"Trương Tự Hách!" Em ấy không chết!
Tầm mắt Hạ Vũ Trạch kích động dừng trên người thiếu niên, bị thiếu niên lạnh băng nhìn qua: "Thấy tôi không chết bác sĩ Hạ anh kích động quá ha."
"..." Hạ Vũ Trạch có một vạn cái miệng cũng không giải thích nổi, vì sự thật vốn đã như vậy, anh có nói thế nào thì cũng bằng không. Người anh chọn lúc ấy là Tô Lam. Nhưng nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Trương Tự Hách hiện giờ, trong lòng anh thật sự thật rất khó chịu.
Dù anh có không chọn cậu, cậu vẫn đến đây cứu anh, Hạ Vũ Trạch thật sự rất cảm động: "Sao em tìm tới đây?"
Cậu lạnh lùng nói: "Đây là nhà tôi."
"..."
Một chậu nước lạnh tạt tới, Hạ Vũ Trạch thật mất mát.
Trương Tự Hách nhàn nhạt dời tầm mắt: "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, cho dù tôi có thật sự tới cứu anh đi nữa, cũng thua một câu em trai ngoan của anh anh thôi." Trong giọng nói này tràn ngập u oán.
Ba ly champagne được rót đầy.
Đới Sâm ngồi xuống, ưu nhã xòe tay: "Hai vị tâm sự xong chưa nhỉ?"
Trương Tự Hách và Hạ Vũ Trạch đều ngừng nói chuyện. Đới Sâm cắt một khối bò bít tết, cười nói: "Có biết tôi hao tâm tốn sức mời hai vị tới đây là vì cái gì không? Thời gian còn nhiều, hai vị nếu không ngại thì đoán thử xem."
Một kẻ cố tình giả mạo sát nhân liên hoàn, tuy không xác định trên tay ông ta có từng dính máu hay không, nhưng có một điều anh có thể khẳng định, đây không phải là một người bình thường, người bình thường không ai sẽ làm ra mấy chuyện này.
Hạ Vũ Trạch nghĩ đến phương diện giết chóc: "Chú muốn giết tụi tôi."
Đới Sâm cười cười, nhìn về phía Trương Tự Hách: "Ngài cảm thấy sao?"
Trương Tự Hách không bày tỏ thái độ gì, thuần thục cắt bò bít tết, từng ngụm lại từng ngụm nuốt xuống bụng. Hạ Vũ Trạch nghĩ thầm, sao người này lại có thể không phòng bị như vậy chứ, cái gì cũng dám ăn, ngộ nhỡ người ta bỏ độc trong đó thì sao trời?
Hiển nhiên là anh lo lắng dư thừa, Trương Tự Hách không chỉ không xảy ra chuyện gì, mà thậm chí còn ghét bỏ đánh giá trù nghệ của Đới Sâm: "Khô quắt, khó nhai quá. Lần sau nhớ làm chín ba phần thôi, tôi không thích ăn bò bít tết quá khô."
Hạ Vũ Trạch: "..."
"Hahaha..." Đới Sâm cười rộ lên: "Ngài thật sự rất thú vị đấy."
Trương Tự Hách buông dao nĩa, nhìn Hạ Vũ Trạch một cái, tim Hạ Vũ Trạch không khỏi nhảy dựng, liền thấy cậu như trêu chọc nói một câu: "Cách trói của chú cũng kỳ quái ghê... à... trói anh ta y chang quà tặng, là cố ý làm để dụ tôi mắc câu à?"
Hạ Vũ Trạch theo bản năng cúi đầu nhìn thân thể mình, nếu cậu không nhắc thì anh cũng không phát hiện, cách trói này đúng thật quỷ dị, ngực cố tình chừa ra khe hở, dây thừng ái muội quấn lấy nửa thân dưới. Hình ảnh này, anh chỉ từng thấy qua trên phim ảnh, nữ chính trong đó cũng bị trói thành như vậy.
Mặt anh nháy mắt đỏ lựng.
Đới Sâm thần bí cười: "Ngài thật thông minh."
Trương Tự Hách ngã về sau: "Nói đi, muốn làm gì?"
"Muốn bàn một điều kiện với ngài."
"Đó giờ tôi không thích bàn điều kiện với người tôi không có hứng thú." Thiếu niên dùng ngữ khí đầy ngạo mạn và ánh mắt khinh thường bác bỏ lời ông ta.
Một cái rương làm bằng hợp kim nhôm được mang lên, Đới Sâm mở nó ra, đẩy đến trước mặt Trương Tự Hách, bên trong là gần cả trăm vạn.
Trương Tự Hách bình tĩnh tiếp nhận, đếm đếm: "Có tiền thì cũng không hẳn là không được."
Hạ Vũ Trạch: "..."
