34
Khi tôi tỉnh lại đã là hai ngày sau. Nơi tôi đang ở đã thay đổi từ phòng thí nghiệm thành một biệt thự xa lạ.
Sau khi tất cả đèn trong phòng thí nghiệm tắt vào ngày hôm đó, Diệp Hi đã trực tiếp đánh gục tôi. Tôi có thể đã bị tiêm một số loại thuốc, khiến tôi bất tỉnh trong hai này.
Vừa tỉnh lại, tôi hoang mang đẩy cửa phòng, mò mẫm dọc theo hành lang rộng lớn một hồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Hi đâu.
“Diệp Hi?” Tôi ngập ngừng lớn tiếng gọi cậu ấy
Mọi thứ rơi lại rơi vào im lặng, chỉ có tiếng tôi vang vọng lại trong căn biệt thự rộng lớn này.
“Đi xuống lầu, quẹo trái, phòng thứ hai.”
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, tôi lần theo âm thanh đi xuống lầu, nhìn lướt qua dãy phòng rồi bước vào.
Đẩy cửa ra, màu xám đen trầm thấp, bài trí tối giản, không có đồ đạc thừa, cả căn phòng lộ ra một mảng màu u ám lạnh lẽo quái dị.
“Chị, tôi đang ở trong phòng tắm.”
Giọng nói của Diệp Hi có chút lãnh đạm.
Tôi dừng lại một lúc khi tôi nghe thấy tiếng cậu ấy phát ra từ phòng tắm nhưng mà nghĩ lại thì phần dưới của Diệp Hi cũng là đuôi rắn thôi mà, dù sao cũng không nhìn thấy được mấy chỗ nhạy cảm kia.
Nghĩ vậy tôi liền dứt khoát đẩy cửa bước vào.
35
Giống như các phòng ngủ, phòng tắm vẫn bài trí theo gam màu đen và xám tinh tế. Một bồn tắm lớn chiếm gần một nửa diện tích.
Hơi nước trong bồn tắm mơ hồ, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hi bởi hơi nóng phảng phất nét xinh đẹp ma mị chết người, quyến rũ mà không thô tục.
Tấm lưng trắng nõn nhưng săn chắc buông thả dựa vào thành bể, đường nét nửa người trên hút mắt vô cùng, cơ bắp vừa đủ, tràn đầy sức lực tuổi trẻ.
Một năm nay tôi quá bận rộn với các thí nghiệm, không có thời gian để ý đến Diệp Hi, bây giờ tôi mới nhận ra rằng Diệp Hi đã hoàn toàn trưởng thành lại còn có dáng vẻ đẹp mắt, có thể hút hồn biết bao cô gái.
Phải nói Diệp Hi đã lột xác từ một cậu bé thành một người đàn ông trưởng thành quá xuất sắc, tìm không thấy dấu vết ngây thơ, trong sáng từng bám lấy tôi lúc nhỏ nữa.
“Chị tìm tôi có việc gì không?”
Diệp Hi thần sắc lãnh đạm, xuyên qua lớp hơi nước quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng.
“……”
Thái độ lạnh lùng của Diệp Hi khiến tim tôi hẫng một nhịp, cảm giác mất mát lan tràn trong lòng.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, phải mất một lúc lâu sau tôi mới nhớ ra mục đích đi tìm cậu ấy.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, luyến tiếc dời ánh mắt khỏi gương mặt anh tuấn và thân người săn chắc kia.
“Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng thí nghiệm. Làm sao cậu thoát ra khỏi đó được?”
“Phòng thí nghiệm sao?”
Diệp Hi khóe môi cong lên cười cười, ngữ điệu có chút khinh thường nói.
“Đương nhiên là tôi đã hack vào hệ thống bảo mật của phòng thí nghiệm bằng một loại virus.”
?!!
Tôi sửng sốt một lúc lâu, không dám tin vào tai mình
“Cậu làm sao biết cách hack vào một hệ thống hiện đại như ở phòng thí nghiệm?”
