Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 4:




Nhan Họa bị từ “mẹ” kia làm cho hoảng sợ không nhẹ, chân tay luống cuống đứng im một chỗ, mãi cho đến khi em bé phát hiện sau khi gọi mẹ thì mẹ lại không chạy tới ôm hôn cậu như mọi lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu liền nhăn lại, miệng dẹt ra, đôi mắt to tròn bắt đầu long lanh nước, song vẫn cố chấp giơ tay ra với mẹ, vừa mếu vừa gọi “Mẹ. ”
Nhan Họa sợ đến dựng tóc gáy vì hành động của cậu nhóc.
Mặc dù tay chân lúng túng, nhưng Nhan Họa vẫn phản ứng lại rất nhanh, đứa bé này chắc chắn là con của mình trong tương lai, vì nhóc rõ ràng vừa mới gọi cô là mẹ.
Nghĩ tới đây, cô lại càng thêm bối rối. Một nữ sinh cấp ba đột nhiên phát hiện mình có một đứa con đã một tuổi thì sẽ có tâm trạng như thế nào? Cứ nhìn cô thì biết, mặc dù biết đây là đứa con mà chính mình đẻ ra trong tương lai, nhưng thật sự là cô...
Người đàn ông đang ngồi trên salon khẽ nhíu mày, ánh mắt híp lại, vừa ôm lấy em bé đang ầm ĩ trong lòng, vừa nói với cô: “Em lại đây!”
Giọng điệu ra lệnh khiến cho cô lập tức vâng lời theo bản năng, song cô vẫn không dám ngồi quá gần anh, chỉ rón rén ngồi sát vào thành ghế. Lúc này, cậu nhóc kia thấy cô đi tới thì lập tức bày ra dáng vẻ sau cơn mưa trời lại sáng, vừa ê a chảy cả dãi vừa nghiêng người hướng về phía cô, hai tay đưa ra muốn được cô bế.
Đứa nhỏ này rất đáng yêu, mái tóc dày đen nhánh, gương mặt trắng nõn, làn da mịn màng căng bóng, đôi mắt to tròn linh động, môi hồng răng trắng, giọng nói mềm mại mang theo hương sữa thơm, thật sự là dễ thương muốn chết, mặt mũi xinh đẹp đến mức không thể xác định được là nam hay nữ.
Nhưng cho dù em bé có đáng yêu đến đâu, thì một người chưa từng có kế hoạch và mơ ước về cuộc sống hôn nhân như Nhan Họa căn bản không thể khơi gợi chút tâm tư nào, thấy bánh bao nhỏ kia cứ kiên nhẫn đưa tay về phía cô, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô mới miễn cưỡng giơ tay ra ôm lấy cậu nhóc.
Đạt được mục đích, nhóc con kia giống như biến thành ác bá rúc chặt vào lòng cô, vừa giơ món đồ chơi trong tay lên khua khua, vừa vui vẻ a a kêu to, cười tươi khanh khách khiến cho Nhan Họa cũng không nhịn được mà cười theo.
Tuy nhiên, tâm trạng vui vẻ khó có thể trở lại bình thường của cô lại ngay lập tức bị người đàn ông ngồi bên cạnh phá hỏng.
Anh nói: “Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với em, nhưng em là Nhan Họa, và việc em là vợ anh hoàn toàn là thật. Nếu như em không tin thì anh đã có giấy đăng ký kết hôn làm chứng.”
Nhan Họa theo bản năng quay sang nhìn anh, đột nhiên phát hiện anh có đôi mắt rất đẹp, rất giống với đôi mắt của nhóc con trong lòng cô. Song đôi mắt kia lại như ẩn giấu một điều gì đó bên trong, nhìn không thấy đáy, cũng không thể nắm bắt được điều gì.
