Kẻ Chi Phối Tâm Lý II

Chương 11: Hôn lễ màu máu [3]




Triệu Cường có phản ứng đầu tiên, anh quay đầu nhìn ra cửa, "Hửm, kì lạ, các người có nghe thấy tiếng gì không?"
"Hình như có ai đó đang hét." Mặc dù cửa đang đóng, nhưng tiếng hét vẫn xuyên qua cửa truyền vào, không giống như âm thanh, phối hợp với khung cảnh hiện giờ càng cảm thấy rợn người.
Mộc Cửu nhìn cửa, rồi nói: "Có rất nhiều người đang hét."
"Chắc không phải cô dâu, chú rể khác lại nhận được cái bánh kem tương tự chứ?" Thạch Nguyên Phỉ nhắc đến, mọi người đều hiểu ra, đúng vậy, Lam Tiểu Nhã với Bạch Nghị bình thường cũng không có kẻ thù, đâu đến nỗi có người muốn nhắm vào bọn họ, xem ra lần này có người muốn tổ chức trò đùa dai với cô dâu, chú rể rồi.
Tần Uyên liếc nhìn Cố Mi nói: "Chị Mi, chị với Tiểu Nhã ở đây chờ nhân viên đặt bánh, tôi với mọi người qua đó xem thử." Triệu Cường cũng để vợ mình ở đây đợi, Mộc Cửu theo Tần Uyên đi ra ngoài.
Tần Uyên vừa mới dẫn người đi đến bên ngoài, đã nhìn thấy ở đầu cầu thang, có rất nhiều người vừa hét vừa chạy xuống lầu, rõ ràng như nhìn thấy thứ gì đó rất dọa người, muốn rời khỏi đây.
Triệu Cường nổi giận đến dậm chân: "Cái bánh kem đó rốt cuộc do ai tặng vậy? Đám cưới đang yên đang lành thành ra như thế? Đúng là thiếu đạo đức!" Thời khắc hạnh phúc trong đời hai người lại biến thành phim kinh dị, ai có thể chịu nổi?
Lúc này, Bạch Nghị với nhân viên làm việc ở đây chạy tới, nhân viên làm việc chưa từng thấy cảnh như vậy, sắc mặt tái xanh, nhưng không luống cuống, anh ta khom người xin lỗi Bạch Nghị: "Tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi sẽ đem bánh kem đi xử lý, thật xin lỗi, chúng ta đã báo cảnh sát."
Bạch Nghị kiên quyết vẫy tay, chỉ vào Tần Uyên mới lướt qua bọn họ: "Không cần báo cảnh sát, hôm nay khách mời đến tham dự hôn lễ của tôi hơn một nửa là cảnh sát, có bọn họ ở đây là được."
Ánh mắt nhân viên làm việc như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói: "Các vị cảnh sát, các vị có thể đi xem một chút không? Có người chết!"
Sau lưng có rất nhiều nhân viên làm việc chạy lên lầu, xem ra đều là vào trong để xem xét tình hình.
Đường Dật thầm nghĩ có lẽ bọn họ tưởng rằng có người chết do bánh ngọt nên đã nhanh chóng giải thích: "Yên tâm, bên trong bánh ngọt không phải là thi thể, là người giả thôi."
Không ngờ nhân viên công tác ấy, đầu vả đầy mồ hôi, lớn tiếng nói: "Không phải, không phải, có người chết, là cô dâu chết!"
**
Một mũi tên vốn của thần tình yêu Cupid, lúc này đang cắm trên cổ áo cưới cô dâu, phần đuôi tên còn dùng dây lụa màu gạo để trang trí, máu văng tung tóe trên mũi tên, bởi vì nó không phải mũi tên của thần Cupid, mà là mũi tên đoạt mạng cô dâu.
Hai mắt trợn tròn, miệng mở to nhưng không thốt lên được lời nào, máu từ cổ không ngừng tuôn rơi, cả người cô dâu cô quắp vài cái, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Mọi người đều nói, ngày làm cô dâu là đẹp nhất trong đời người phụ nữ, nhưng tính mạng của cô ấy cũng vĩnh viễn kết thúc trong ngày này.
Chú rể run rẩy, đưa tay dò xét hơi thở của cô, anh ta tựa hồ bị kinh sợ rút tay về, anh ta nắm lấy tay cô: "Minh Na! Minh Na! Không! Xe cứu thương! Mau gọi xe cấp cứu! Minh Na..." Chú rể gào lên, tiếng gào quanh quẩn trong hội trường không lớn, những khách mời đứng ở cửa thét lên, có người sợ hãi nhưng vẫn đứng che miệng nhìn, có người tranh thủ thời gian gọi 110 và 120, nhưng phần lớn mọi người đều vây quanh bên cạnh chú rể để chứng kiến thảm kịch phát sinh.
Bên trong phòng tiệc, có một người mẹ trẻ đang nhìn về phía trước, và vỗ về con mình: "An An, chúng ta đi thôi."
Bé trai lại ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: "Mẹ ơi, hình như có cái gì đang rơi xuống."
