Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 48: Ứ đọng…




Thời gian nghỉ ngơi 15 ngày đã qua, giải đấu liên server đã sắp sửa bắt đầu, bốn đội ngũ của Phù Vân Các thế nhưng lại chưa từng một lần tụ lại bàn bạc kế hoạch tác chiến, thật giống như mọi người không phải thuộc về một nhóm.
Phi Sát cùng ABC777 đều có chung suy nghĩ này, nhưng Long Sát và Tiến Sĩ thì rất kiêu ngạo, cơ bản không chịu chủ động, đối với tình huống thế này, mọi người chỉ có thể tha hồ sốt ruột, nhưng lại không thể giúp bất kì điều gì. Nói đến mâu thuẫn thì vẫn là Tiến Sĩ gây ra đầu tiên, nếu như anh ta không đánh lén ở sau lưng, chuyện cũng có thể không giống như bây giờ, mọi người cũng không phải bó tay như vậy.
Bởi vì mọi người đều rất coi trọng lần thi đấu liên server này, không khỏi có chút sốt ruột, liền dùng kênh bang hội mà trút lời oán giận
[ Cuồng Sát] Cái lão Long Sát thật sự làm cho người ta không biết phải nói sao luôn, sắp thi tới nơi rồi, danh sách thành viên xuất chiến đợt đầu còn chưa có đưa ra, rốt cuộc là tổ đội lại hay là cho một đội cũ nghỉ ở ngoài, lão ta cũng chẳng nói năng gì, đúng là làm cho người ta gấp chết luôn mà!
[ Miểu Sát] Khả năng tổ đội lại rất lớn, chắc chắn Long Sát sẽ để cho toàn bộ người của bang hắn thi đấu, dựa vào thực lực của đội Tiến Sĩ cũng có thể ra trận, cho nên rất khó khả năng sẽ lựa ra 5 người trong 10 người chúng ta tạo thành một đội nữa.
[ Loạn Sát] Trời ạ! Nếu như tổ đội lại chắc chắn tui sẽ là người bị bỏ rơi!
[ Tất Sát] Tôi có bạn ở server Khánh Vân Cung, người bên đó rất đoàn kết nha, rồi bàn bạc đủ trò, chứ làm gì giống như server của bọn mình, tới bây giờ vẫn còn nháo nhào tranh cãi. Nói gì nói cũng phải trách Tiến Sĩ, đem chuyện quậy tung lên, không có gã cũng chẳng bị biến thành như thế này!
[ Loạn Sát] Đúng vậy, đều tại gã, đúng là tên bị thần kinh!
[ Cuồng Sát] Tôi đã sớm không ưa tên đó, đến lúc thi tổ đội lại cũng được, chỉ cần không phải chung một tổ với gã là okie, nhìn thấy gã là tôi liền nổi điên!
[ Tất Sát] Lần trước thi đấu trong nội bộ server, hành vi tự tiện của gã khiến cho người trong bang gã rất giận dữ, nói thật, nhân phẩm của tên đó đúng tệ hại, đi đến đâu cũng chẳng được chào đón.
Lúc Hạ Ải đi vào game thì liền nhìn thấy mọi người đang bàn tán về Sở Mộ, cho đến nay anh vẫn không muốn nghe thấy mọi người chỉ trích Sở Mộ, lúc trước đều nhắm một mắt mở một mắt, có thấy cũng xem như chưa từng nhìn cái gì, mà lần này anh và Sở Mộ đã xác định mối quan hệ, anh cảm thấy mình phải có nghĩa vụ đứng ra nói đỡ cho người kia.
[ Phi Sát] Mọi người đừng nói anh ta như vậy, anh ta cũng không bại hoại như mọi người tưởng đâu.
[ Loạn Sát] Cái gì! Đại Ca, anh thế nhưng lại đi nói tốt cho tên biến thái kia!
[ Cuồng Sát] Phi Sát, không phải lần trước cậu nói tất cả những chuyện của gã đều không liên quan tới cậu sao, bây giờ cậu còn nói giúp gã làm cái gì?