“Em tin.” Nhan Họa nhíu mi, khẽ cắn môi dưới, dùng giọng nói mềm mại như nước của mình nói: “Vừa nãy em có thấy bức ảnh cưới trong phòng, cũng nhìn cả lịch trên điện thoại nữa.” Sau khi nói xong, cô phát hiện ánh mắt của anh nhìn cô chăm chú, sắc mặt có phần đen hơn một chút.
Mặc dù không nói ra, nhưng cô biết là anh đang ngạc nhiên vì giọng nói của cô, điều này khiến cho cô vừa xấu hổ vừa phiền não.
Nhan Họa là một cô bé vô cùng trong sáng và hồn nhiên, ai gặp cũng yêu mến, nhưng ông trời lại ban tặng cho cô một giọng nói nghe quá mức yểu điệu, thanh âm lúc nào cũng như đang làm nũng, nhiều người còn hiểu sai về cô, thậm chí hồi mới vào cấp ba, có một bạn học còn nói thẳng với cô rằng: “Nhan Họa, sau này cậu mà cứ dùng giọng điệu này nói chuyện với con trai thì bọn họ sẽ rất dễ hiểu lầm đó. Giọng cậu nghe yếu ớt quá đi, người ta nghe lại cứ tưởng cậu đang làm nũng, khiến cho nam sinh... suy nghĩ linh tinh!”
Điều này khiến cho cô chịu đả kích rất lớn, cho nên sau này, cô rất ít khi mở miệng nói chuyện với người xa lạ, đặc biệt là phái nam, dần dần trở nên khá trầm tĩnh. Dĩ nhiên cũng không đến mức quá ít nói, cô chơi rất thân với các bạn nữ, chỉ ít tiếp xúc với nam sinh thôi.
Thấy cô lại bắt đầu phòng bị, người đàn ông khẽ nhíu mày, buông thả dựa về sau, gác một chân lên, tay tùy ý đặt trên đầu gối. Hiển nhiên anh không nghĩ tới việc cô chủ động đi tìm kiếm bằng chứng, nhưng hành động thông minh này của cô làm cho tâm trạng của anh khá hơn một chút.
Còn về giọng nói của cô... Anh đưa mắt nhìn cô bé 17 tuổi bên cạnh, đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia, tất cả bắt đầu cũng chính từ giọng nói đó. Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh cảm thấy tình huống bây giờ cũng không đến nỗi quá tệ.
“Xem ra lúc em 17 tuổi cũng không phải là quá ngốc nghếch!”
Nhan Họa vẻ mặt cứng ngắc, trong lòng chỉ muốn đánh vào đầu anh một cái, chợt nghĩ sao tương lai mình lại đi lấy một người đàn ông đáng ghét như vậy chứ? Nhất định là lúc đó mắt cô có vấn đề rồi.
Nhìn thấy cô mím chặt môi, khuôn mặt tỏ ra quật cường, ánh mắt của anh cũng nhu hòa trở lại.
Lúc này, cậu nhóc trong ngực đột nhiên rất hứng thú khi thấy “mẹ” xõa tóc, liền vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy tóc cô, vô cùng hung ác kéo mạnh về phía mình, làm cho cô tay chân luống cuống không biết làm thế nào, song cậu nhóc tinh ranh kia lại cứ ngỡ là “mẹ” đang đùa với mình, nên càng vui vẻ nhảy nhót điên cuồng hơn, làm cho một người không hề có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ như Nhan Họa chật vật vô cùng.
Nhan Họa dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, nhưng anh lại chỉ làm ngơ rồi đứng dậy nói: “Nên ăn sáng rồi. Dì Lâm trước khi ra về đã làm xong bữa sáng, để anh vào bếp mang ra, em ngồi đây chơi với Duệ Duệ đi!Đúng rồi, dáng vẻ của em không phù hợp xuất hiện trước mặt người khác, cho nên anh đã bảo dì Lâm về trước rồi, hôm nay em phải trông Duệ Duệ đó. ”
Nói xong anh cứ như vậy không chút lưu tình bước đi, để lại Nhan Họa giờ phút này đang khóc không ra nước mắt.
