Kẻ Cầm Dao Cuối Cùng

Chương 10:




Khi Phong còn đang phân vân không biết làm sao thì Minh xuất hiện. Anh ló đầu vào thông báo.
"Sếp, đã hỏi hết tất cả mọi người và xem camera của khu nhà rồi. Không phát hiện ra manh mối gì cả". "Được rồi. Cậu đi xung quanh khu nhà xem có manh mối gì không? Hoặc góc khuất nào đó?"
Minh ngỡ ngàng với phân phó của Phong. Đã bảo không có manh mối gì rồi mà sếp lại còn cứ hành hạ anh. Dung nhìn hiểu ý chép miệng với Minh.
"Cả khu nhà này cũng rộng lắm, có mấy chỗ không có camera để chú Khánh đưa cậu đi. Điều tra chi tiết mới bắt được hung thủ"
Phong nhìn Dung tán thưởng. Cô nàng này chanh chua nhưng cũng nhảy số nhanh lắm.
Ông Khánh đành chấp nhận đưa Minh đi. Trước khi đi còn tiện tay đóng cửa phòng bảo vệ lại, ông có vẻ rất cẩn thận đấy, ý thức lãnh thổ rất cao.
Phong và Dung giả vờ đi ra bên ngoài hỏi thăm ai ngờ lại đúng trúng ngay xe rác đang đi từ trong trung cư đi ra. Cô lái xe rác bịt kín cả mặt tức giận càu nhàu.
"Chẳng hiểu sao đi từ đây ra chỗ kia có 1km mà lắm đất thế chứ? Ở giữa lòng thủ đô mà đường bẩn quá. Lúc về phải mang xe đi rửa mới được".
Dung chưa kịp né tránh tý nữa thì bị bánh xe đầy đất quyệt phải. May mà Phong nhanh tay kéo cô lại khiến cô đập vào lồng ngực của anh. Phong nhìn chằm chằm theo xe rác không để ý đến Dung áp má vào ngực mình mặt đã đỏ tía tai.
Dung xấu hổ vội vàng đẩy Phong ra "Anh thả ra đi". Phong cúi xuống nhìn Dung giật mình vội đẩy cô ra.
"Úi trời, người gầy đét ra tưởng ôm phải khúc gỗ chứ?"
Dung tức giận nhìn xuống bộ ngực cúp C của mình mà bị chê, cô ưỡn cái ngực lên.
"Thế này mà còn chê, cúp C đấy, mắt mù à?"
Phong giơ tay lên đầu hàng với cái bộ dạng chanh chua của Dung. Thôi được rồi nhìn cũng được đấy mà cô nàng này không không có ý thức về giới tính à? Cứ ưỡn cái ngực ra là định làm cái gì đây?
Phong đành ho khan một tiếng chuyển tầm mắt sang căn phòng bảo vệ để tránh xấu hổ. Anh đi về phía đó định mở cửa đi vào thì Dung ngăn lại.
"Anh làm thế là xâm phạm quyền riêng tư đấy".
Đến chịu với cô nàng này. Cái gì cũng cấm. Học luật cho lắm vào nên mới bị mụ mị đầu óc mà. Anh mà có giấy khám xét thì đâu cần khổ nãu như vậy. Phong nhanh tay mở cửa đẩy Dung vào.
"Tôi canh cô vào đó kiểm tra đi".
Dung bất ngờ bị Phong bắt làm cái việc phạm tội mà giật mình. Cô định cãi lại thì có tiếng của Phong vang vọng lại
"Nhanh lên thời gian không có nhiều đâu".
Khánh dẫn Minh đi một vòng gặp Sinh đang đi xung quanh đó lẩm bẩm về phong thủy.
"Không tốt, căn nhà này không tốt, quá xấu".
Sinh thở dài lắc đầu. Anh muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi âm khí này.
Minh thấy Sinh đang thần bí lẩm bẩm thì đi đến vỗ vai. Với một người chơi hệ tâm linh của như Sinh bỗng nhiên có một người vỗ vai mình thì đúng là như quỷ ghé thăm. Sinh chưa kịp hét lên vì sợ hãi thì đã bị Minh bịt miệng lại ra hiệu im lặng. Thấy người vỗ vai mình là Minh thì Sinh mới yên lòng được. Anh vỗ ngực trách mắng.
"Làm cái gì đấy? Hết cả hồn".
Minh nhún vai cười đắc ý. Khánh đứng đằng sau cau mày nhìn hai người.
"Đi quanh đây xem có manh mối gì không? Thế nào rồi?"
Minh vừa nói vừa nháy mắt với Sinh. Sinh đang cáu nên chẳng thèm nói chuyện với Minh. Minh cũng nhún vai chẳng quan tâm.
Khánh thấy hai người bơ mình thì càng cau có khó chịu. Vừa lúc đó có một cô bé học sinh chắc là học lớp 10 đi ngang qua. Cô gái này ăn mặc rất cá tính, tai đeo tai nghe tay cầm điện thoại chơi game miệng còn ngậm kẹo mút. Dường như chơi quá hăng say cô bé chẳng để ý đến nhóm của Minh mà còn chửi tục một câu. Minh không biết có phải do ảo giác của mình hay không mà khi cô bé vừa đi ngang qua người của Khánh thì các gân xanh trên người ông cứng lại. Bàn tay của ông nắm chặt, ánh mắt nhìn cô bé kia như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé vậy.
Như cảm nhận được ánh mắt của Khánh, cô bé quay lại nhìn ông cau có khó chịu.
"Ông nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp à".
Nghe tiếng quát của cô bé Sinh tức giận. Cậu cau có gằn giọng lại "Này cô bé, ăn nói kiểu gì đấy?" Cô bé cũng chẳng vừa trả treo lại "Việc gì đến anh. Đồ ẻo lả". Nói xong cô bé bỏ đi. Sinh còn định nói thêm gì đó nữa thì Khánh ngăn lại "Thôi cháu, Trẻ con bây giờ đều thế cả mà. Đừng chấp".
Thấy Khánh dễ tính như vậy làm Sinh càng bực bội hơn. Minh lại nhìn Khánh một cách trầm ngâm. Vừa lúc nãy ánh mắt của Khánh nhìn cô bé đó rất khác bây giờ. Không để cho Minh suy nghĩ Khánh lại lên tiếng "Đi thôi, chú không thể rời chỗ trực được" Minh và Sinh đành đi theo Khánh.
Quay lại chỗ Dung và Phong. Dung cố gắng gõ cửa không được. Cô vô cùng tức giận với cái thằng cha tay nhanh hơn não này. Thế này có khác gì bắt cô phạm tội không cơ chứ. Cứ để lúc cô ra ngoài sẽ cho anh ta biết tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.