[ Tất Sát] Tôi chỉ biết là cậu không có bỏ xuống được, nhưng cái tên Tiến Sĩ kia thật sự rất ác liệt đó. Cậu phải suy nghĩ cẩn thận nha!
[ Phi Sát] Anh ta không phải là người xấu, chuyện lần trước không thể trộn chung với anh ta được, bọn mình cũng muốn chém giết với người bên Chí Tôn, bởi vì trận đó vốn chính là muốn dùng để giải quyết mâu thuẫn giữa bọn mình với bên Chí Tôn, nếu chuyện đã như vậy, có trách ai cũng vô dụng! Mọi người cứ cố gắng tham dự giải liên server ở trạng thái tốt nhất là được rồi, sau này đừng nói đến anh ta nữa được không?
[ Tất Sát] Sao tôi ngửi được mùi gian tình vậy? Phi Sát không phải hôm nay cậu về nhà sao? Tính ra thì giờ này cậu phải trên xe lửa chứ! Tại sao lại còn online? Nói! Cậu đang ở đâu?!
Hạ Ải 囧! Anh hoàn toàn đem chuyện này quên mất, hôm qua anh đã tạm biệt mọi người rồi, chuẩn bị lên chuyến tàu đầu tiên của hôm nay để về nhà, thế nhưng bây giờ lại đang ngồi trong nhà Sở Mộ nghịch máy tính, anh biết chuyện này mà bị mọi người biết thì chắc chắn sẽ chấn động, dứt khoát giả bộ như không có người ngồi trước máy tính, không trả lời.
Mà Sở Mộ vừa mới đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy hết toàn bộ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, người khác nói anh ta thế nào, anh ta căn bản không thèm quan tâm, anh ta chỉ muốn biết suy nghĩ của Hạ Ải, sự bảo vệ của đối phương làm anh ta rất cảm động.
Sở Mộ lặng lẽ đi đến bên cạnh Hạ Ải, ôm lấy anh, ngồi xuống trước máy tính, kéo anh ngồi lên đùi mình.
Toàn bộ sự chú ý của Hạ Ải đều dính lên màn hình máy tính, Sở Mộ vào lúc nào anh cũng không biết, cái ôm này làm cho anh giật mình, còn chưa kịp kêu lên thì chuyện phát sinh sau đó liền khiến anh kinh hoàng.
Sở Mộ giam anh vào trong lòng, vòng hai tay lên trên bàn phím gõ gõ đánh đánh, anh vừa nhìn thấy dòng chữ được gõ ra mà thiếu chút thì ngất xỉu, vừa định cản lại thì người kia đã gởi đi.
[ Phi Sát] Tôi là Sở Mộ, người Hạ Ải không khỏe nên đi nghỉ rồi, mấy người chơi thong thả, tôi logout.
Sau đó là thoát game, tắt máy tính, rút nguồn điện, động tác vô cùng tiêu sái.
Hạ Ải chết mất thôi! Anh có thể tưởng tượng ra được bộ dáng bị ngũ lôi oanh đỉnh của mọi người sau khi đọc được tin này!
Sở Mộ kéo anh lên giường, nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của anh, trong mắt hiện lên nét cười, trêu chọc: “Mông không còn đau sao? Anh mới đi toilet một chút em liền chạy lên mạng, có phải muốn làm thêm lần nữa không vậy?”
Hạ Ải vội vàng lắc đầu, biết ngay là anh ta cố tình làm như vậy, ngón tay run run chỉ mặt anh ta, “Anh giết em rồi, chuyến này thì xong đời rồi! Em sẽ bị nước miếng mấy người kia dìm chết đuối luôn!”
Sở Mộ người đắc chí, “Để ý nhiều vậy làm cái gì, những người đó giờ chắc là rất sốt ruột rồi, ai bảo bọn họ nói bậy sau lưng anh, mà một việc khi không cách nào xác định được sự thật, cảm giác cứ phải đoán già đoán non chắc chắn rất khó chịu, là anh muốn bọn họ sốt ruột chết luôn.”