36
“Chị, chị quên rồi sao? Là chị đưa máy tính cho tôi.” Diệp Hi nhìn tôi.
“Từ khi tôi có thứ đó, tôi đã tự hỏi tại sao một thiết bị nhỏ như vậy có thể chứa gần như tất cả các loại thông tin trên đời. Tôi cảm thấy vô cùng thú vị nên đã chăm chỉ học tập hơn, càng nghiên cứu càng chìm đắm trong đó.”
“…”
Xâu chuỗi tất cả chuyện trước lại với nhau, kia tôi đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, có chút lạnh người.
“Ý cậu là cậu đã dùng một năm đó để học từ cơ bản đến nâng cao, cuối cùng thành thạo xâm nhập và phá hủy hệ thống an ninh của Viện sinh học chỉ trong một lần duy nhất và thoát ra thành công sao?”
Diệp Hi gật đầu.
“Còn về việc tại sao tôi không cho chị biết…”
Ánh mắt cậu khẽ động, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng
“Tôi biết chị luôn đề phòng việc tôi quá thông minh, cho nên để bảo vệ bản thân thì tự nhiên sẽ không để cho chị phát hiện.”
Tôi chợt nhớ đến bài kiểm tra IQ 120 điểm mà cậu ấy làm khi mới bảy tháng tuổi. Tuy rằng 120 có thể coi là chỉ số thông minh cao nhưng vẫn chưa đủ để có thể sắp xếp một kế hoạch tỉ mỉ như vậy.
“Diệp Hi, nếu tôi đoán không lầm thì khi làm bài kiểm tra IQ hồi bảy tháng tuổi, cậu đã cố ý làm sai vài câu phải không?”
“Đúng.”
“…”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Không ngờ một đứa trẻ mới chỉ bảy tháng tuổi lại có thể nghĩ sâu như vậy. Biến dị gen khiến cho Diệp Hi có một thể chất đặc biệt mạnh mẽ, lại thêm chỉ số thông minh tinh anh như vậy.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ Diệp Hi như lúc này.
37
“Chị nghĩ xem, nếu tôi không giả vờ làm sai vài câu liệu chị có bỏ qua cho tôi không?”
Cậu ta nhìn tôi cười cười.
“…”
Quả thật là như vậy, nếu biết tính tình cái tên này năm đó âm hiểm xảo quyệt như vậy, cậu ta khó mà còn tồn tại đến ngày hôm nay.
Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa nên quyết định chuyển chủ đề.
“Còn ngôi nhà này, làm thế nào cậu kiếm được tiền để mua nó?”
“Cố gắng làm việc một chút khi rảnh rỗi thôi. Tôi nhận lập trình phần mềm cho một công ty, giúp ông chủ thiết kế trò chơi, phát triển hệ thống quản lý cho một số công ty khác nữa.”
Tôi hoang mang:
“Bọn họ có thể tin tưởng mà thuê cậu sao?”
“Đương nhiên là tôi phải dùng chiêu một chút. Tôi đã hack máy tính của ông chủ công ty đó và đe dọa ông ta. Chỉ cần ông ta cho tôi một công việc ổn định, tôi sẽ tha cho ông ấy và cả công ty của ông ấy nữa.”
“Tôi không cần họ tin tôi, vì ngay cả khi họ không tin tưởng tôi, họ cũng không thể làm gì được.”
“…”
Một cách xin việc mới lạ nha, cái tên này quả nhiên khiến tôi phải mở mang tầm mắt!
“Chị yên tâm, tôi không làm gì trái với lương tâm đâu. Dù sao thì chị cũng đã dạy tôi rằng nguyên tắc cơ bản nhất của cuộc sống là không được xâm phạm lợi ích của người khác vì những ham muốn ích kỷ của chính mình.”
“Mỗi lời chị nói, tôi đều để trong lòng.”
“Chỉ là tôi không biết tôi đứng ở đâu trong lòng chị?”
