Kẻ Chi Phối Tâm Lý III

Chương 7: Mở màn sự tử vong (7)




Edit: Cải Trắng
[ Q1 ] Chương 7: Mở màn sự tử vong (7) – Con gái
Đường Dật: " Vì chính cô ấy...Mộc Cửu, cô ấy là chỉ ai thế? "
Ánh mắt đen nhánh của Mộc Cửu dừng trên tấm ảnh chụp Đổng Diệu Âm, cô giơ tay lên chỉ một cái: " Con gái của cô ấy. "
" Con gái của Đổng Diệu Âm? " Phản ứng của mọi người đều là khiếp sợ.
" Con gái của Đổng Diệu Âm, thế không phải cũng là con gái của Trịnh Bác Nghĩa sao? " Triệu Cường vừa mới nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, hắn nhớ rõ hai người họ làm gì có con: " Từ từ, chẳng lẽ đứa bé đó không phải là con của Trịnh Bác Nghĩa sao? "
Mộc Cửu gạt phăng suy nghĩ của hắn đi: " Không, là con của ông ấy. "
Dục vọng chiếm hữu của Trịnh Bác Nghĩa lớn như vậy, làm sao ông ta để cho Đổng Diệu Âm có con với người khác được.
Trần Mặc cũng mở miệng: " Nhưng không phải nói là bọn họ không có con sao? "
Thạch Nguyên Phỉ lại tra ra được một tin tức tương đối quan trọng: " Thật ra không phải là không có, nhưng con lại chết non, hơn nữa năm đó bệnh viện mà Đổng Diệu Âm sinh lại là bệnh viện chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em. "
Tần Uyên hiểu ý của cô: " Mộc Cửu, em cảm thấy năm đó đứa trẻ đấy thực ra không chết? "
Mộc Cửu gật gật đầu, nói một câu không rõ nghĩa lắm: " Không chết, nhưng lại cần phải chết. "
" Có vẻ tình huống của Đổng Diệu Âm khá giống với mẹ tôi năm đó, chính mình bị khống chế quá lâu không cách nào chạy thoát, rồi khi phát hiện mang thai, mẹ tôi đã từng muốn để tôi chết đi. Bởi vì bà ấy không cách nào chạy thoát ra ngoài được, bà ấy cũng không muốn tôi cả đời phải sống dưới sự khống chế của Ngôn Phỉ Văn. Đổng Diệu Âm cũng có ý giống như thế, nhưng mà, cô ấy tìm được cơ hội rồi. "
Mặc dù chưa gặp Đổng Diệu Âm lần nào nhưng Mộc Cửu có thể tưởng tượng ra được nội tâm cô ấy lúc đó giãy dụa như thế nào, cô ấy cuối cùng vẫn không thể tự tay giết con mình. Bởi vì đứa bé này là vô tội, nhưng nếu tiếp tục sống trong gia đình như này, cô ấy sợ đứa nhỏ cũng sẽ giống mình, bị tra tấn. Cho nên, nếu cô ấy đã không thoát được thì ít nhất cũng để cho đứa nhỏ này thoát ra.
" Nhưng điều này muốn thực hiện cũng không dễ dàng đâu. " Dù sao cũng sinh ra ở bệnh viện, muốn giấu diếm Trịnh Bác Nghĩa việc này, làm sao một mình Đổng Diệu Âm có thể làm được?
Thanh âm Mộc Cửu bình tĩnh vang lên: " Đúng là không dễ dàng, nhưng nếu có thêm người trợ giúp thì không thế. "
" Giúp đỡ? " Ngay sau đó, Tần Uyên nghĩ ra người có khả năng nhất: " Người làm trong bệnh viện? "
" Đúng vậy, là một người muốn có con gái. "
Mộc Cửu kết luận: " Người đó giúp Đổng Diệu Âm, đồng thời mang con gái của cô ấy về nhận nuôi. " Chỉ có như thế, giao dịch mới vững chắc ổn thỏa, Đổng Diệu Âm cũng có thể đảm bảo được sinh hoạt sau này của con gái.
Đáng tiếc, bây giờ nhìn lại, hình như sai rồi.
