Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 3:




Đang trong lúc cô bối rối không biết phải làm sao thì tiếng nước chảy trong nhà tắm bỗng ngừng lại.
Toàn thân cô căng cứng lại, cửa phòng vệ sinh lập tức được mở ra, người đàn ông cơ thể vẫn còn ẩm ướt bước ra, trên người mặc một cái áo choàng tắm, tóc dài che trước trán, khiến anh nhìn có vẻ hiền lành hơn vừa rồi. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đi tới trước tủ lấy một bộ quần áo, đang chuẩn bị thay thì lại phát hiện vẻ kinh ngạc trong ánh mắt cô. Anh nhíu mày hít một hơi thật sâu, cuối cùng cầm quần áo sang phòng khác để thay.
Nhan Họa thở phào nhẹ nhõm.
Cô ôm đầu nghĩ đến hoàn cảnh xa lạ lúc này, tâm trạng vô cùng kinh sợ ngay từ khi tỉnh dậy, khiến cho cô nghiễm nhiên không hề để ý đến tên của người đàn ông kia.
Vài phút sau, cửa phòng mở ra, người đàn ông mặc một bộ trang phục thoải mái bước vào.
Lúc mặc áo ngủ, trông anh ta có phần ngang ngược, mặc trang phục thường ngày trông anh có vẻ dễ gần hơn, ngũ quan anh tuấn làm cho đối phương say mê. Tuy nhiên lúc nhìn thấy ánh mắt phòng bị của cô, gương mặt anh lại tỏ vẻ tức giận, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Hiển nhiên là anh cũng nhận ra được sự dè dặt của cô, nói: “Dáng vẻ của em bây giờ... Đúng là không ổn lắm.”
Cái gì không ổn cơ? Trong lúc nhất thời Nhan Họa không thể hiểu được lời của anh.
Ánh mắt của anh dừng trên người cô một lúc, xác định có vẻ như cô thật sự không diễn trò, bèn rút ra kết luận – vợ của anh chắc ngâm nước lâu quá nên đầu óc có vấn đề rồi, bỗng dưng từ một người phụ nữ thành thục biến thành một cô bé ngây thơ. “Em dậy sửa soạn vệ sinh đi đã, sau đó nếu muốn biết gì thì anh sẽ nói cho em. ”
Phát hiện ánh mắt hung ác của anh, giọng nói cũng lạnh, Nhan Họa giật mình đáp: “Vâng!”
Chờ sau khi anh ra ngoài, Nhan Họa chán nản vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cảm thấy khi nói chuyện, tiết tấu đều bị anh nắm trong lòng bàn tay, điều này khiến cho cô khẳng định, anh là một người vô cùng thành đạt và tinh anh trong xã hội, tuy có lúc tức giận nhưng lại khôi phục về dáng vẻ điềm đạm rất nhanh, một cô nữ sinh trung học chưa có kinh nghiệm sống như cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Nhan Họa mặt như đưa đám, cuối cùng tỉnh táo lại, quyết định phải làm cho rõ mọi chuyện đã rồi tính tiếp.
Cô nhảy xuống giường, ngẩng đầu nhìn lên tường, thấy trên đó có treo một bức ảnh cưới khá to, lúc nhìn vào cô dâu chú rể trong bức ảnh, cô lại lập tức sững sờ.
Người đàn ông trong bức ảnh không ai khác chính là người vừa mới rời đi kia, mà nữ chính... Mặc dù cô ấy được trang điểm rất tinh tế, mặc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp, nhưng các đường nét trên khuôn mặt quả thật rất giống cô, nhưng cũng không đến mức quá giống. Người phụ nữ trong bức ảnh trông vô cùng thành thục, cô mỉm cười hạnh phúc ôm lấy chú rể, ánh mắt sáng ngời xen lẫn sự tự tin.
Nhan Họa nhìn đến ngây người.
Một lúc sau, cô giống như bị lửa đốt mông chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đứng trước gương ngắm nghía khuôn mặt của mình, vẫn là dáng vẻ 17 tuổi đó, thậm chí trên trán còn có một nốt mụn, nhất định nguyên nhân là do hôm qua uống trà gừng. Gương mặt này cô đã quá quen thuộc, nhìn vừa giống lại vừa khác cô gái trong ảnh, cô thì là một cô bé ngây thơ, còn cô gái kia thì lại có nét trưởng thành của một người phụ nữ.
Thật sự rất khó để phủ nhận một điều rằng, cô gái mặc váy cưới kia không phải là cô.
Trong lòng cô đột nhiên nảy sinh ra một suy đoán đáng sợ.
Cô nhìn thấy được hình ảnh lúc trưởng thành của mình trong bức ảnh kia, điều này là sao chứ? Cô ngồi vào cỗ máy thời gian đi đến tương lai rồi ư?
Đầu óc khó chịu như muốn nổ tung, cô cúi xuống dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lại ngẩng lên nhìn gương mặt ướt đẫm trong gương, trừ cái áo ngủ tơ tằm này ra thì dáng vẻ này đúng là dáng vẻ khi cô 17 tuổi, nhận định này khiến cô thật sự rất muốn phản bác lại lời người đàn ông kia nói, nhưng mà... 17 tuổi mà đã có thể lập gia đình rồi sao? Tuy vậy ngữ khí của anh ta lại cực kỳ chắc chắn, cộng thêm bức ảnh cưới kia nữa, làm cho cô muốn phủ nhận mà không đủ chứng cứ.