“…”
Diệp Hi lại chăm chú nhìn tôi, một lúc lâu sau thì quay đầu đi, gương mặt tràn trề thất vọng.
“Không phải chị muốn duy trì nòi giống của tôi sao? Tôi nghĩ kỹ rồi, để cho chị sinh con, duy trì nòi giống của tôi là phù hợp nhất.”
Diệp Hi hai tay chống vách bồn tắm, nước gợn sóng lăn tăn, cậu chậm rãi đứng lên.
Tôi thấy động tác của cậu có vẻ khác thường, thái dương giật giật. Tim tôi thắt lại, tôi vội quay lưng đi, mặt bắt đầu nóng lên.
Sau lưng truyền đến tiếng nước chảy, Diệp Hi khẽ cười một tiếng.
“Chị thật thông minh nha, còn đoán được chuyện gì đã xảy ra nữa…”
38
Tôi im lặng và không dám nói gì.
Một lúc sau, sau chân truyền đến tiếng bước chân, hơi thở của Diệp Hi dần dần bao trùm lấy tôi.
Tôi nhắm mắt không dám nhìn, lí nhí hỏi:
“Đừng tới đây, cậu…cậu mặc quần áo chưa!”
“Quần áo…”
Giọng nói của Diệp Hi cố ý kéo dài, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Lạ thật, sao lúc trước không nghe chị nhắc tôi mặc quần áo bao giờ nhỉ?”
Tôi lo lắng, lắp bắp:
“Lúc trước khác, bây giờ khác!”
“Ồ?”
“Có gì khác nhau sao?”, Diệp Hi nhàn nhạt hỏi lại
“…”
Tôi có chút tức giận
“Diệp Hi, cậu là muốn tôi xấu hổ chết đi mới vừa lòng phải không?”
“…”
Bước chân Diệp Hi dừng lại
Một lúc sau, tiếng động sột soạt nho nhỏ truyền đến
“Tưởng chị lúc nào cũng luôn bình tĩnh tự chủ chứ, không ngờ lại dễ bị ghẹo như vậy đó!”
“……”
Cậu ta lại đến gần tôi, vòng tay qua eo ôm tôi, cằm khẽ đặt trên đỉnh đầu tôi
“Chị, chân tôi đã mọc thành công rồi đó, hiện tại có thể xem như là tôi đã tiến gần chị thêm một bước chưa?”
Cậu ta lại hôn lên vành tai tôi, nụ hôn mơ hồ rơi dần xuống cổ.
Rắn vốn là động vật máu lạnh, nhiệt độ cơ thể của Diệp Hi vốn dĩ rất lạnh, vậy mà tôi lại cảm thấy mỗi một tấc da thịt được tay của Diệp Hi lướt qua liền trở nên nóng bỏng vô cùng.
Một Diệp Hi hoàn toàn xa lạ với tôi!
Toàn thân tôi cứng đờ và không thể cử động được.
“Chị, trước đây chị đã nói rằng chúng ta có cấu trúc sinh lý khác nhau, nhưng bây giờ ở một góc độ nào đó, chúng ta có thể xem là giống nhau không?”
39
Tôi biết sự khác biệt mà cậu ấy đang nói đến không phải là sự khác biệt giữa con người, mà là sự khác biệt giữa các loài với nhau.
Mở mắt ra tôi liền nhìn thấy thân trên săn chắc của Diệp Hi, cùng với…hai cái chân thon dài thẳng tắp.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút liền hỏi
“Cậu bắt đầu mọc chân từ khi nào?”
“Trước đây thì không thể nhưng giờ thì có thể rồi.”
“Ý cậu là sao? Cậu đã làm gì?”
Diệp Hi dừng lại nhưng vòng tay ôm tôi càng chặt hơn, trên người cậu thoang thoảng mùi sữa tắm.
