhất, nên bọn họ mới dám thực hiện kế hoạch.
“Xem chừng, đám khốn kiếp các người xúi quẩy rồi.” Nói xong Đường Vũ Tân
quay đầu nhìn cánh cửa đang bị gõ, kết quả lại thấy Jang Chul Oh đứng
ngoài.
Đường Vũ Tân ngẩn ra, lập tức giao hiện trường lại cho Yoo Jung In chủ trì, tự mình đẩy cửa đi ra.
“Trưởng phòng Jang? Sao lại là chú?” Đường Vũ Tân dùng ánh mắt nghi hoặc quan
sát Jang Chul Oh một chút, không phải đại boss ăn cơm xong không có
chuyện gì làm chạy đến đây tiêu cơm đấy chứ? Không có khả năng?!!
“Tôi mang lệnh khám xét tới.” Jang Chul Oh đưa một phong thư cho Đường Vũ Tân.
“Hả? Đích thân chú?” Đường Vũ Tân sửng sốt tròn mắt.
Min Tae Yun đứng bên cạnh nghe xong cũng nhíu mày thắc mắc. Hwang Soon Bum
lặng lẽ nhích lại gần Min Tae Yun, kề tai anh thì thào: “Tae Yun à, cậu
có tình địch rồi.”
“…”
“Vì tôi đi thì nhanh hơn.” Jang Chul Oh nói câu này có ý khác, người ngoài
không nghe ra thâm ý của Jang Chul Oh nhưng Đường Vũ Tân còn không nhận
ra sao?
“Ặc… chờ một ngày cũng được…” Đường Vũ Tân đổ mồ hôi, hóa ra trong điện
thoại Jang Chul Oh hỏi cô cái này cần gấp hay không là ý này đây… được
đấy… tự mình đưa tới…
“Có điều vẫn phải cảm ơn chú, coi tôi làm sao mà trị đám khốn này.” Đường Vũ Tân hung hăng nói.
“Đưa cái gì tới?” Vốn dĩ Min Tae Yun không hiếu kỳ lắm với thứ được đưa tới
nhưng nghe Đường Vũ Tân nói, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy.
“Lệnh khám xét.” Đường Vũ Tân nói xong mở phong thư lớn bằng tập hồ sơ, rút văn kiện bên trong ra bày ra trước mặt mọi người.
“Lệnh khám xét người?!” Hwang Soon Bum la lên.
“Lúc nào thì cô…” Min Tae Yun cũng hơi kinh ngạc, có điều nghĩ hẳn là trong
lúc mình không có ở đây liền hiểu ra “Cô nghi ngờ chứng cứ nằm trên
người bọn họ?”
“Không cần nghi, chắc chắn trên người bọn họ.” Đường Vũ Tân khẳng định.
“Đường Vũ Tân cô nên biết,” Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân chăm chú “Cho dù có
lệnh khám xét người, nếu không tìm ra chứng cứ trên người kẻ tình nghi
sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị khởi tố, cô đã chuẩn bị chưa?”
“Tất nhiên, nhưng mà dù có bị khởi tố tôi vẫn làm vậy. Bởi vì… tôi là một
công tố viên, không phải sao?” Đường Vũ Tân nói rồi, mỉm cười nhìn Min
Tae Yun và Jang Chul Oh vì câu nói của cô mà có phần thất thần.
“Nếu cô đã kiên trì như vậy.” Hoàn hồn lại, Min Tae Yun nhìn cô, ánh mắt và giọng nói đều trở nên kiên định.
Lúc Đường Vũ Tân quay lại phòng họp tạm lần nữa thì tâm tình Yoo Jung In đã bùng nổ tới cực điểm.
“Công tố Yoo bớt giận, đừng làm hại thân thể.” Đường Vũ Tân vỗ lưng Yoo Jung
In giúp cô thở ổn định lại, nhìn sáu người đang ngồi “Bây giờ, xin mời
các vị móc hết đồ đạc trong túi ra đây để kiểm tra.”
“Cái gì?!” Nam số 1 đứng dậy đầu tiên, phẫn nộ: “Công tố viên, chúng tôi có nhân quyền!”
“Nhân quyền à?” Đường Vũ Tân cười quơ quơ lệnh khám xét trước mặt từng người
một “Trước mặt cái này các người còn muốn nói nhân quyền à? Châm chọc
nhỉ, hiện giờ các người bị chính pháp luật mà các người tin tưởng tước
đoạt nhân quyền đấy!”
Sáu người nghẹn họng không nói được gì, có điều cho dù lấy ra bọn họ cũng
không biết cái nào là chứng cứ? Có khác gì mò kim đáy bể đâu cơ chứ?
Dưới ánh mắt ra hiệu của đạo diễn Kim, tuy không tình nguyện nhưng mọi người vẫn lôi hết đồ đạc ra. Bọn họ đã quyết định, nếu không tìm được chứng
cứ, bọn họ sẽ kiện công tố viên này.
Song ai mà ngờ được, ngay lúc đạo diễn Kim đặt USB lên bàn, Đường Vũ Tân giống như có mục đích cầm lấy cái USB đó lên.
Một đám người nhìn hành động của Đường Vũ Tân, ngơ ngác nửa ngày không có phản ứng.
“Hiện tại, các người còn gì để nói?”
Đường Vũ Tân đối mặt với bọn họ, cười đến gian xảo.