Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 24:




Lề mề một lúc, Nhan Họa mới rời khỏi phòng ngủ.
Trước lúc ra cửa, cô có chú ý đến thời gian, hôm nay lại là chủ nhật, trùng với thời gian ở quá khứ mười năm trước.
Đã đến hai lần nên Nhan Họa không còn xa lạ với nơi đây nữa, hơn nữa vì có mẩu tin nhắn nên trong lòng cô có thêm chút an ủi, không còn cảm giác lo lắng sợ hãi, tinh thần ổn định hơn rất nhiều.
Lúc cô đến phòng ăn thì thấy hai bố con đang ngồi ăn sáng, nói đúng hơn là anh đang đút bữa sáng cho con ăn, hôm nay bữa sáng của Duệ Duệ là cháo thịt băm, được bố đút nhưng cậu nhóc rất không khách khí mà nhè ra hết, đã thế còn không sợ bố tức giận, tay nhỏ còn sờ vào chỗ cháo vừa nhè ra trên yếm rồi vung vẩy loạn xạ, làm cho hai bàn tay cực kỳ bẩn.
“Duệ Duệ!”
Kỳ Trạch cau mày nói, không biết nên làm gì với bánh bao nhỏ không nghe lời này. Cho nên lúc thấy Nhan Họa xuất hiện, tuy là Nhan Họa 17 tuổi nhưng vẫn khiến anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa bát cho cô để cô đút cho con ăn, còn anh thì cầm giấy ăn lau sạch tay cho con.
Nhan Họa lúc đi thăm ông bà cũng đã từng đút cho mấy đứa trẻ trong nhà ăn nhiều lần, mặc dù không thuần thục nhưng ít ra thì rất thuận lợi, Duệ Duệ lại ngoan ngoãn há miệng chờ cô đút, nuốt xong một thìa cháo lại gọi “Mẹ” hoặc “Ba ba” để chứng minh sự có mặt của mình, không còn nhè cháo ra nữa.
Đút cho bánh bao nhỏ ăn xong, Nhan Họa mới giải quyết bữa sáng của mình.
Nhan Họa vừa ăn nhìn vừa người đàn ông ngồi bên cạnh, muốn nói nhưng lại thôi.
Kỳ Trạch vô cùng nhạy cảm, làm sao mà không phát hiện ra được tâm trạng khác thường của cô cơ chứ, bèn nói: “Em muốn hỏi gì thì hỏi đi. ”
Nhan Họa rất trấn định, chắc vì đọc được bức thư Nhan Họa tương lai gửi nên cô không còn thấy sợ anh nữa, mặc dù đối với cô thì anh vẫn là người xa lạ, nhưng cô sẽ cố gắng để tiếp nhận chuyện này.
“Em muốn hỏi mấy câu, hiện giờ cha mẹ em thế nào, còn có Đàn Tử, Đàm Minh Thiên và các bạn khác, hiện tại họ ra sao...” Phát hiện mình hỏi hơi nhiều, Nhan Họa chột dạ cúi xuống nhìn bát ăn.
Kỳ Trạch liếc cô một cái, bình tĩnh đáp: “Bố mẹ vẫn khỏe, không có gì đáng lo, hiện giờ bố đã nghỉ hưu, nếu rảnh rỗi sẽ cùng mẹ đến quảng trường khiêu vũ mỗi tối. Đàn Tử Quỳnh có bạn trai nhưng chưa kết hôn, nói rằng đang muốn tiết kiệm thêm chút tiền để mua nhà, để hai năm sau kết hôn thì tốt hơn. Còn Đàm Minh Thiên, cô ấy đang là nữ vương của Âu Dương Cảnh rồi, tốt nghiệp đại học họ liền kết hôn rồi sinh con, nhóc nhà họ đã lớn đến mức có thể đi đánh nhau rồi...” Nói đến Đàm Minh Thiên, anh lại nhìn cô một cái, dường như biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Nhan Họa: “... ”
Thì ra trong tương lai Đàm Minh Thiên sẽ kết hôn với Âu Dương Cảnh, kết quả này khiến cô vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ. Vì mấy ngày nay, hai lần đi chơi, cô phát hiện Đàm Minh Thiên thầm mến Kỳ Trạch, cho nên cô rất tò mò không biết sau này sẽ thế nào. Tuy nhiên cách theo đuổi điên cuồng nhiệt tình của Âu Dương Cảnh dù sao cũng còn hơn với sự lạnh lùng độc miệng của Kỳ Trạch, Đàm Minh Thiên là một cô gái hiền lành rụt rè, mặc dù thầm mến Kỳ Trạch nhưng lại xấu hổ không dám tiến tới, sợ là không đủ can đảm để theo đuổi.