Sở Mộ nói không sai, mọi người quả nhiên rất sốt ruột, điện thoại di động réo lên, Hạ Ải nhìn xem hóa ra là Loạn Sát gọi tới, vội vàng bắt máy.
Giọng nói kinh ngạc của Tiểu Loạn Sát vọng lên từ đầu bên kia, “Oa oa oa! Là Phi Sát hả? Anh thật sự đang ở nhà Tiến Sĩ hả? Lúc nãy là anh ta nói chuyện hả? Anh ta không làm gì anh chứ, anh ta có đánh anh không? Anh tại sao lại dính chùm với anh ta rồi? Trời ạ…”
Cho dù Hả Ải kéo di động ra rất xa, giọng nói như quỉ gào của Tiểu Loạn Sát vẫn vang lên rõ mồn một, chờ tới khi cậu ta rống xong hết, vừa định trả lời thì điện thoại đã bị Sở Mộ cướp mất rồi.
Sở Mộ bình tĩnh nói vào loa: “Lúc nãy Hạ Ải bị mệt, bây giờ đang nghỉ ngơi, cúp đây.”
Nói xong cũng rất bình tĩnh cúp điện thoại, tiếp ngay sau đó thì chuông lại đổ tiếp, Sở Mộ không thèm nhìn số gọi tới liền tắt cuộc gọi, tiếp theo lại đổ chuông, lại tắt, cuối cùng dứt khoát tắt nguồn luôn.
Những cuộc gọi đó chắc chắn là những người khác gọi tới nha! Hạ Ải trơ mắt nhìn điện thoại mình một lần lại một lần bị cắt cuộc gọi, nghĩ định ngăn cản nhưng lại không có khả năng, quả thực là khóc ròng: Người này đúng là vô cùng ác liệt mà! Uổng công hồi nãy mình còn nói tốt giúp anh ta, lần này thật sự sẽ bị mọi người chửi chết cho coi!
Giải đấu liên server cuối cùng đã khởi động, dù sao Phù Vân Các cũng là server cũ, tổng hợp thực lực vẫn rất mạnh mẽ, tổ đội thi đấu đầu tiên thắng lợi rất dễ dàng, chuyện mọi người lo lắng cũng không có phát sinh, Long Sát không có làm ra chuyện gì khuất tất, ai cũng có cơ hội thi đấu, bốn đội nghĩ thay phiên nhau ra trận.
Thi đấu liên server dành thời gian nghỉ ngơi cho mọi người rất nhiều, sau khi nhóm đầu tiên thi xong, thì được nghỉ ba ngày, tiếp tục tham dự tranh vị trí 16 đội mạnh.
Đi đến thành phố Z đã nhiều ngày, ngoại trừ lần trước đến nhà cha mẹ Phương Thư Dương, Trần Vũ Khả vẫn ngốc ở trong nhà. Vừa mới đánh xong vòng loại cả người cũng thoải mái hơn nhiều, Phương Thư Dương quyết định đưa cậu ra ngoài chơi, vừa định đi thì lại có điện thoại của bạn gọi tới, rủ anh đi ra ngoài tụ tập.
Phương Thư Dương nhìn cậu bé hay thẹn thùng bên cạnh một chút, đồng ý với đề nghị của bạn bè, anh hi vọng Trần Vũ Khả tiếp xúc với đám đông nhiều một chút, sẽ sáng sủa tự tin hơn một chút.
Mọi người hẹn gặp nhau ở quán bar nổi tiếng nhất thành phố Z, nói thật là chỗ này không hợp với Trần Vũ Khả, nhưng mà bạn bè đã đặt chỗ trước rồi, Phương Thư Dương cũng chẳng thể nói gì, thầm nghĩ mình vẫn luôn bên cạnh cậu thì sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.
Khi Trần Vũ Khả đi vào trong bar, liền cảm thấy mình chẳng có chỗ nào hợp với nơi này, ánh đèn tù mù trong bar, tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ bốn phía cùng với tiếng nói chuyện ồn ào của người xung quanh khiến cho cậu cảm thấy rất chóng mặt, hơn nữa có chút áp lực. Sau khi ngồi xuống, Phương Thư Dương liền giới thiệu cậu với bạn bè.