“Chuyện này về sau tôi sẽ nói rõ với chị, dù sao hôm nay chị cũng đã phải tiếp nhận quá nhiều thông tin rồi, nhất thời không nói rõ được đâu!”
Diệp Hi nhìn tôi thật sâu, đột nhiên lại cúi xuống bế ngang người tôi theo kiểu công chúa.
Tôi giật mình thét nhỏ một tiếng, vừa hấp tấp vòng tay qua cổ cậu ấy để tìm điểm tựa, vừa phải cẩn thận để không làm tuột chiếc khăn tắm ngay phía bên dưới.
Nếu cái khăn tắm này mà rơi nữa thì tôi biết giấu cái mặt này đi đâu được nữa.
Diệp Hi ôm tôi thật chặt, mở cửa bước vào phòng ngủ.
Nghĩ đến lúc trước cậu ta nói muốn sinh con với tôi, nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng, da đầu tôi nhất thời tê dại.
Tôi gắt lên:
“Diệp Hi, cậu làm gì vậy?!”
Cậu ta cười xấu xa, lại nhẹ nhàng đặt tôi lên giường
“Sao nào? Tôi chỉ muốn ngủ cùng chị thôi mà, chị nghĩ tôi còn muốn làm gì nữa sao?”
Diệp Hi nằm xuống cạnh tôi, kéo tôi vào vòng tay ấm áp lần nữa, mặt của tôi tựa vào lồng ngực mát lạnh của cậu.
“Quả nhiên chân người không tiện bằng đuôi rắn, đuôi rắn có thể quấn lấy chị chặt hơn còn chân người lại không làm được gì.”
Tôi hơi sửng sốt.
Diệp Hi lại cử động, mặt kề sát mặt tôi, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, thậm chí tôi còn có thể đếm rõ hàng mi dày trên gương mặt anh tuấn của Diệp Hi.
40
“Bản năng tự nhiên của rắn là muốn chiếm hữu đồ vật mình thích, đương nhiên tôi cũng không là ngoại lệ.”
“Nhưng tôi vẫn muốn chờ sự bằng lòng của chị, chờ đến lúc chị nguyện ý ở bên tôi.”
“Hy vọng ở mùa xuân tới chị có thể cho tôi câu trả lời…”
Tôi liền nhẩm tính, thời hạn mà Diệp Hi cho tôi cũng vừa đúng lúc mùa sinh sản của loài rắn đến, cũng chỉ còn hai tháng nữa mà thôi.
Muốn tôi yêu Diệp Hi và sẵn sàng đi đến giai đoạn thân mật đó chỉ trong hai tháng sao?
Điều này quả thật có chút khó khăn với tôi…
Nhưng mùa động dục sẽ luôn đến đúng hạn, nếu không được kiểm soát thì…
Tôi không thể nào từ chối cũng như đề nghị Diệp Hi đi tìm người phụ nữ khác.
Vì vậy, tôi đã đề nghị với Diệp Hi cho tôi một căn phòng và một số thiết bị thí nghiệm, tôi sẽ điều chế một loại thuốc để kiềm chế mức độ động dục khi mùa sinh sản đến cũng như sẽ khiến cho cậu ấy phần nào đỡ khó chịu hơn.
Nghe tôi nói vậy, Diệp Hi chỉ khoanh tay bất động, lạnh lùng nhìn tôi.
“Chị à, thay vì dành thời gian phát triển thứ này cho tôi, không bằng chị hãy nghĩ cách phát triển vaccine cho cái thứ virus kia đi có phải hay hơn không?”
Tôi trầm mặc một lát
“Tôi không phải chuyên gia về virus, lĩnh vực này tôi cũng không rành lắm.”
41
“Vậy chị có muốn nghiên cứu cùng tôi không?” Diệp Hi ngẩng đầu nhìn tôi,
“Cậu biết làm thí nghiệm à?”, tôi sững người.
