Huyết Vũ Vi Phong

Chương 8: Vụ án đêm khuya cưỡng hiếp - giết hàng loạt các cô gái độc thân 01




“Đặc phái viên Đường cảm thấy thế nào rồi?” Cảnh sát Hwang lo lắng hỏi Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân khẽ gật đầu, chảy máu quá nhiều làm mặt cô hơi tái. Còn anh trai của Park Mi Young bị công tố Yoo đến sau dẫn đi. Nghe công tố Yoo nói, cảnh sát Jang đã bị công tố Min bắt về quy án, hiện tại đã bắt đầu thẩm vấn.
“Cảnh sát Hwang không cần ở đây với tôi đâu, anh không muốn đi thẩm vấn à?”
“Nhưng đặc phái viên Đường…”
“Tôi không sao, nhà tôi cách chỗ này không xa lắm, tôi tự đi bộ về được.”
“Vậy được rồi…” Kì thật cảnh sát Hwang cũng rất muốn tới phòng thẩm vấn xem tình hình, chẳng qua không yên tâm để Đường Vũ Tân một mình thôi.
“Thật sự không sao, cánh tay chỉ bị thương tí thôi.” Đường Vũ Tân giơ cánh tay bị thương lên cười cười, vẻ mặt không khác gì thường ngày, lúc ấy cảnh sát Hwang mới thấy nhẹ nhõm.
“Vậy tôi đi đã, có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé.” Cảnh sát Hwang vỗ vai Đường Vũ Tân sau đó rời đi.
Trên đường về nhà, nhìn Đường Vũ Tân có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm lại ngổn ngang trăm mối. Tao ngộ hôm nay làm cô nhận ra một điều, có một số sự việc vì cô gia nhập mà phát sinh biến hóa, cho dù là những sự việc trước đó. Như vậy cô sẽ phải trù tính mình chính là một mắc xích trong đó, sâu xa hơn nữa là, tương lai sẽ phát sinh một số tình huống đến cô cũng không dự đoán được, cái này nên làm gì đây…
“Á”, đột nhiên Đường Vũ Tân nghe tiếng la thảm ở góc quẹo phía trước vọng đến. Đường Vũ Tân nương theo tiếng la chạy qua, lúc đuổi đến mục tiêu, thân hình Đường Vũ Tân cơ hồ cứng đờ trong tích tắc.
Cô nhìn thấy một người đầu đội mũ đen, dùng tay siết cổ một người… Trời! Vì sao cô lại đụng phải đại boss?!!! Hay là đại boss vẫn luôn canh chừng con đường về nhà của cô sau đó vừa vặn đói bụng?!! Đường Vũ Tân rối rắm rồi…
Đại boss thấy Đường Vũ Tân, bàn tay hơi lỏng ra. Một cái lỏng tay này cũng đủ cho Đường Vũ Tân chớp được cơ hội. Chỉ thấy Đường Vũ Tân mặc kệ bên cạnh có gì, nhặt lên là ném tới, ném xong rồi mới thấy đó là một cái chai bia rỗng. Đại boss nghiêng người tránh, buông người bị hại ra, người kia sao bỏ qua cơ hội lập tức chạy mất tăm tích.
Đại boss nhìn theo hướng người bị hại chạy nhưng không đuổi theo mà quay người đối diện với Đường Vũ Tân. Thấy tình hình không xong, Đường Vũ Tân lùi về phía sau, lùi tới chân tường…
“Xin xin xin xin… xin lỗi…” Đường Vũ Tân không suy nghĩ được gì tuôn ra một câu như vậy, cả đại boss cũng ngây ra.
Đường Vũ Tân thầm mắng mình đầu heo, mắc gì phải xin lỗi chứ? Kết quả còn chưa hết hối hận, đại boss đã đi đến trước mặt cô, Đường Vũ Tân căng thẳng tới nỗi ngừng thở. Cô cẩn thận quan sát miệng đại boss, may quá, răng vẫn đang ở trạng thái bình thường…
“Ngài ngài ngài ngài muốn làm gì…” Đường Vũ Tân đã bắt đầu lắp ba lắp bắp…
Lần này thì đại boss có hơi tin vào phán đoán của mình rồi, cô gái này có khả năng biết mình…
Đại boss không nói, ông ta cúi đầu liếc cánh tay Đường Vũ Tân: “Bị thương à?”