Có lẽ cô nên xem lại lịch xem sao.
Lau khô mặt sạch sẽ, vệ sinh cá nhân xong xuôi, Nhan Họa trở lại phòng ngủ.
Trước tiên cô tìm kiếm một thứ gì đó có khả năng chứng minh thời gian, thấy trên bàn đặt một chiếc điện thoại di động rất đẹp, thậm chí kiểu dáng của nó cô còn chưa từng nhìn thấy trước kia, song lúc này cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ngắm cái điện thoại, bèn run rẩy mở điện thoại ra rồi xem thời gian.
Khi thấy thời gian hiện trên màn hình di động, cô sững sờ như thể bị điện giật.
Nhan Họa nhận được một sự đả kích khổng lồ, làm cho cô không kịp phản ứng.
Mười năm sau.
Cô nhớ hồi trước trong giờ dạy văn đã từng viết một bài có chủ đề “Tôi của mười năm sau. ”
Mười năm sau mình sẽ trở thành người như thế nào? Hiện tại cô có thể xác định được điều này rồi, đó là cô sẽ trở nên xinh đẹp và tự tin giống như cô gái trong ảnh kia. Cô vừa mới tỉnh ngủ thì đã bay tới mười năm sau, nhưng dáng vẻ thì rõ ràng vẫn là cô bé 17 tuổi, thế là sao chứ?
Hiện giờ cô đột nhiên hiểu ra tại sao lúc nãy người đàn ông kia lại bày ra sắc mặt khó coi như vậy rồi, thậm chí đối với sự ngây ngô của cô còn có chút tức giận, giống như nghĩ cô đã phản bội anh ta vậy. Thật sự không phải là cô phản bội anh, mà là cô của tương lai đã biến mất, thay vào đó là cô của tuổi 17.
Nhan Họa ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng cũng biết giờ phút này cô đang ở tương lai mười năm sau, cho nên cũng dần trấn tĩnh lại. Tiếp theo, cô chỉ còn biết chấp nhận sự thật này, ở trong phòng sửa soạn một lúc rồi sẽ đi ra ngoài gặp người đàn ông kia.
Mở tủ quần áo trong phòng ra, bên trong có cả quần áo của nam và nữ, tất cả đều được bày rất có thứ tự, nhưng có thể nhận thấy một điều từ đống quần áo kia đó là, chủ nhân của những trang phục này đều đã quen với việc bị đối phương chiếm dụng không gian riêng của mình.
Phát hiện này khiến cho cô khá bối rối, nhớ tới vừa rồi người kia có nói cô là vợ của anh, nhưng bộ dạng rất khó chịu, chắc là quan hệ vợ chồng không được tốt.
Nhìn qua một lượt mấy bộ quần áo, cô nhẹ nhàng lấy ra một bộ đồ thể thao.
Lúc thay áo lót, Nhan Họa lúng túng phát hiện ra, size của cái áo này quá lớn đối với cái bánh bao hấp của cô bây giờ...
Sửa sang xong, tâm trạng của cô lại trở nên tệ hơn, bỗng muốn nằm xuống ngủ lại xem có thể quay về thời điểm mười năm trước hay không.
Hôm nay là thứ tư, vốn cô còn phải đi học mà.
Mở cửa phòng ngủ ra, Nhan Họa thăm dò quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là một căn nhà khá rộng với hành lang dài, thiết kế sang trọng tinh tế. Đây là nơi ở của người ta, cho nên cô cũng không dám dò xét kỹ, chỉ lướt qua một lượt rồi đi tới phòng khách.
Còn chưa tới phòng khách, Nhan Họa đã nghe thấy tiếng trẻ con cười khanh khách, vừa cười vừa gọi “Ba ba”.
Bước tới gần, cô nhìn thấy người đàn ông kia đang ngồi trên salon, trong lòng là một cậu bé trai rất đáng yêu.
Cậu nhóc kia khoảng chừng một tuổi, bàn tay nhỏ đang cầm một món đồ chơi, giơ về phía người kia rồi gọi “ba ba, ba ba” không ngừng, cười toe toét để lộ răng nhỏ, nước dãi chảy đầy ra yếm. Mà người đàn ông kia giờ phút này không còn vẻ đáng sợ như vừa rồi nữa, trái lại trông vô cùng hiền hòa, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước miếng cho đứa bé, vẻ mặt rất dịu dàng.
Nhan Họa lại tiếp tục ngẩn người.
Cảm giác được sự xuất hiện của cô, người đàn ông kia lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Đang quay ngoắt hết bên nọ đến bên kia, đứa bé cũng nhìn thấy cô, liền cuống quýt vẫy vẫy cánh tay béo mập, vui vẻ kêu lên: “Mẹ, mẹ ~~”
Nhan Họa suýt chút nữa thì lăn đùng ra đất.
Cô mới có 17 tuổi thôi mà, làm sao có thể sinh ra một đứa con đã được một tuổi cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.