“Chị, tôi lớn lên trong phòng thí nghiệm đó, tôi không phải như những đứa ngốc kia chỉ biết ăn no rồi ngủ”, Diệp Hi nhướng mày
“Mặc dù tôi chưa từng thử qua bao giờ nhưng tôi đã nghiên cứu và đọc khá nhiều tài liệu.”
Tôi lại im lặng.
Tôi tự trách bản thân trước đã quan tâm Diệp Hi cái kiểu gì mà cậu ta làm nhiều việc dưới mắt tôi vậy mà tôi hoàn toàn không biết gì cả?
Sau đó tôi hỏi
“Vậy cậu nghĩ gì về loại virus này?”
Diệp Hi đưa máy tính trong tay cho tôi, chỉ vào một chuỗi dữ liệu và hình ảnh trên máy tính.
“Từ nửa năm trước tôi đã bắt đầu nghiên cứu về loại virus này, thậm chí còn nhờ ông chủ tìm một chuyên gia hàng đầu về virus đến nghiên cứu. Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của chuyên gia.”
Dù là thời khắc nghiêm trọng, tôi vẫn không ngừng mắng chửi người sếp kia của Diệp Hi.
Thật là mất mặt mà, làm sếp kiểu gì mà không những bị đe dọa thì thôi đi, lại còn bị biến thành đệ tử sai vặt của cấp dưới mình.
Không biết tôi đang nghĩ gì, Diệp Hi chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính
“Sau khi theo dõi loại virus này trong nửa năm, tôi đã tìm ra một điểm đột phá.”
Diệp Hi lại nhìn tôi
“Chỉ là tôi không có nhiều chuyên môn về mảng sinh học, kiến thức sợ là chưa đủ nên chỉ có thể hiểu một phần dữ liệu trong kết quả mà chuyên gia gửi tới.”
“Vì vậy, tôi cần sự giúp đỡ của chị!”
42
Hiệu suất làm việc của Diệp Hi rất cao, chỉ trong một buổi chiều một phòng thí nghiệm mới đã được thành lập.
Trong khi thảo luận với nhóm chuyên gia về virus, ở phía bên này chúng tôi cũng đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm.
Những ngày này dường như đưa tôi trở lại khoảng thời gian trước khi Diệp Hi đưa tôi rời khỏi Viện sinh học, mỗi ngày đều bận rộn nhưng lại trôi qua rất ý nghĩa.
Cứ như vậy, hai tháng trôi qua, cấu trúc của vaccine cuối cùng đã hình thành.
Hình như tôi cũng đã bỏ quên điều gì đó thì phải!
Tôi mở to mắt nhìn con virus đang từ từ phân hủy trong kính hiển vi điện tử, tôi chưa bao giờ phấn khích đến thế.
Tôi muốn chạy đến gặp Diệp Hi ngay lập tức để báo tin vui thì mới phát hiện ra rằng vì mải mê nghiên cứu mà cả buổi chiều nay tôi đã không gặp Diệp Hi.
Tôi đi lên lầu đến trước cửa phòng Diệp Hi, muốn đẩy cửa ra nhưng dù thế nào cũng không đẩy được. Có vẻ cửa đã được khóa từ bên trong.
Trong lòng tôi có một cảm giác mơ hồ, hoang mang lo lắng không thôi. Tôi nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Diệp Hi?”
Mọi thứ vẫn im ắng.
Diệp Hi không có ở đây sao? Tôi gọi một lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.
Ngay khi tôi định quay đi tìm Diệp Hi thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Bóng người xuất hiện, một bàn tay kéo tôi vào. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì môi tôi đột nhiên bị chặn lại.
43
“…”
Tôi càng vùng vẫy thì Diệp Hi càng hôn mạnh hơn, hai tay vòng qua eo tôi mạnh mẽ như thể muốn đem tôi khảm sâu vào cơ thể.
Trước đây, tôi chưa bao giờ thấy Diệp Hi điên cuồng như thế này. Vì sợ nên tôi vô thức tăng thêm sức để thoát ra nhưng sự chênh lệch về thể lực vẫn khiến tôi bị khóa chặt trong lòng ngực ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn Diệp Hi, phát hiện đôi mắt đỏ sẫm của cậu giờ đã chuyển thành đỏ tươi.