Nói gì thế?! Đường Vũ Tân kinh ngạc mở to mắt, tuy giọng nói khàn khàn trầm đục, rõ ràng là giả vờ, nhưng nói gì chứ…?
“Tôi tôi tôi tôi không sao… không phiền ngài quan tâm…”
“Cô biết tôi, hả?”
“Không biết!!!” Đường Vũ Tân nói dứt khoát, nghĩ bụng: xong rồi… tự mình làm hỏng bét… sơ hở chồng chất luôn!!!
“Ha ha, tốt nhất là cô đừng có nhóm máu Rh+.” Nói xong cũng không để ý tới Đường Vũ Tân, quay người bỏ đi. Để lại Đường Vũ Tân ngờ nghệch đứng đó nhìn bóng lưng đại boss…
***********************
“Đặc phái viên Đường?! Đặc phái viên Đường?!” Công tố Yoo huơ huơ tay trước mặt Đường Vũ Tân, đặc phái viên Đường hôm nay làm sao thế nhỉ? Vì sao cứ ngơ ngẩn như thế?!
“Chuyện gì?” Đường Vũ Tân hoàn hồn, ngượng ngùng nhìn công tố Yoo. Không có cách nào khác, tình hình khuya mấy ngày trước thật sự quá shock rồi…
“Vừa rồi tôi hỏi tay cô lành chưa?”
“À, đỡ nhiều rồi, cám ơn công tố Yoo đã quan tâm.”
“Hi hi, cùng một tổ mà, nên quan tâm lẫn nhau đúng không?”
“Đúng đó, đặc phái viên Đường, đã nói cô nên ở nhà nghỉ thêm mấy ngày rồi, nhanh như vậy đã đi làm?” Cảnh sát Hwang cầm tài liệu vụ án mấy ngày trước đi tới, anh thuận tiện nhìn cánh tay Đường Vũ Tân, phát hiện mấy ngày nay rốt cuộc máu cũng không thấm ra tay áo nữa, không khỏi thở phào. Đây cũng là một nguyên nhân mà anh lo lắng Đường Vũ Tân bị thương không điều dưỡng đàng hoàng, dễ tạo ra trở ngại cho cánh tay. Một nguyên nhân khác là do trong tổ luôn có máu tươi không ngừng thoang thoảng, anh sợ Min Tae Yun chịu không nổi…
“Tôi đã khỏe rồi, nằm ở nhà mãi sắp nổi mốc luôn…chỉ có cánh tay bị thương thôi, không có gì to tát.” Cánh tay bị thương thôi, có cần khẩn trương vậy không?
“Ôi cha, không phải cho là chỉ rạch có một vết thôi chứ? Đặc phái viên Đường đã đi chích ngừa uốn ván chưa? Đi kiểm tra chống nhiễm khuẩn rồi sao? Kiểm tra chức năng cơ của tay chưa?”
“Sao anh không tống tôi tới bác sĩ Sok luôn đi…” Đường Vũ Tân khinh bỉ.
“Tống đến đó làm cái gì?” Nhất thời cảnh sát Hwang không phản ứng kịp.
“Ý tôi là, lật hết nội tạng gì đó của tôi lên kiểm tra luôn chứ?”
Cảnh sát Hwang minh bạch Đường Vũ Tân có ý châm chọc, ngượng ngùng cười trừ.
“Nói mới nhớ, cảnh sát Jang bị phán thế nào?” Đường Vũ Tân hỏi kết quả vụ án lần trước, cô bị thương nên không tham dự phiên tòa trực tiếp.
“À, xử tù 30 năm, lần này hắn ăn đại thọ 70 trong tù rồi.” Yoo Jung In hả giận, đáp.
“Qua không được đại thọ 70 cũng không tệ. Đúng rồi, anh trai Park Mi Young thì sao?”
“Anh cô ta vô tội được phóng thích, công tố Min không khởi tố.”
“Ừ, đó là lẽ thường của con người. Thời gian này chúng ta không có việc gì sao?”
“Chẳng lẽ luôn phải có chuyện à? Thái bình một chút không tốt sao?”
“Cũng phải.” Đường Vũ Tân vặn thắt lưng, ánh mắt vô ý liếc ngoài cửa, kế đó một cơn xung động ập ngược trở lại, bởi vì cô nhìn thấy đại boss Jang đi từ ngoài vào.