Một cô gái như Đàm Minh Thiên, chỉ phù hợp với việc để người ta theo đuổi thôi, chứ không thể chủ động theo đuổi người ta được. Cho nên, chuyện Âu Dương Cảnh có thể thành công ôm người đẹp về nhà cũng là điều đương nhiên. Đàm Minh Thiên vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi, quả thật chính là nữ thần trong mắt các nam sinh, bị một con gấu như Âu Dương Cảnh bắt được, chắc sẽ khiến không ít nam sinh ghen tỵ, thầm nghĩ tại sao mình lại không mặt dày mà theo đuổi giống như Âu Dương Cảnh cơ chứ.
Nghe tin người thân bạn bè đều khỏe mạnh, Nhan Họa rất vui, tuy cuộc sống không có biến động, nhưng chỉ cần mọi người đều bình an bên nhau là tốt rồi.
Song, ngay lập tức Nhan Họa lại mất vui rồi.
Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa đang hăng hái bừng bừng cùng con trai chơi xếp gỗ thì chuông điện thoại trong phòng vang lên.
Kỳ Trạch đi nghe điện thoại, Nhan Họa nghe thấy anh gọi “Mẹ” thì lập tức dỏng tai lên nghe, không biết “mẹ” mà anh gọi là mẹ anh hay mẹ cô nữa. Kỳ Trạch nói mấy câu thì đưa điện thoại cho cô, lúc này Nhan Họa mới biết người gọi tới là mẹ cô.
“Mẹ tìm em. ”
Nhan Họa vô cùng lúng túng, tuy là mẹ của mình, nhưng cô sợ không biết mẹ có phát hiện ra điều gì kỳ lạ hay không. Mẹ cô là người luôn quan tâm đến gia đình, từ nhỏ đến lớn, cô và em trai dù chỉ bị cảm nhẹ thôi là mẹ cô đã việc bé xé ra to rồi, bình thường lúc nào cũng nhắc nhở dặn dò rất nhiều, làm cô đôi khi cũng thấy phiền, nhưng dù sao cũng là mẹ của mình, dù cảm thấy phiền nhưng chưa bao giờ cô sinh ra cảm giác chán ghét, đấy chính là tình thân.
Nhan Họa nhận điện thoại, cẩn thận nói: “Alo, mẹ... ”
“A Họa, hôm nay chủ nhật, con có bận gì không? Bản vẽ đã hoàn thành xong chưa? Đừng nói tối qua lại thức đêm làm việc, sáng nay lại muốn ngủ nướng để một mình A Trạch đưa Duệ Duệ về đó! Nếu hôm nay con rảnh thì cùng A Trạch đưa Duệ Duệ về đây đi, em trai con hôm nay bảo sẽ dẫn bạn gái về ăn cơm, các con cũng nên gặp con bé đi, nếu được thì cho A Lãng kết hôn vào năm sau luôn... ”
Nghe mẹ nói, Nhan Họa không khỏi kinh ngạc, thì ra em trai cô muốn dẫn bạn gái về ra mắt. Trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ, thật sự không có cách nào để tiếp nhận chuyện này, hôm qua còn mới nhìn thấy em trai 14 tuổi, bây giờ đến đây thì đã nghe tin nó có bạn gái rồi, còn không biết bạn gái nó là ai...
Đúng rồi, bây giờ đang là mười năm sau, em trai cũng đã 24 tuổi.
Lúc Nhan Họa còn đang bất ngờ, đầu bên kia mẹ Nhan Họa vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường ở con gái, tiếp tục càm ràm: “Đã lâu con không đưa Duệ Duệ về nhà rồi, hai vợ chồng các con có chăm sóc tốt cho cháu ngoại của mẹ không đấy? Có để nó đói bụng không? Lần trước Duệ Duệ bị cảm, thế mà các con không nói cho mẹ biết, nếu không phải A Lãng tình cờ biết được thì các con định giấu mẹ đến khi nào hả? Con đứa ngốc này, cẩn thận về nhà mẹ lại cho ăn một cái cốc đầu bây giờ... ”
Nhan Họa không có lời nào để nói, cô không hề biết chuyện này mà, không khỏi liếc nhìn Kỳ Trạch lúc này đang bị con trai lôi kéo chơi xếp gỗ cùng.
