Hy Vọng Ở Mùa Xuân Tới

Chương 6:




45
“Đây là chị tự nguyện nhé …”
Khi tôi tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã tối đen như mực.
Mở điện thoại lên nhìn thời gian, đã là buổi tối ngày thứ tư.
Kể từ ngày hôm đó, tôi đã ở trong căn phòng tăm tối này suốt bốn ngày.
Những hình ảnh đó chợt ùa về trong tâm trí tôi, mặt tôi nóng lên, cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng tôi. Đọc‎ t𝑟uyệ𝒏‎ hay‎ tại‎ ﹛‎ 𝗧𝑟ù𝗺‎ 𝗧𝑟uyệ𝒏.v𝒏‎ ﹜
Tôi vén chăn định đứng dậy thì chợt cảm thấy trong người đau nhói, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tôi cho rằng bản thân đã nghiên cứu rất nhiều về loài rắn nhưng khi bản thân tự trải nghiệm thì tôi không khỏi rùng mình.
Một đôi tay ôm tôi từ phía sau, Diệp Hi tựa đầu vào vai tôi, thanh âm khàn khàn sau khi tỉnh dậy, cả người tôi cứng đờ.
“Diệp Trân…….”
“Giờ em đã là của tôi, thật là hạnh phúc!”
Anh hôn lên gáy tôi, lại xoay mặt tôi sang hôn lần nữa.
“Nếu em đã đồng ý vậy có nghĩa là trong lòng em vẫn còn một chỗ dành cho tôi phải không?”
Tôi chỉ nhìn xuống bàn tay anh đặt trên eo mình, hơi sững sờ.
Trong lòng tôi có Diệp Hi sao? Tôi có tình cảm với Diệp Hi không? Tôi thực sự không quá chắc chắn.
Cùng vật thí nghiệm do chính mình nuôi lớn ở cùng một chỗ là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới trước đây.
Thấy tôi không nói gì, Diệp Hi lại bám lấy tôi, lẩm bẩm một mình
” Diệp Trân, chúng ta ở bên nhau đi, có được không?”
“Sau khi phát triển thành công vaccine cho virus kia, tôi còn muốn cùng em đi du lịch vòng quanh thế giới. Nếu em muốn, chúng ta còn có thể sinh con nữa…”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Hi chợt dừng lại và cau mày.
“Không, tôi nghĩ lại rồi, không muốn có con nữa, em để mắt đến một mình tôi thôi là được. Thêm một đứa trẻ ở giữa phiền phức lắm!”
46
Tôi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt Diệp Hi, đôi mắt thường ngày lạnh lùng vô cảm giờ đây đang nhìn tôi đầy dịu dàng. Lòng tôi dường như có cái gì đó đang tan chảy, cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng len lỏi.
Tôi nghe mình mình nhẹ nhàng trả lời
“Được!”
Nghe câu trả lời khẳng định của tôi, đôi mắt của Diệp Hi lại sáng lên và nụ cười trên môi lại càng sâu hơn.
Trong một khoảnh khắc, tôi đột nhiên nhớ lại Diệp Hi ngoan ngoan lúc còn nhỏ.
“Vẫn luôn muốn xin lỗi em vì đã không cho em liên lạc với bên ngoài.”
Anh buông tôi ra, lấy từ tủ đầu giường ra điện thoại di động của tôi, trả lại cho tôi. Lòng tôi như mơ hồ phủ một lớp sương mỏng.
Anh ta đã tịch thu điện thoại di động của tôi kể từ khi đưa tôi đến đây. Thậm chí mỗi lần tôi thảo luận với các chuyên gia trong quá trình điều chế vaccine, Diệp Hi vẫn luôn theo sát bên cạnh để đảm bảo tôi không thể liên hệ với bên ngoài.
Diệp Hi ôm tôi thật chặt, khẽ hôn lên vành tai tôi.
“Tôi hy vọng em sẽ không phản bội lòng tin của tôi.”
Tôi vòng tay ôm lại Diệp Hi và khẽ ngâm nga.
