[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 98: May mắn




Thái độ Aberforth đối với Harry đương nhiên không phải là hòa ái dễ gần, tính tình cổ quái của lão đầu này khiến cho khi hắn đối diện với mọi người đều mang biểu tình khó chịu chứ đừng nói Harry vẫn là người ủng hộ trung thực của Albus Dumbledore, tuy rằng không đến nỗi mê tín, nhưng là cũng đến mức không chút do dự đi chấp hành mệnh lệng của cụ. Aberforth bởi vì những sai lầm không thể vãn hồi khi còn niên thiếu với Albus nên luôn không thích người huynh đệ này —— cho dù hắn có lòng từ bi thu lưu Albus. Cái này làm cho thái độ của hắn với Harry càng thêm không khách khí.
Địa bàn của Aberforth trở thành tổng bộ bí mật mới của Dumbledore, đối với tình huống mà Harry sắp gặp phải đương nhiên biết một chút ít, điều này làm cho hắn vừa giận Albus lợi dụng đứa bé này, lại vừa tức giận trong óc Harry chỉ có cỏ, ngu ngốc.
Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, sau khi châm chọc Harry Potter một chút, Aberforth vẫn là đi vào phòng bếp chuẩn bị một ít đồ vật cho Harry, sau đó để Neville đem Harry Potter đưa vào tòa thành.
Ngu Đạt vẫn luôn lắng nghe những âm thanh ngắt quãng vang lên dưới nhà, điều này làm cho cậu cảm thấy cử động của mình càng ngày càng như là một gián điệp cùng đặc vụ linh tinh.
Aberforth đi lên lầu, nói với Ngu Đạt đang nhìn hắn: “Bọn họ đi rồi.”
“Ân, Aberforth, thỉnh ngài lập tức triệu tập những thành viên khác của Hội Phượng Hoàng, Harry về tới tòa thành, đây là dấu hiệu của việc bắt đầu trận đại chiến.” Ngu Đạt bình tĩnh nói.
Aberforth nhìn hắn một cái, ngược lại lại không phát biểu dị nghị gì với sự phân phó của cậu, Ngu Đạt cùng Albus cả ngày nói nhỏ, ai biết bọn họ mỗi ngày dự tính những thứ gì.
Ngu Đạt tuy rằng có ma lực, là một mục sư cường đại, chính là ma lực của cậu dùng để bẻ cong cái thìa, biến một chút ma pháp nhỏ còn được nhưng là nếu muốn chân chính sử dụng chú ngũ của phù thủy, đó là hoàn toàn không có khả năng,điều này có thể nói là một sự tiếc nuối thật lớn.
Ngu Đạt nhìn đũa phép của Aberforth bay ra một con bạch dương màu bạc, lao ra ngoài.
Dùng bảo hộ thần để truyền tin tựa hồ là bí kíp độc môm của Hội Phượng Hoàng.
Ngu Đạt không tiện lộ diện,Aberforth ra mặt nghênh đón những phù thủy độn thổ đến quán.
Bởi vì Tử Thần Thực Tử nên thôn trang cấm đi lại ban đêm, một khi có người độn thổ đến thôn trang, đều sẽ gây ra tiếng rít. Tiếng kêu bén nhọn không ngừng quanh quẩn ở trong thôn trang, chính là lúc này Ngu Đạt không còn đi lo lắng cái này nữa, dưới sự xuất hiện của càng nhiều thành viên Hội Phượng Hoàng, Tử Thần Thực Tử bắt đầu đánh phá hệ thông phòng ngự của thôn trang.
Moody uống xong Quả Đa Dịch, làm bộ mình là thôn dân của thôn Hogsmeade, nghe thấy động tĩnh cũng vọt ra, đồng thời chiến đấu với nhóm Tử Thần Thực Tử.
Sirius Black, Remus Lupin, Arthur Weasley… thành viên Hội Phượng Hoàng toàn bộ đến đông đủ, sau khi giải quyết những Tử Thần Thực Tử đó, Aberforth dẫn bọn họ dựa theo thông đạo giấu sau bức họa của Ariana đi đến trong tòa thành.
Mà Moody hiển nhiên có chút hưng phấn quá mức, thiếu chút nữa liền đi theo phía sau bọn họ tiến vào trong thông đạo, nếu không phải Aberforth hung hăng dẫm vào chân hắn một cái!
“Chúng ta lúc nào thì hành động?” Moody cầm đũa phép nóng lòng muốn thử nói, mà lúc này Ngu Đạt cũng đi ra từ phòng mình.
“Chờ!” Aberforth không khách khí chút nào phun ra một từ.
Thuốc của Moody dần dần mất hiệu lực, hắn lại trở về bộ dáng vị thần sáng mù một con mắt và què một cái chân trước kia.
“Ba” một tiếng vang nhỏ, một thân ảnh đen tuyền xuất hiện ở trong quán, Moody cảnh giác vươn ra tay nắm đũa phép.
Nhìn đến người này, thân thể của Ngu Đạt chưa kịp ý thức đã hành động: “Severus!”