“Mẹ biết các con một mình chăm con rất mệt, nếu có chuyện gì thì cứ nói với mẹ, nhân lúc em trai con còn chưa kết hôn, bố mẹ sẽ giúp các con chăm sóc Duệ Duệ, tránh cho các con vừa phải thức đêm làm việc lại vừa phải chăm con, sẽ kiệt sức đó... ”
Tuy giọng điệu của mẹ có chút oán giận, nhưng vẫn ẩn chứa tình thương bao la của người mẹ, Nhan Họa trong lòng ấm áp, nói: “Con biết rồi ạ, mẹ đừng lo lắng. ”
“Hừ, mẹ có thể không lo lắng sao? Lần trước Duệ Duệ bệnh thành như vậy, dọa chết người ta rồi... ”
Bà lại tiếp tục càm ràm, thậm chí còn trách cả ba ba của Duệ Duệ nữa, bà nói: “Mẹ chồng con cũng có con riêng của mình rồi, nửa năm không thấy đến thăm. A Trạch chồng con tuy rất thông minh, nhưng thông minh thì có ích lợi gì chứ? Có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ không? Các con chưa có kinh nghiệm, sao cứ không nghe lời người lớn hả? Mẹ ăn muối còn nhiều hơn các con ăn cơm đó, sau này đừng có tự mình quyết định nữa...” Nhan Họa cảm thấy mẹ mình giỏi thật đó, còn trách cả Kỳ Trạch nữa, không biết đứng trước mặt mẹ, Kỳ Trạch có yếu thế mà cúi đầu hay không?
Mẹ Nhan Họa nói chuyện lâu thật lâu, lúc đặt máy xuống, Nhan Họa không khỏi xoa lỗ tai, qua cuộc điện thoại này Nhan Họa đã biết rất nhiều chuyện về cuộc sống của mình, bao gồm cả công việc.
Tương lai cô sẽ là chuyên viên thiết kế của một công ty quảng cáo bình thường, còn Kỳ Trạch thì cùng bạn bè gây dựng sự nghiệp, tự mở công ty riêng, tuy quy mô nhỏ nhưng lợi nhuận không tệ, căn nhà này cũng chính là anh tự dùng tiền của mình để mua. Mẹ Nhan Họa ban đầu gặp Kỳ Trạch, nghĩ rằng anh là người không dựa dẫm vào gia đình, 25 tuổi đã có nhà có xe, cân nhắc thấy con gái mình mà gả cho anh thì cuộc sống sẽ không quá cực khổ, cho nên rất vui vẻ đồng ý cho bọn họ kết hôn, nhưng sau khi con gái lập gia đình thì bà mới biết rằng mẹ chồng cô không có ở bên cạnh để giúp cô chăm sóc Duệ Duệ...
Trong suy nghĩ của thế hệ trước, mẹ chồng là người rất quan trọng. Nếu không có cha mẹ chồng, hoặc là cha mẹ chồng không thể giúp vợ chồng chăm sóc cháu thì chưa chắc người ta đã đồng ý gả con gái cho nhà bên đó.
Nhan Họa: =. =!
Mẹ cô nói quá nhiều thông tin nên Nhan Họa nhất thời không thể tiêu hóa hết, hơn nữa còn có vài chuyện cô không hiểu, nhưng sợ mẹ phát hiện nên cô không dám ngắt lời bà.
Nhan Họa quay đầu nhìn hai bố con đang chơi đùa, bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Mẹ em hình như mới nói là muốn chúng ta về bên đó thì phải?” Cô bối rối nói, vì quá chăm chú nghe mẹ kể lể nên cô còn chưa kịp nói gì, hiện tại mới nhớ là mẹ cô dặn cả nhà qua đó ăn cơm trưa.
Kỳ Trạch vẫn bình tĩnh nói: “Đúng là mẹ đã nói vậy.” Anh bổ sung thêm: “Thực ra thì, bọn anh đã tính nếu hôm nay rảnh rỗi thì sẽ về thăm họ. ”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhan Họa thốt lên, sau đó phản ứng lại, “Em đi ngủ ngay đây, cho em nửa tiếng, em sẽ ngủ được.” Cô nhảy dựng lên, mặc dù rất muốn gặp người nhà trong tương lai, nhưng nếu họ nhìn thấy bộ dạng này của cô thì nhất định sẽ lo lắng.
Kỳ Trạch không ngăn cản, nói: “Được, em đi ngủ đi, anh sẽ trông Duệ Duệ, không để nó quấy em. ”
Nhan Họa không quá kinh ngạc khi nghe anh nói vậy, trải qua hai lần xuyên không, chỉ cần ngủ một giấc là cô sẽ quay trở về quá khứ, lần này chắc cũng sẽ như vậy.
“Vậy thì... em không quấy rầy hai người nữa, em đi ngủ trước đây.” Nhan Họa nói xong liền lập tức quay trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.