***
" Không được, nếu như để người khác phát hiện thì tôi xong đấy. " Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Tô Di nghe xong đề nghị của Đổng Diệu Âm không hề do dự mà từ chối luôn.
" Coi như tôi cầu xin chị, cầu xin chị hãy cứu lấy con gái tôi. "
Nhìn thấy sự khẩn cầu của đối phương, Tô Di vẫn một mực lắc đầu: " Điều này thật sự không được, chắc chắn là có biện pháp khác. "
" Nếu có biện pháp khác, thì tôi sẽ đi tới bước đường ngày hôm nay sao? " Hốc mắt Đổng Diệu Âm đỏ lên, cô nhìn về phía Tô Di, khóc lóc kể lể: " Trước kia là do tôi quá yếu đuối, lại không ai đứng về phía tôi, cho nên tôi không cách nào phản kháng được, nhưng nếu còn như vậy thì không được. " Giáo viên thì làm lơ, "bạn bè" thì phản bội với bắt nạt, bố thì vô lại, bản thân lại yếu đuối dễ thỏa hiệp, từng bước một đem cô đẩy vào địa ngục.
Đời này của cô coi như cứ thế mà trôi qua rồi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể để con gái mình sống trong một gia đình như thế này.
" Nhưng anh ta không đến mức...Không đến mức đối với con gái mình..."
Trong mắt Đổng Diệu Âm tràn đầy hoảng sợ: " Nhỡ có thì sao?! Anh ta căn bản không phải là người, cho dù không cầm thú tới mức đó, nhưng nhỡ đâu, một ngày nào đó con gái tôi thấy chuyện mà bố nó làm, thì nó phải làm sao? Nó phải đối mặt như thế nào đây? "
Nhìn thấy trong mắt đối phương có chút do dự, cô túm chặt lấy tay Tô Di: " Chị Tô, tôi biết chị muốn có thêm một đứa con nữa, có thể chăm sóc được cho con trai chị. "
" Đúng là như vậy. " Tô Di có một đứa con trai, nhưng mà khi sinh ra nó đã phát triển nào kém, mình thì lo lắng nhưng chồng cũng già rồi, con trai sắp tới có thể không có ai chăm sóc. Cho nên, bà vẫn luôn muốn sinh thêm một đứa con nữa, nhưng mà, bà không có khả năng sinh thêm nữa: " Cô để tôi suy nghĩ thêm đã. "
" Chị Tô, không còn thời gian nữa đâu, coi như tôi cầu xin chị. "
Tô Di đương nhiên thương cảm cho cô, nhưng tâm lý chung vẫn cảm thấy hơi lo lắng: " Nhưng, nhỡ về sau cô hối hận thì làm sao bây giờ? " Chờ tới khi bản thân có cảm tình với đứa nhỏ, Đổng Diệu Âm lại muốn mang về, thì bản thân mình phải làm sao bây giờ?
Đổng Diệu Âm lập tức bảo đảm với bà: " Chị yên tâm, tôi sẽ không hối hận đâu, cũng sẽ không tới tìm con mang về nhà, chỉ cần chị hãy chăm sóc cho đứa bé thật tốt. "
Trong lòng phân vân một lúc, cuối cùng Tô Di cũng đồng ý: " Vậy được, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ mang đứa bé về nuôi dưỡng như là con ruột của mình. "
***
" Văn Văn, con làm sao vậy? Sao lại khóc rồi? "
Nghe thấy mẹ mình quan tâm hỏi, Khang Văn nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt, lắc lắc đầu: " Mẹ, con không sao cả. "
Tô Di vừa thấy sắc mặt con liền biết là có gì đó không ổn, bà hỏi tiếp: " Không có việc gì thì sao lại khóc chứ? Nói cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì rồi. "
" Văn Văn, con mau nói đi, đừng để mẹ lo lắng. "
Dưới sự truy hỏi của mẹ, rốt cuộc Khang Văn vẫn phải nói: " Mẹ, trường con có một thầy giáo, thầy ấy, thầy ấy hay tới quấy rối con. "
Tô Di nghe xong sửng sốt, rồi lại kích động: " Cái gì?! Tại sao thầy ấy lại quấy rối con?! "
" Thầy ấy luôn gọi điện thoại rồi nhắn tin cho con nữa. "
" Vậy thầy ấy, đã chạm vào người con chưa? "
Nhớ tới việc này, Khang Văn lại càng thêm ghê tởm: " Thầy ấy muốn chạm vào con, nhưng con né tránh rồi. "
Tô Di nghe xong thở phào nhẹ nhõm: " Vậy thì tốt rồi. "
" Mẹ, bây giờ con phải làm gì bây giờ? Hay mẹ đưa con tới trường học tìm lãnh đạo nhà trường đi. "
Lời thỉnh cầu của Khang Văn bị Tô Di phản đối kịch liệt: " Không được! Việc này nếu để truyền ra ngoài, người bị tổn thương là con đấy, về sau con làm sao có thể tiếp tục học được nữa. "
Khang Văn không nghĩ tới mẹ mình lại có thái độ như vậy: " Con..."