Cậu nhào qua, Snape không thể không giang hai tay cánh tay ôm cậu.
“Anh như thế nào lại đây?” Ngu Đạt cao hứng nhìn hắn hỏi.
Snape vốn là mang theo thần sắc âm trầm, nhìn đến cậu vui vẻ như vậy cũng không khỏi thả lỏng: “Người của Hội Phượng Hoàng đến trường học, hiển nhiên ta cũng không phải là sự tồn tại được hoan nghênh.”
“Bọn họ đánh anh?” Ngu Đạt lo lắng nhìn hắn, cậu đứng thẳng thân thể, xuống khỏi người của Snape, cao thấp nhìn hắn, không có vết thương, cũng không thấy chật vật, thậm chí một chút tơ máu cũng không rụng.
Snape mang theo sự ngạo nghễ nói: “Bọn họ làm sao có thể làm bị thương ta, ngược lại bị ta thừa dịp loạn đánh ngã huynh muội Carrow.”
“A!” Ngu Đạt sợ hãi than.
Snape bị ánh mắt mang theo sự sùng bái của Ngu Đạt làm cho tâm tình vui vẻ, khóe miệng đều nhếch lên: “Ta chạy trốn từ bên trong lễ đường, cùng lúc đó, tương đương với việc từ bỏ chức hiệu trưởng Hogwarts.”
“Vì cái gì? Em nghĩ bọn họ không bức anh từ chức đi?” Ngu Đạt nhíu mày, có chút bất mãn, người yêu cố hết sức làm những việc không được lòng người khác như vậy, ngay cả một chút vinh dự ấy cũng muốn cướp đoạt?!
“Đứa ngốc!” Snape nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu, giải thích cho cậu nghe: “Nếu ta còn là hiệu trưởng, như vậy kẻ thần bí đối phó trường học quả thực chính là dễ như trở bàn tay. Hơn nữa sau khi ta tư chức, Minerva chính là hiệu trưởng, Hogwarts truyền thừa ngàn năm, thủ đoạn phòng ngự tự nhiên không tồi, chỉ có hiệu trưởng có thể mở ra những phòng ngự đó.”
“Không tồi, nghĩ chu đáo.” Moody khó được thô thanh khen ngợi một câu.
“A, nguyên lai là như vậy.” Ngu Đạt ngại ngùng nói.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một trận uy áp khiến người không thể thở nổi, ngay cả ngọn lửa dùng để chiếu sáng cũng bị làm mờ mất, một thanh âm quỷ dị vang lên ở bên tai mọi người: “Ta biết rất nhiều người các ngươi đều muốn phản kháng, còn tưởng rằng phản kháng là sáng suốt. Thật sự là ngu xuẩn! Giao ra Harry Potter, ta cam đoan sẽ không thương tổn Hogwarts, giao ra hắn, ta cam đoan sẽ thưởng cho các ngươi xứng đáng. Thời hạn chỉ có một giờ!”
Những lời này nói xong, cái loại cảm giác áp bách người này mới biến mất.
Ngu Đạt sắc mặt trắng bệch, đây là cậu lần đầu tiên cảm nhận được Voldemort cường đại, lần trước chiến đấu cùng lão, lão cũng không có biểu hiện như vậy.
“Một giờ?” Ngu Đạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trở nên lạnh như băng của Snape “Một giờ đủ để trường học làm phòng ngự sao?”
“Tin tưởng ta.” Snape lộ ra một nụ cười châm chọc: “Hắn sẽ không thật sự chờ đến một giờ liền tiến công trường học.”
“Chúng ta liền làm như vậy chờ?!” Moody kiềm chế không được gào thét một tiếng.
“Voldemort ở bên kia, có thể hay không bắt anh cũng tham gia chién đấu a?” Ngu Đạt lo lắng nhìn Snape.
“Kẻ thần bí sẽ không tự mình tham gia loại chiến đấu này, mặc kệ hắn có để cho ta tham gia chiến đấu hay không, ta đều phải trở lại trường học, tìm cơ hội đem sự tình kia nói cho Potter.” Sắc mặt của Snape trở lên ngưng trọng: “Em mang theo Moody đi đến từ hướng rừng, đừng làm cho kẻ thần bí thấy em, trốn kĩ ở trong Rừng Cấm, ta sợ ở đây thực nhanh cũng không an toàn.”
Đúng như hắn dự đoán, thôn dân trong trang thừa dịp Tử Thần Thực Tử tập kết đến bên người của Voldermort liền sôi nổi rời khỏi, ở đấy hiếm khi xuất hiện tình huống không người.
“Một khi thấy Harry Potter chết, các em có thể gia nhập chiến đấu!” Snape dùng sức bế cậu một chút, thân hình vặn vẹo một chút liền tiêu thất.
“Severus!” Ngu Đạt kêu một tiếng.
“Được rồi! Không cần buồn nôn như vậy! Đánh xong các có muốn thân thiết như thế nào cũng sẽ không có người quản!” Moody không lưu tình chút nào vạch trần quan hệ của hai người, đem Ngu Đạt nói đến sắc mặt thẹn thùng.