47
Những ngày tiếp đó, sau nhiều lần thử nghiệm, Diệp Hi, tôi và nhóm các chuyên gia virus hàng đầu cuối cùng đã phát triển thành công vaccine ức chế virus, chỉ còn chờ quá trình theo dõi cuối cùng nữa là hoàn thành.
May mắn thay, mọi thứ diễn ra suôn sẻ và những động vật hoang dã bị nhiễm virus bắt đầu lần lượt hồi phục.
Đây là một tin vui đối với toàn thế giới.
Khi biết được tin này, tôi và Diệp Hi làm ổ xem phim trên ghế sofa. Diệp Hi vòng tay ôm lấy tôi, nhìn thông tin phát trên màn hình điện thoại di động, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu theo đà phát triển này thì mọi thứ trong tự nhiên sẽ dần khôi phục lại trật tự.
Diệp Hi tựa cằm lên đỉnh tóc tôi
“Trân Trân, em có hài lòng với thành tích hiện tại không?”
Tôi đặt điện thoại xuống đang định nói thì một tiếng động lớn đột ngột vang lên.
Cửa biệt thự bị phá tung, một đám người tay cầm súng xông vào, họng súng đen kịt chĩa về phía Diệp Hi.
“KHÔNG ĐƯỢC DI CHUYỂN!”
“Buông tiến sĩ Diệp ra ngay lập tức!”
48
Tay Diệp Hi bất động trên eo tôi, vô cảm nhìn người cảnh sát trước mặt rồi lại cúi xuống nhìn tôi.
Không ngờ Diệp Hi trong thời khắc mấu chốt này lại có thể bình tĩnh đến kinh ngạc.
Anh ấy chỉ nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng ngước lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Hi, đáy mắt kia giờ chỉ toàn lạnh lẽo.
“Ha… em cuối cùng vẫn gọi điện mà nhỉ?”
Tôi không nói lời nào, bình tĩnh rút kim tiêm đã chuẩn bị sẵn thuốc mê đâm vào đùi Diệp Hi.
Diệp Hi híp mắt, con ngươi đỏ sẫm không thể tin nhìn chằm chằm tôi.
“Em……”
Tôi từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cơ thể đang dần yếu đi của anh ấy ra, từ trên cao nhìn xuống một cách trịch thượng.
Đây là một mũi tiêm thuốc mê cực mạnh, liều lượng lớn đến mức có thể giết chết một con voi ngay tại chỗ, với thể chất đặc biệt của Diệp Hi thì có thể không gây tử vong nhưng cũng sẽ khiến anh ta tê liệt ngay lập tức.
“Em…… em ác với tôi lắm…..”
Tôi quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt anh
“Thật xin lỗi, Diệp Hi, nhưng hãy tin em, anh sẽ không sao đâu.”
“Sẽ không sao đâu…”
Diệp Hi hừ nhẹ một tiếng
“Hiện tại một kẻ đột biến gen như tôi đã không còn giá trị nghiên cứu gì, chờ tôi trở về chỉ có cái chết mà thôi…”
Tôi im lặng và rút kim gây mê ra khỏi cơ thể Diệp Hi, không nhìn Diệp Hi nữa, tôi quay đầu lạnh lùng nói với nhóm cảnh sát.
“Đi thôi”
49
Sau khi đưa Diệp Hi trở lại phòng thí nghiệm, chúng tôi nhốt anh ấy trở lại căn phòng ban đầu.
Khi thảo luận về cách đối phó với Diệp Hi, những người trong phòng thí nghiệm thống nhất với quyết định sẽ kết liễu Diệp Hi.
Tôi chỉ ngồi bất động trong phòng họp mà không nói một lời nào.
Cuối cùng, khi cuộc thảo luận sắp kết thúc, giám đốc nhìn tôi
“Là người phụ trách chính của người rắn Diệp Hi, không biết tiến sĩ Diệp có ý kiến gì không?”
Tôi nhẹ giọng đáp
“Tôi không có ý kiến ​​gì, đồng ý với quyết định này”.