" Mẹ biết con không nghĩ ra gì cả, nhưng con phải biết, xã hội này chính là như vậy, thầy giáo kia bị xử phạt thì sao chứ? Người khác sẽ ở sau lưng con lời ra tiếng vào, điều này ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của con. "
" Mẹ, vậy mẹ bảo con phải chịu đựng sao? Cứ để như thế mặc thầy ấy bắt nạt quấy rối? "
" Đương nhiên không phải. " Tô Di kéo tay Khang Văn, sắc mặt có chút nghiêm trọng: " Văn Văn, có một số việc mẹ muốn đợi con tốt nghiệp đại học rồi sẽ nói cho con biết, nhưng nếu sự việc đã đi tới bước này, mẹ sẽ cùng con nói luôn tại đây. "
" Sao vậy ạ? "
" Mẹ muốn để con kết hôn với Tuấn Tuấn. "
" Mẹ, mẹ nói cái gì? "
Tô Di nhìn cô, lặp lại một lần nữa.
Khang Văn lập tức tránh khỏi tay bà: " Mẹ muốn để con kết hôn với anh trai mình? Mẹ điên rồi sao? "
Tô Di nhanh chóng cầm lấy tay cô: " Mẹ không điên, hai con căn bản là không có quan hệ huyết thống, con cũng không phải con do mẹ sinh ra. "
Những tin tức quan trọng liên tiếp đánh sâu vào trong đại não cô, làm cô tới một chữ cũng không thốt lên được, cả người cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Di đem việc năm đó ở bệnh viện nói cho cô nghe: " Cho nên năm đó mẹ ruột con đưa con cho mẹ. "
Nghe xong, mặt mũi Khang Văn trắng bệch, cô không thể tiêu hóa hết nội dung, cô cảm thấy việc này thật hoang đường: " Mẹ, về sau con nhất định sẽ chăm sóc cho anh trai, nhưng sao mẹ lại để con gả cho... "
Tô Di cao giọng cắt ngang lời cô: " Đây chính là biện pháp tốt nhất! Nếu con gả cho người khác, chờ tới lúc con có gia đình của mình, làm sao con có thể lo tốt được cho Tuấn Tuấn? Tuấn Tuấn của mẹ phải làm sao bây giờ? " Bà nuôi Khang Văn hai mươi năm nay, chỉ vì con trai của bà.
" Mẹ, mẹ đã nuôi con lớn, con rất cảm kích mẹ, nhưng mẹ không thể ép con như vậy! Đem cuộc sống của con về sau hủy diệt toàn bộ. "
" Đúng vậy, mẹ đã nuôi con, cho nên..." Tô Di hung hăng cầm lấy tay cô, móng tay mơ hồ bấu vào da thịt cô: " Văn Văn, tới lúc con báo ân rồi. "
***
" Tuấn Tuấn, ăn cơm thôi. "
" Vâng mẹ. "
" Văn Văn đâu rồi? "
" Em gái, em ấy đi ra ngoài rồi. "
" Tuấn Tuấn, mẹ nói cho con nghe một thay đổi quan trọng này. Từ giờ trở đi, Văn Văn, không phải là em gái của con, mà là vợ con. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.