Thừa dịp bên này đều chạy sạch, Ngu Đạt triệu hồi ra hỏa tiễn, mang Moody bay đến Rừng Cấm.
Cách địa điểm mà Snape chỉ thị càng gần, trên cái bản đồ nhỏ bỗng dưng xuất hiện tên của một đội hữu.
“Albus ở trong này!” Ngu Đạt vui sướng hướng đi xuống.
Chính là cảnh tượng sau đó lại làm cậu kinh ngạc, Dumbledore đang bị một đám nhện khổng lồ vậy quanh!
“Albus!” Moody kêu một tiếng, không chút do dự liền từ không trung nhảy xuống, đũa phép trong tay vung lên bắn thần chú vào trên người nhữung con nhện đó.
Ngu Đạt thấy vậy cũng rơi xuống, vội vàng thêm trạng thái phòng ngự cho bọn họ.
Mắt thấy trạng thái của bọn họ không có gì đáng lo, không mất nhiều máu lắm, Ngu Đạt liền đem lực chú ý đến những con nhện phải nói là vô cùng vô biên này.
Ngu Đạt bất quá là đánh chết hai con đã bị những con nhện đó phát giác, một phần nhện hướng về phía cậu, giương nanh múa vuốt duỗi những đôi chân đầy lông chuẩn bị dẫm bẹp cậu.
Ngu Đạt dựng lá chắn, không chút khách khí bắt đầu phóng ra Thần Thánh Tân Tinh.
Ở trong trò chơi Ngu Đạt đã từng đánh quái vật nhện, chính là ở trong hiện thực nhìn thấy nhiều nhện như vậy, thật đúng là một sự tình làm da đầu người ta run lên.
“Albus! Mấy thứ này tới như thế nào a?” Ngu Đạt đều nhanh muốn hét lên.
“Bọn chúng sinh hoạt ở chỗ sâu trong Rừng Cấm, thật đáng tiếc, an phận sinh hoạt xem ra thỏa mãn không nổi chúng nó.” Dumbledore thần sắc ác liệt nói, căn đũa phép trong tay thỉnh thoảng bắn ra những tia sáng đánh bay đám nhện đó.
Dumbledore cùng Moody đều là những phù thủy phi thường lợi hại, Ngu Đạt thỉnh thoảng thêm lá chắn cho bọn họ, vì an toàn cậu thậm chí còn sử dụng chiêu quần công diện rộng.
Cái kĩ năng này cậu chưa từng dùng qua từ khi đến thế giới này, chủ yếu là vì cái kỹ năng này thích hợp đúng ở một chỗ chiến đấu, mà cái tình huống này lại thích hợp như vậy.
Đám nhện ở trong Rừng Cấm đi ra không ngừng, chính là ba người Ngu Đạt phối hợp với nhau quả thực giống như là một cái lưới trời, những con nhện đó dù sao cũng có ít trí tuệ, đống thi thể thật lớn có thể nhét đầy Rừng Cấm rốt cục có thể làm cho những con nhện đó lui bước.
Ngu Đạt rốt cục có thể thở ra, mà lúc này Dumbledore cùng Moody mặc dù dưới sự chiếu cố của Ngu Đạt không có vết thương lớn nào, nhưng là ma lực tiêu hao cũng làm cho sắc mặt của hai người trở nên không dễ nhìn.
“Uống cái này.” Ngu Đạt mở ra ba lô trò chơi,lấy ra hai chén cà phê.
Loại cà phê này có thể hồi phục cho người uống 96000 điểm pháp lực, đầy đủ khôi phục ma lực hai người đã tiêu hao.
Ngu Đạt may mắn trước kia khi không có việc gì làm ngồi mốc meo ở trong phòng liề làm ra những cái này để chuẩn bị, mà phương pháp pha chế của loại cà phê này cũng tương đối đơn giản, trên thực tế công hiệu ở trong du hý cũng chỉ có một chút mà thôi.
“A, cà phê!” Moody không có hứng thú nói một câu.
Bất quá Dumbledore ngược lại lại đi qua uống một hơi, nhất thời cụ liền cảm nhận được ma lực tăng trưởng: “Đó cũng là cà phê đến từ thế giới thần kì của các cậu?”
“Đúng vậy, nó có thể khôi phục ma lực, bất quá cái này cũng không thể uống trong tình trạng chiến đấu.” Ngu Đạt nói một câu.
Moody kỳ quái nhìn cậu một cái, hắn cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy có người ở trong khi chiến đấu còn có thể nhàn nhã uống cà phê.
Tuy rằng hắn không thích uống cà phê—— hắn càng thích uống hồng trà, xét thấy cái công năng thần kì kia của nó liền nể tình uống vào. Hắn hiện tại đối với những chuyện ngạc nhiên cổ quái này càng ngày càng trấn định, đây không thể không nói là Ngu Đạt ma luyện tốt.
REVIEW 99

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.