"Đừng quan tâm nhiều, ngoan, mau cùng mẹ rời khỏi đây."
Đứa bé vẫn như cũ ngẩng đầu lên, phát hiện có thứ gì đó rơi xuống, nó giơ tay đón lấy, con côn trùng nho nhỏ đang ngọ nguậy ở trong tay nó, nó chẳng sợ, bắt lên xem, rồi tò mò hỏi mẹ nó: "Mẹ ơi, mẹ xem đây là con gì này?"
"Á." Mẹ của đứa bé trai nhìn qua, khi nhìn thấy con sâu thì thét chói tai, sau đó gạt nó ra khỏi tay bé trai: "Mau ném nó đi đi!"
"Mẹ, là cái gì vậy? Con chưa từng thấy." Đứa bé vẫn còn đang hiếu kì, muốn biết đó là con gì, nhưng giờ phút này mẹ nó chỉ muốn mau chóng đưa con trai rời khỏi nơi quỷ quái này.
"Đừng hỏi nữa, đi mau." Cô ôm lấy con trai, hướng về phía cửa.
Sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, có vật gì đó rơi xuống.
"Á....Á..."
"Á....á.....Á...."
Tiếng hét so với lúc trước càng thảm thiết hơn, quay đầu lại nhìn về phía tiếng hét của mọi người, tình hình càng trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều chạy về phía cửa, có người có bị đẩy ngã, không ngăn kịp người phía sau tiến lên bỏ chạy.
Mẹ câu bé nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy cảnh đó, cô ta cũng hét "Á" Cảm thấy buồn nôn, cô ta bụm miệng mình sợ mình sẽ nôn ra, sau đó cô ta ôm đầu con trai mình không cho thằng bé quay lại, rồi rối rít chạy ra ngoài.
Nhân viên dẫn mấy người Tần Uyên đi lên, có rất nhiều người đang ào xuống, Tần Uyên vội vàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Mộc Cửu, bảo vệ cô.
Đợi đến khi bọn họ lên tới cửa phòng tiệc trên lầu, đã nhìn thấy có người nôn mửa, đồng thời còn ngửi thấy mùi thối từ bên trong phát ra. Triệu Cường nhanh chóng bịt mũi: "Trời ạ, thật là thối!"
Đường Dật cũng bịt mũi nói: "Chẳng phải nói có người vừa mới chết sao? Sao lại có mùi này?"
Biết trên lầu đã xảy ra chuyện, Lam Tiểu Nhã cũng theo lên, cô không để ý đến mùi đó, chỉ hơi nhíu mày nói: "Thi thể này cũng chết được một thời gian rồi!" Nói xong lấy bao tay ra đeo từng cái lên.
Triệu Cường đứng ở bên cạnh, nhìn thấy một màn này thì vẻ mặt khiếp sợ, há to mồm: "Chị, chị kết hôn còn mang theo đồ giải phẫu sao?" Thảo nào ban nãy còn móc dao giải phẫu ra.
Lam Tiểu Nhã tự tin hất cằm lên: "Cậu xem, không phải bây giờ đã có chỗ dùng sao?"
Khóe môi Triệu Cường co quắp, vô lực phản bác.
"Lập tức phong tỏa nơi này." Tần Uyên và mấy người khác cũng đeo bao tay lên giống Lam Tiểu Nhã rồi mới bước vào trong.
Sảnh cưới vốn đông nghịt người, giờ chỉ còn lại bốn người, bốn người sống, mà người chết...
Lam Tiểu Nhã nhìn thoáng qua, sau đó đi đến chỗ cô dâu, kiểm tra xong, cô đứng lên, nhìn Tần Uyên lắc đầu, vẻ mặt ưu thương, hai người là cô dâu cùng một ngày, nhưng hôm nay người này lại khám nghiệm tử thi cho người kia.
Mà lúc này, Triệu Cường với Đường Dật nhìn thấy tình cảnh ở giữa bữa tiệc đều trợn to hai mắt, cùng nhau hít một ngụm khí lạnh, Đường Dật không nhịn được buồn nôn, che miệng xoay người chạy ra ngoài.
"Này, này..."
Cảnh trước mắt ngay cả Trần Mặc cũng khiến Trần Mặc đanh mặt, anh hít sâu một hơi rồi chầm chậm bước tới.
Tần Uyên với Mộc Cửu bước lên trước, có một thi thể đàn ông nằm ở giữa hội trường, thi thể đã hơi thối rửa nhưng vẫn chưa hoàn toàn, trên thi thể có rất nhiều côn trùng, màu trắng, màu đen, nhiều nhất chính là giòi trắng, những con côn trùng ấy đang bò tới bò lui trên người người đàn ông, chui tới chui lui, trong lỗ mũi, trong mắt, trong lỗ tai, trong miệng...
Có con đang bò từ từ, bò đến bên cạnh chân Mộc Cửu, cô cúi đầu, ánh mắt đen thẫm nhìn nó chằm chằm, khi nó bờ đến giày cô, cô đã giơ chân lên giết nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.