Ngay khi tôi sắp hết hơi, Diệp Hi mới không đành lòng buông tôi ra. Dần dần lấy lại hô hấp sau khi hôn xong, tôi mới phát hiện môi cậu ấy thực sự dính máu, hình như là do tôi cắn thì phải.
Diệp Hi nhíu chặt mày, tựa hồ cực kỳ không thoải mái
“Chị tìm tôi có việc gì..?”
“Virus…”
Tôi vừa mở miệng định nói thì môi tôi lại bị chặn kín. Môi kề môi, giọng nói của Diệp Hi có chút mơ hồ
“Chị còn nhớ thời hạn mà tôi nói không, hiện tại chị có thể cho tôi câu trả lời không?”
“…”
Trong đầu tôi “ting” một tiếng, tôi chợt nhận ra…
Hình như mùa sinh sản của rắn bắt đầu rồi…
“Nếu tôi vẫn chưa sẵn sàng, cậu định sẽ làm gì tôi?”
Tôi chợt bình tĩnh lại và nhìn thẳng vào mắt Diệp Hi.
44
Diệp Hi cắn răng, cau mày nói
“Chị, bây giờ nói với tôi câu này còn ý nghĩa gì sao?”
Tôi cố đẩy cậu ta ra nhưng Diệp Hi toàn thân bất động, không nhúc nhích.
Tôi chỉ đơn giản là buông bỏ những đấu tranh suốt mấy tháng qua. Tôi cũng là một người trưởng thành, cũng nhìn thấu những việc này.
Chỉ là tôi muốn biết liệu Diệp Hi có thật sự quan tâm đến cảm xúc, mong muốn của tôi hay không?
Diệp Hi nhìn tôi chăm chú, bị ảnh hưởng bởi các hormone hoạt động quá mức trong giai đoạn này, mặt Diệp Hi ửng đỏ, yết hầu khó khăn cuộn lên xuống, lông mày nhíu chặt hơn:
“Chị thật sự…quá nhẫn tâm với tôi rồi…”
Tôi bất động, chỉ lặng lẽ chờ đợi phản ứng của Diệp Hi.
Thấy tôi không nói lời nào, nhất thời Diệp Hi cũng đành thỏa hiệp, cúi đầu trào phúng cười nói:
“Quên đi, ước gì tôi có thể tàn nhẫn bằng một nửa chị có phải tốt hơn không…..”
Trong lòng tôi khẽ động, tiếp tục thăm dò
“Cho nên những lời cậu nói lúc trước chẳng qua là hù dọa tôi thôi sao?”
Diệp Hi chỉ cắn môi không nói.
Một lúc sau, Diệp Hi chợt buông tôi ra, sắc mặt càng lúc càng tối sầm.
“Chị muốn đi thì đi mau, đi ra ngoài! Tiện thể khóa cửa lại, mặc kệ như thế nào, một tuần sau mới được mở cửa cho tôi!”
Nói rồi Diệp Hi đẩy tôi ra khỏi cửa.
Tôi liếc nhìn vết đỏ tươi trên cánh tay cậu ta, một vài vết cắn còn rỉ máu, có lẽ là do chính Diệp Hi tự cắn mình trước khi tôi tìm ra cậu ấy.
Thật lòng mà nói, nếu Diệp Hi muốn là khó tôi thì cũng không cần đợi đến lúc này.
Chàng trai trẻ mà một tay tôi chăm sóc ba năm qua ngay trong lúc khó khăn nhất vẫn hết mực nghĩ cho tôi, tôi làm sao không nhìn ra được tấm lòng của Diệp Hi.
“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu”, tôi ngập ngừng.
Đôi mắt Diệp Hi hoàn toàn tối sầm lại, đôi môi đỏ mọng cong lên.