“Đường Vũ Tân, bây giờ có bận gì không?”
“Không có…” Đường Vũ Tân hơi lo sợ bất an.
“Đi theo tôi một chút.” Nói xong ông ta đi vào phòng làm việc của công tố Min.
Đường Vũ Tân vừa thấy đó là phòng của công tố Min, tim lập tức buông lỏng quá nửa.
“Trưởng phòng Jang có chuyện gì sao?” Công tố Min ngồi trên ghế, thấy trưởng phòng Jang đi vào lập tức đứng dậy chào.
Trưởng phòng Jang nhường chỗ cho Đường Vũ Tân đi theo sau tiến vào, mỉm cười: “Lệnh thuyên chuyển của Đường Vũ Tân đã phê duyệt rồi, tôi xuống thông báo cho các cậu một tiếng. Cậu đóng dấu vào mặt sau thẻ công tác cho cô ấy.” Nói xong, trưởng phòng Jang lấy thẻ công tác của Đường Vũ Tân trong túi ra.
Đứng một bên, Đường Vũ Tân sớm đã cười híp cả mắt, cuối cùng cô cũng trở thành công tố viên của Tổ công tố rồi!!!
“Hoan nghênh gia nhập Tổ công tố!” Trưởng phòng Jang chìa tay cho Đường Vũ Tân, cô bắt lấy, có điều nắm rất dè dặt.
“Công tố Min không muốn nói gì à?” Đưa thẻ công tác cho Đường Vũ Tân, trưởng phòng Jang nhìn công tố Min.
“Hoan nghênh!” Giọng công tố Min một chút cũng không nghe ra ý chào mừng trong đó…
“…”
“Lại phát sinh vụ án mới rồi!” Đột ngột xông vào phòng, Dong Man nói.
*********************
“Cẩn thận hiện trường chứng cứ… Bên này! Anh đạp trúng vết máu rồi! Các anh không biết phải bảo vệ kỹ hiện trường à?” Yoo Jung In đến hiện trường sớm nhất, đang chỉ huy nhóm trinh sát điều tra hiện trường nhưng hiển nhiên là cô bất mãn với thái độ làm việc của họ.
“Ái chà, mọi người vất vả rồi!” Cảnh sát Hwang bắt đầu bài mở đầu trước sau như một khi thấy Đường Vũ Tân và công tố Min đi vào.
“Người chết là Kim Yi Eun, 24 tuổi, là bạn của chủ nhà.” Cảnh sát Hwang rút cuốn sổ ghi chép tình huống đã điều tra nói cho mọi người.
“Chủ nhà là ai?”
“Lee Jung Yi, là bạn làm chung với nạn nhân ở nhà máy điện tử, là người đầu tiên chứng kiến, vừa làm xong ca đêm về thì thấy một màn này.”
“Có khả năng chủ nhà là kẻ tình nghi không?” Công tố Min vừa quan sát thi thể vừa hỏi.
“Có thể xác định là biến thái gây nên, camera quan sát cũng chụp được, thẻ ra vào cũng xác định rõ.
“Kẻ tình nghi có thể là ai đây?”
“Kẻ tình nghi giới tính nam, chiều cao ước chừng 1m72, thể hình trung bình.” Tiếng Đường Vũ Tân đột nhiên lọt vào tai hai người đang tập trung phân tích tình tiết vụ án.
“Sao cô biết?” Hwang Soon Bum nhìn nhân viên chung quanh, rõ ràng cũng bị suy luận của Đường Vũ Tân thu hút.
“Xem này…” Đường Vũ Tân chỉ chỉ vào dấu giày lờ mờ trên nền nhà.
Cảnh sát Hwang và công tố Min cùng bước qua nhìn, sau đó mặt cảnh sát Hwang mặt mày đỏ gay đứng thẳng người, nhìn nhân viên kiểm tra chung quanh, to tiếng: “Các cậu ăn không ngồi rồi hết à? Dấu giày to như vậy mà không nhìn thấy?! Căn cứ vào dấu giày có thể suy ra chiều cao, thể trọng của một người, chứng cứ quan trọng như vậy mà không phát hiện ra là sao?!”
“Chúng tôi cũng nhìn thấy rồi, nhưng tôi nghĩ là dấu chân của nhân viên công tác…” Một người trong bọn họ còn tính phản bác lại.
“Nhưng tất cả các vị đều phải bọc vải trắng, đúng không?” Đường Vũ Tân chỉ vào chân mọi người.
