Mấy ngày nay Hà Nội mưa liên tiếp cũng làm cho cái nóng đầu mùa hè giảm đi. Sáng sớm không khí vẫn còn ẩm ướt. Như mọi sáng sớm, người đi làm tấp nập đi làm, đi học vẫn đi học và người nông dân vẫn ra đồng. Nhưng cái khác biệt khi mà giờ ra đồng của bà con lại bị gián đoạn. Cả một đoạn bờ mương đã kín mít người đứng hóng chuyện. Đội cảnh sát địa phương cùng cảnh sát hình sự đang cố gắng giữ trật tự và phong tỏa hiện trường.
Một cô bé xinh đẹp, đang độ tuổi tràn đầy sức sống bây giờ lại bị lột hết quần áo vứt ở bờ mương hôi thối. Người dân xung quanh đang nhòm ngó vào đó. Khi Phong lái xe đến đã thấy Dũng và đồng nghiệp của mình đang khám nghiệm tử thi sư bộ. Phong đi qua dải phân cách của công an đến chỗ hiện trường. Hiền đã được phủ một tấm vải trắng. Anh cau mày nhìn khuôn mặt của cô gái trẻ đã bị sưng vù tím tái mắt lồi ra. Phong hất mặt ra hiệu với Dũng.
"Thời gian tử vong có lẽ là 48 tiếng trước, trước mắt nguyên nhân phỏng đoán dẫn đến tử vong là bị siết cổ."
Dũng vừa dứt lời thì tiếng khóc thất thanh vang lên. Phong nhìn sang thấy ông Hoàng ánh mắt đờ đẫn đang ôm bà Lý an ủi. Đúng là đời người đau lòng nhất là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Một đứa con gái đang xinh đẹp với đầy hứa hẹn ở tương lai bây giờ lại..
Minh và Sinh đã tản ra đi hỏi thăm mọi người xung quanh. Cuối cùng cũng chỉ kết luận xác cô bé được tìm thấy do một người đi ra thăm đồng sau hai ngày mưa. Đây là một con mương vùng ngoại ô. Cỏ rất tươi tốt, rác vứt đầy ra. Xung quanh hiện trường không thấy có dấu vết vật lộn hay vận chuyển gì. Chứng tỏ vụ án còn có hiện trường khác.
Phong ngồi trong phòng nhìn đôi vợ chồng Hoàng và Lý đang đau khổ lấy lời khai từ Sinh. Minh đứng bên cạnh thở dài cho bọn họ. Vụ án này quá đột ngột cũng chẳng có manh mối gì. Tất cả chỉ dừng lại ở cái đêm hai ngày trước. Theo những gì bọn họ điều tra được thì tối đó Hiền đã được bạn trai đưa về chung cư. Vậy thì Hung thủ xuất hiện lúc nào? Ở đâu và hiện trường vụ án đầu tiên sẽ là chỗ nào đây?
Thông thường thì khi chúng ta vấp ngã ở đâu sẽ đứng lên ở đó. Chính vì thế mà Phong đã đưa đội của mình đến tại nơi cuối cùng mà Hiền xuất hiện - cổng chung cư. Tại đây Phong lại gặp Dung. Cô cũng có vẻ đang tìm hiểu mọi chuyện. Cô nàng này không đi làm luật sư mà cứ thích làm thám tử thế này. Cướp việc của anh cơ à?
"Tại sao cô lại đến đây?" Dung đang đứng nói chuyện với bà bán trà đá giật mình với tiếng nói của Phong. Cô quay lại thấy Phong mặt lạnh nhìn mình. Dung lúng túng xấu hổ gãi đầu. "Sao cô lại ở đây?" Phong hỏi lại lần nữa. Dung giơ quyển sổ cho anh xem. "Điều tra cho thân chủ của tôi".
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
Phong thở dài với cô gái này.
"Cô đã hỏi được cái gì rồi?" Dung nghe thế hớn hở cho biết. "Người cuối cùng gặp Hiền là Vũ - bạn trai cô. Tối hôm đó Vũ có đưa Hiền về và có đứng nói chuyện một lúc lâu dưới bốt bảo vệ. Bà chủ bán trà đá cũng làm chứng như vậy. Khi Vũ về Hiền còn đứng nói chuyện với ông Khánh - bảo vệ chung cư".
Minh từ đâu lao đến xen miệng vào "Vậy thì ông ta là kẻ tình nghi lớn nhất". Điều này cũng đính. Anh đang định để Minh mời ông bảo vệ đó lên đồn thì Dung đã giáng cho anh một chậu nước lạnh. Theo những gì mà Dung tìm hiểu được thì ông Khánh luôn có bằng chứng ngoại phạm. Khi ông nói chuyện với Hiền xong thì vẫn ở bốt bảo vệ nên không có thời gian ra tay. Hơn nữa ông cúng có lý do của riêng mình.
Dù tin lời của Dung nhưng Phong vẫn tìm đến ông Khánh. Và quả thật đúng như những gì Dung nói. Ông Khánh đã đã gần 60 tuổi. Cả cơ thể gầy gò tay còn hơi run thì làm sao đủ sức để sát hại một cô bé 16 tuổi khỏe mạnh mà không ai phát hiện ra được.
Có vẻ ông Khánh là một người khá ngăn nắp. Căn phòng cho bảo vệ ở chỉ có vẹn vẻ 8m2 nhưng được ông Khánh sắp xếp rất tỉ mỉ cẩn thận. Ngay tại bốt bảo vệ Phong cũng thấy ông sắp xếp mọi thứ ngăn nắp đôi khi hơi thái quá. Ngay việc Dung đụng vào một cái cốc của ông thì ông cũng mang đi tráng lại lau khô rồi mới úp ngược lại vào vị trí của nó.
Ông Khánh giải thích bản thân có mắc bệnh nhẹ, ông không chịu được việc mọi thứ lộn xộn hoặc bị bẩn. Chính vì thế mà ngày nào cũng phải lau dọn cho cẩn thận. Điều này cũng đúng với một người đã lớn tuổi. Phong đang nhìn căn nhà phòng của ông Khánh thì Dung thấy ông Khánh uống một loại thuốc gì đó. "Bác bị bệnh ạ?" Dung chỉ vào lọ thuốc không có nhãn trên tay của ông khánh. Ông chỉ cười cho qua cất vội lọ thuốc đi. "À bệnh cũ thôi". Tôi nói thật đấy. Tôi không biết cô bé đi đâu cả. Hôm đó tôi thấy cô bé đó về muộn nên mới hỏi thăm vài câu cho cô bé cốc nước sau đó cô bé đòi đi về. Từ hôm đó tôi không gặp lại cô bé đó nữa". Vậy thì cô bé mất tích ở đâu đây? Đúng là có bà bán trà đã đã thấy ông Khánh nói chuyện với Hiền, sau đó còn đưa cốc nước cho cô bé. Hơn nữa ông vẫn ở mãi trong bốt bảo vệ thì làm sao vận chuyển cái xác đi được. Một ông ta có thuật phân thân. Hai là ông ta có đồng bọn.