Tôi liếc mắt nhìn mọi người trong phòng họp
“Chỉ là việc xử lý hắn, tôi muốn tự mình ra tay.”
“Tất nhiên là có thể” giám đốc nghi ngờ nhìn tôi
“Nhưng dù sao thì cô và vật thí nghiệm này gắn bó đã lâu, cho dù có tình cảm gì thì cũng phải gạt qua một bên, cô hiểu chứ?”
“Tất nhiên”, tôi gật đầu.
Khi tôi mở cánh cửa nơi Diệp Hi đang bị giam giữ, chỉ là một gian phòng đơn sơ. Diệp Hi đang nằm ngửa trên giường, mặt không biểu cảm.
Thuốc mê có tác dụng hai ngày, còn hơn một ngày nữa mới hết tác dụng, Diệp Hi tuy đã dần tỉnh nhưng vẫn không thể động đậy.
Anh uể oải liếc nhìn tôi, nhìn nhóm người đang đi theo sau tôi, rồi nhìn thứ tôi đang cầm.
Anh nhướng mày, cười mỉa mai:
“Rốt cuộc em cũng đến rồi sao?”
Tôi im lặng.
Một lúc sau, tôi lại hỏi:
“Diệp Hi, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết tại sao có thể anh lại có thể mọc chân không?”
“Cái này tôi nghĩ là tôi không cần nói, em thông minh như vậy, làm sao đoán không ra được chứ?”
Tôi nghĩ về nó, quả nhiên chính là chất lạ duy nhất xuất hiện trong kết quả kiểm tra lần trước của Diệp Hi. Tôi đã lục tung mọi tài liệu vẫn không truy ra được đó là gì, nhưng trước mắt thấy chất lạ đó không quá ảnh hưởng đến khả năng di truyền đời sau của Diệp Hi nên liền gạt nó sang một bên mà tiếp tục kế hoạch như đã định.
Không ngờ đó chính là nguyên nhân khiến Diệp Hi có thể phát triển chân thành công.
Có khả năng chính Diệp Hi đã can thiệp để tôi không thể tìm ra chất lạ đó và cuối cùng nó lại trôi vào quên lãng.
“Em cũng đã có đáp án của mình rồi vậy thì có thể cho tôi biết mục đích em đến đây hôm nay không?”
“Anh cũng thông minh như vậy mà….” Tôi nhìn đi chỗ khác.
Diệp Hi cúi đầu cười nói:
“Em muốn giết tôi thì cứ việc nói tôi biết một tiếng là được mà, tôi làm sao không đưa tay chịu trói được?”
“……”
“Anh thừa biết tôi gọi cảnh sát, tại sao anh không chặn tôi? Anh không phải có theo dõi điện thoại của tôi à?”
“Tôi chỉ là muốn đánh cược một lần, nếu tôi thắng cược, tôi sẽ cùng em thiên trường địa cửu.”
Diệp Hi thản nhiên nói.
“Còn nếu tôi thua ván cược này thì cùng lắm tôi chỉ mất đi cái mạng nhỏ này thôi. Vậy nên tôi cần gì phải theo dõi điện thoại của em?”
Tuy rằng Diệp Hi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên mà nói như vậy nhưng hốc mắt lại dần dần đỏ lên, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Thở dài một hơi, tôi cúi đầu hôn lên khóe môi anh, búng búng nước thuốc thừa trên ống kim.
50
“Diệp Hi, ngủ ngon.”
Sau khi tiêm trợ tử cho Diệp Hi, tôi đưa xác anh ấy vào tủ đông.
Do sự phát triển thành công của vaccine, hầu hết sự chú ý của mọi người luôn chuyển hướng rất nhanh và chẳng mấy chốc đã không còn ai quan tâm đến Diệp Hi nữa.
Trong tủ đông im lặng, tôi đến ngăn tủ nơi Diệp Hi đang nằm một mình. Kéo cửa tủ ra, hơi lạnh mờ mờ thôi ra, Diệp Hi đang tái nhợt nằm trong chiếc tủ nhỏ.