“…” Một đám nhân viên công vụ, hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó triệt để im lặng.
“Còn có, các vị nhìn chỗ này,” Nói xong Đường Vũ Tân lại trỏ tay vào dưới gầm ghế, có dấu vết để lại.
“Chỗ này… từng có cái gì chỗ này sao?” Hwang Soon Bum thắc mắc.
“Tôi nghĩ là đúng, nhưng đó là cái gì thì không biết .” Lúc này Đường Vũ Tân đã ngồi xuống trước mặt người chết, kiểm tra miệng vết thương mơ hồ trên đầu người chết.
“Lại nhìn ra cái gì rồi?” Giọng công tố Min hơi châm chọc nhưng lại có mấy phần chờ đợi.
“Ừ, bề mặt hung khí xem ra vừa rộng vừa cứng, chắc hẳn không phải cái búa.”
“Vì sao không phải búa?” Cảnh sát Hwang lại hỏi.
“Chiếu theo suy luận vừa rồi, hung thủ là nam, vậy thì đầu nạn nhân không thể nhìn được rồi…”
“Ý cô là, nếu lấy sức mạnh của đàn ông dùng búa đập xuống mà nói, có khả năng óc nạn nhân đã bị lòi ra?” Công tố Min hỏi.
“Đúng thế!” Đường Vũ Tân đứng lên, bắt đầu xem xét căn phòng, phát hiện một bình nước nằm trên bàn. Cô cầm cái bình lên đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại dùng ngón tay chấm chấm một cái.
“Cô làm gì thế?!” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói có chút hoảng hốt của công tố Min, cái bình trong tay liền bị công tố Min giật lấy.
“Khụ khụ,” Đường Vũ Tân suýt nữa bị sặc, cô điều hòa hơi thở, đáp: “Trong bình có mùi quái lạ, có thể là chứa chất làm nạn nhân mất khả năng tự vệ, nhưng còn phải kiểm tra dạ dày và máu của nạn nhân mới khẳng định thêm một bước…”
“Đủ rồi, mấy cái này hẳn là công việc của pháp y. Giờ cô đi điều tra xem trước khi chết Kim Yi Eun đã đi đâu, làm những gì.” Giọng công tố Min đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên, làm Đường Vũ Tân hơi khó hiểu.
“Hơ?” Mặt Đường Vũ Tân nghệch ra, mới rồi không phải công tố Yoo đã bị phái đi rồi sao?
“Đây là mệnh lệnh.” Công tố Min cứng rắn.
“Nhưng vừa rồi không phải công tố Yoo đã đi điều tra chuyện này rồi sao?”
“…” Công tố Min nhất thời nghẹn họng, anh quên mất Yoo Jung In đã bị phái đi rồi… Khoan khoan! Tâm tình bất an phiền toái thình lình ập tới này rốt cuộc là do cái gì?
“Ai da! Cô đi giúp đỡ công tố Yoo không được sao?” Cảnh sát Hwang nhảy ra điều đình, anh biết vừa nãy công tố Min định đẩy Đường Vũ Tân đi để dễ bề quan sát hiện trường. Kết quả tìm ra một cái lý do vớ vẩn cũng đủ rồi đi, còn nổi tính trẻ con cái gì?!
“Cái này gọi là lãng phí nhân lực… Được rồi, tôi đi điều tra xem dấu vết dưới ghế hồi nãy là cái gì…” Đầu óc Đường Vũ Tân đi dạo một vòng xong cũng nghĩ ra có phải làm trễ nãi công tố Min lợi dụng năng lực ma cà rồng khảo sát hiện trường không, mình cũng đừng không biết thức thời, thế nên chủ động đề xuất điều tra dấu vết khả nghi.
“Vậy đi, quan sát hiện trường xong rồi bọn tôi sẽ đưa thi thể về sở pháp y, đến chừng đó đừng quên đến nghe báo cáo kiểm thi.” Cảnh sát Hwang âm thầm thở phào.
“Được!” Đường Vũ Tân nói xong cũng không quay đầu lại, bỏ đi.
“Được rồi, có thể xem được rồi.” Cảnh sát Hwang kêu tất cả nhân viên giám sát đi ra ngoài, sau đó nói với công tố Min.
Người sau gật đầu, tròng mắt biến thành màu xanh trong tích tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.