Trần Vũ Khả nhạy cảm phát hiện ra những người này tuy rằng rất nhiệt tình, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Đối với sự có mặt của cậu cũng không chào đón cho lắm, có một người trong đó sau khi nhìn thấy cậu thì cười nhạt mỉa mai.
Phát hiện này làm cho cậu cảm thấy bất an, cậu sợ mình có chỗ nào biểu hiện không tốt sẽ khiến người khác cụt hứng, hoặc bởi vì cậu là người lạ mà bị bài xích. Cậu hi vọng chỉ là do mình nghĩ quá nhiều, nhưng sự thật chứng minh cậu không có nghĩ sai.
Gã đàn ông nhếch môi cười châm chọc kia đưa một li rượu mạnh đến trước mặt cậu: “Uống một li đi.”
Không biết vì sao Trần Vũ Khả có chút sợ người này, lập tức lắc đầu từ chối: “Tôi không biết uống rượu.”
Gã kia cười lạnh, “Cậu nói cái gì? Giọng nói nhỏ như vậy, tôi không có nghe thấy, mau uống đi.”
Trần Vũ Khả quẫn bách, gục đầu xuống thấp, không trả lời, cũng không làm gì được.
Phương Thư Dương giật li rượu trên tay gã đó, “Tôi uống thay em ấy.”
Gã kia nhìn Phương Thư Dương nốc cạn li rượu chỉ trong một hơi, lại tiếp tục cười lạnh, “Thiếu Dương, cậu muốn loại trai nào chẳng phải rất đơn giản sao, loại mái như vậy cậu cũng thích?”
Nghe xong câu này, mặt Trần Vũ Khả thoắt cái liền đỏ rực, trên mặt như bị lửa đốt rất khó chịu, tự nhiên cậu nghĩ đến mình cơ bản không hề hiểu Phương Thư Dương, quá khứ của anh ra sao cậu hoàn toàn không hề biết.
Phương Thư Dương nghe xong câu này cũng không vui, mặt sầm xuống.
Gã kia rất biết quan sát sắc mặt, lập tức thay bằng bộ dạng tươi cười, cầm lấy li rượu trên bàn uống một ngụm lớn, “Thiếu Dương, tôi nói giỡn thôi, đừng để ý! Rượu này coi như tạ tội! Được rồi, còn mấy người bạn nữa đang ở trong phòng sát bên đó, chúng ta qua chào đi.”
Thấy gã kia nhận lỗi, sắc mặt Phương Thư Dương cũng hòa hoãn xuống một chút, cúi đầu hỏi Trần Vũ Khả ngồi bên cạnh, “Đi qua đó với anh không?”
Trần Vũ Khả lắc đầu, có kinh nghiệm chuyện đáng xấu hổ này rồi, cậu không muốn tiếp xúc với bạn bè của Phương Thư Dương, cậu không muốn bị nhục mạ thêm lẫn nữa.
Phương Thư Dương thấy vẻ mặt không thoải mái của cậu, cũng không muốn ép buộc cậu nữa, áp sát vào tai cậu nói nhỏ: “Anh đi một lát rồi qua liền, em cứ ở đây đợi anh, đừng đi đâu, ăn chút gì đi, anh quay về liền.”
Trần Vũ Khả “Dạ” nhỏ một tiếng, trước sau cũng không ngẩn đầu lên.
Chân Phương Thư Dương bước ra khỏi phòng, chân Trần Vũ Khả cũng liền theo sau đi ra ngoài, cậu thực sự không quen ở trong phòng kín, không khí vừa nóng vừa nặng, làm người ta rất khó chịu!
Trong quán bar vẫn vọng ra tiếng nhạc như quỉ khóc sói tru, Trần Vũ Khả nhanh chân bước ra cửa, cậu muốn đi ra ngoài hít thở một chút, nhân tiện đem tâm tình nặng nề của mình thả lỏng.
Đúng lúc này, phía sau đột ngột vang lên giọng nói quen thuộc: “Trần Vũ Khả?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.