Tôi chậm rãi tách viên thuốc giải trong tay ra, nhìn chất lỏng màu đỏ đang chảy vào huyết quản của anh.
Tôi vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Diệp Hi, trong đầu đang từ từ sắp xếp lại kế hoạch của mình. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, các đồng nghiệp sẽ trở lại từ hội thảo sau ba tiếng nữa.
Hôm sau, tôi lấy công lao nghiên cứu thành công vaccine của mình kể khổ để xin xác của Diệp Hi về nhà làm tiêu bản, kỷ niệm thành tựu đầu tiên trong cuộc đời nghiên cứu khoa học của tôi.
Không lâu sau đó, tôi sẽ từ chức khỏi phòng thí nghiệm và cùng Diệp Hi hoàn toàn rời khỏi thành phố này.
Phải, tôi đã tiêm cho Diệp Hi một loại thuốc trợ tử giả mà tôi đã tự nghiên cứu. Mục đích là để đánh lừa các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm.
Mặc dù cái chết giả không gây tử vong nhưng nếu trong vòng hai ngày không tiêm thuốc giải, người chết giả sẽ phải chết thật.
Do tác dụng mạnh của thuốc trợ tử, phải ít nhất năm ngày Diệp Hi mới tỉnh lại.
Tôi biết rằng Diệp Hi luôn rất kiêu ngạo và bướng bỉnh, anh nhất định sẽ không đồng ý nếu tôi đề xuất kế hoạch này.
“Em xin lỗi khi tự đưa ra quyết định mà không nói với anh nhưng em muốn cho anh những ngày tháng hạnh phúc hơn.”
“Nếu anh không quay trở lại phòng thí nghiệm thì anh sẽ mãi là kẻ trốn chạy, chạy đến chân trời cuối đất cũng không thể trốn thoát.”
Tôi muốn cho Diệp Hi một danh tính mới, một cuộc sống bình thường như bao người.
Nhìn khuôn mặt vẫn không đổi sắc của anh ấy, tôi không khỏi vuốt ve sườn mặt nghiêng của Diệp Hi
“Thật xin lỗi, em sẽ đưa anh ra ngoài sớm thôi.”
Nói xong, tôi đứng dậy chuẩn bị đẩy ngăn tủ đông trở lại, tay tôi vừa rời thành ngăn tủ đông thì một giọng nói quen thuộc khàn khàn vang lên:
“Sau khi ra ngoài thì sao?”
Trong không gian im lặng, tôi sững người và nhìn vào trong ngăn tủ với sự hoài nghi. Trong tầm mắt, Diệp Hi chậm rãi ngồi dậy, lông mi dài yếu ớt khẽ động, con ngươi đỏ sẫm nhìn tôi không chớp mắt.
“Anh……”
Ngay khi lời nói đến môi tôi, tôi chợt dừng lại.
Đúng vậy, thể chất của Diệp Hi vẫn luôn là một ẩn số, cho nên anh ấy có thể tỉnh lại vào một thời điểm bất ngờ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Anh lại hỏi:
“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, em nói đi, sau khi ra ngoài thì em định làm gì?”
“…”
Mấy ngày qua trong đầu tôi chỉ chăm chú nghĩ đến cách đưa Diệp Hi ra ngoài, căn bản chưa nghĩ đến sau khi ra ngoài thì sẽ làm gì?
Diệp Hi dựa vào thành tủ và nhoài người lại gần tôi.
“Sau khi chúng ta ra ngoài… cùng anh kết hôn nhé, được không?”
“…”
Thấy tôi không nói gì, Diệp Hi lại nói
“Không phải anh đã nói nếu anh thắng ván cược này, anh sẽ ở bên em cả đời này đó sao…”
“Trân Trân, em đã để cho anh thắng rồi không lẽ em lại định biến anh thành kẻ bội ước à?”
Trời đất, cái lý lẽ gì kì cục vậy? Tôi bật cười.
“Được, sau khi ra ngoài chúng ta sẽ kết hôn nhé!”
[HOÀN CHÍNH VĂN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.