Cô nhẹ nhàng gỡ tóc của mình từ tay của bé mập trong lòng ra, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của cậu nhóc, khi xác định cậu nhóc không còn muốn nghịch nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bé con hiển nhiên rất thích ở với mẹ, cho nên rất ngoan ngoãn dựa vào ngực cô. Thậm chí còn không hề hay biết lúc này “mẹ” thật ra lại không phải là “mẹ”.
Nhan Họa của tuổi 17 và 27 thật ra cũng có nét tương đồng, Nhan Họa của tuổi 27 tuy đầy tự tin và tài trí hơn, nhưng chung quy hai người vẫn là một. Cho nên cậu nhóc mới không thể nhận ra điểm bất đồng.
Nhan Họa thấy cậu nhóc không còn nghịch nữa, liền đưa mắt nhìn hướng phòng bếp, sau đó nhanh chóng tụt quần ngoài và bỉm của cậu nhóc xuống, sau khi thấy con chim nhỏ giữa hai chân thì mới chắc chắn rằng đây là một bé trai.
Mặt mũi đáng yêu xinh xắn như vậy, làm cho cô không dám khẳng định đây là bé trai hay bé gái.
Nhan Họa thầm suy nghĩ, sau đó đang chuẩn bị kéo lại quần và bỉm cho cậu nhóc, thì cậu nhóc lại tưởng là mẹ đang chơi với mình, hai chân liền vui vẻ nhảy chồm chồm, một tuổi mà chân tay đã khỏe như vậy, khiến cho cô mồ hôi đầy đầu không thể đối phó nổi, cuối cùng nhóc con mập mạp kia lại giơ chân lên bỏ một bên quần ra, còn cái bỉm thì đang vắt vẻo ở một bên chân kia...
“Hai mẹ con đang làm cái gì thế?”
Giọng nói của anh vang lên, Nhan Họa giật mình ngẩng đầu, liền thấy anh đang cầm một cái bát trẻ con, lông mày cau lại, ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, như thể không hiểu tại sao mình mới đi có một lát mà cô lại có thể chơi đùa vui vẻ với con đến nỗi làm quần và bỉm của thằng bé sắp rơi ra đến nơi thế kia.
“Ba ba, chơi ~~”
Cậu nhóc vang dội kêu to, hai tay ôm lấy cổ Nhan Họa, vừa cười vừa nói, còn bất ngờ từ trong lòng Nhan Họa nhảy xuống, cuối cùng làm tụt cả bỉm cả quần xuống đất.
Nhan Họa: “... ”
Thấy cô đầu sắp cúi gằm xuống ngực, anh nói: “Ở trong cái giỏ đằng sau ghế có bỉm, em lấy thay cho con đi. ”
Nhan Họa thấy anh đang bê bát, đành tuân lệnh đi lấy bỉm, sau đó lại bắt đầu cầm bỉm chiến đấu với cậu nhóc đang cởi truồng kia.
Bé con một tuổi đã biết vịn vào thành ghế để bước đi, vừa chạy trốn vừa cười vui vẻ, thấy Nhan Họa đuổi theo mình, nhóc lại cảm thấy trò này rất thú vị, nên càng chạy trốn nhanh hơn.
Nhan Họa bị cậu nhóc làm cho bất lực, căn bản không biết nên làm gì với một cậu bé đáng yêu xinh xắn như vậy, huống hồ cô cũng rất thích trẻ con, mặc dù chưa hoàn toàn thích nghi được với vị trí người mẹ, song vẫn theo bản năng muốn nuông chiều dung túng cậu bé dễ thương này.
Nhưng đứa bé trai nào cũng nghịch ngợm như vậy sao? Quả thật trông đứa nhóc này còn mệt hơn cả khi làm hai tờ giấy thi nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.