"Điều kiện của tôi đối với ngài mà nói, nhất định rất đơn giản." Ngữ khí Đới Sâm trở nên cực kỳ âm lãnh, cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy sự oán hận: "Tôi muốn ngài... giúp tôi moi trái tim của đứa con duy nhất của Tô gia."
"Chk." Cậu nhịn không được mà bật cười: "Còn có chuyện tốt vậy à?"
Trương Tự Hách hứng thú nhìn Hạ Vũ Trạch, hai mắt đầy ắp nghiền ngẫm. Hạ Vũ Trạch cũng nhìn qua cậu, tầm mắt hai người giao nhau, anh lắc đầu với cậu: "Không được! Em đừng đồng ý!"
Trương Tự Hách ôm rương tiền đóng lại: "Tôi nhận."
Hạ Vũ Trạch lập tức mềm nhũn trên ghế.
"Cho ngài thời gian 10 ngày." Đới Sâm hài lòng nhấp một ngụm champagne, đẩy mặt nạ Kẻ Săn Mồi cho cậu: "Với thân thủ của ngài, tôi tin, ngài nhất định sẽ không làm tôi thất vọng."
Ông ta lấy một đóa hoa hồng trên bàn cài lên tai Hạ Vũ Trạch, nói với Trương Tự Hách: "Chút quà nhỏ, chúc ngài chơi vui vẻ."
Mình là quà tặng???
Hạ Vũ Trạch tức muốn xỉu.
Đới Sâm đi rồi.
Nơi này chỉ còn lại hai người họ, Hạ Vũ Trạch giãy giụa, "Trương Tự Hách cởi trói cho anh."
Hai tay Trương Tự Hách cắm túi, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, không có phản ứng gì.
"Em mau lại cởi trói cho anh đi chứ!" Hạ Vũ Trạch sốt ruột kêu.
Trương Tự Hách vẫn không phản ứng.
Hạ Vũ Trạch cố hết sức từ ghế trên đứng lên, bởi vì chân cũng bị trói lại, anh chỉ có thể nhảy đến trước mặt cậu, không kiên nhẫn nói: "Mau cởi trói cho anh!"
Trương Tự Hách cuối cùng cũng có động tĩnh, cậu cầm sợi dây trước cổ anh, sợi dây kia rất dài, nhìn tựa như dây dắt chó.
Dây bị kéo mạnh một cái, Hạ Vũ Trạch lảo đảo quỳ xuống trước mặt cậu. Khuôn mặt tuấn tú của Trương Tự Hách dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, đôi môi sắc bén cong lên tà mị: "Bác sĩ Hạ, quà tặng nên có dáng vẻ của quà tặng."
Cảm giác bị sỉ nhục ngộp trời: "Em!!"
Nửa dưới khuôn mặt bị thô lỗ bóp lấy, Hạ Vũ Trạch khó chịu nhíu mày, cái nhíu này như gãi vào lòng người, khiến người ta không khỏi thương tiếc. Nhưng ở trong mắt Trương Tự Hách, những biểu cảm này lại mang ý khác.
Trương Tự Hách nửa híp mắt phượng, trông rất thưởng thức bộ dáng này của anh, "Vẻ mặt lúc nghe thấy tôi muốn móc tim Tô Lam cũng không phải là như vầy."
"Ô..." Hạ Vũ Trạch rất khó chịu.
Trương Tự Hách càng sung sướng: "Tức giận hả?"
Hạ Vũ Trạch ra sức hất tay cậu. Tay bị hất ra, thiếu niên có chút không vui, nhưng càng thêm nhiều khinh miệt, là khinh thường sự quan tâm lo lắng cho Tô Lam của anh.
Hạ Vũ Trạch quỳ trên đất thở dốc: "Em có gì thì... nhắm vào anh... chuyện của chúng ta không liên quan tới Tô Lam..."
"Nhắm vào anh?"
Trương Tự Hách cảm thấy tư thế đang ngồi hơi mỏi, cậu chéo chân, chăm chú nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén kia phảng phất xuyên thấu cả người anh. Hạ Vũ Trạch khẩn trương nuốt nước miếng, luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu.
"Cũng được." Cậu đáp ứng.
Hạ Vũ Trạch mỉm cười: "Vậy tốt rồi."
Trương Tự Hách đứng dậy cũng kéo cả người anh khiêng lên theo, động tác kia giống như thổ phỉ trói bắt người, quen cửa quen nẻo tìm về phòng mình, một chân đá văng cửa, không biết cửa nhà cậu rốt cuộc là làm bằng gì, sao vẫn có thể bình yên vô sự sau mấy lần bị bạo lực như vậy.
Hạ Vũ Trạch mờ mịt bị cậu ném lên giường. Cậu còn tri kỷ bật điều hòa, rồi bắt đầu cởi áo khoác nhung, áo trong.
Hạ Vũ Trạch giật mình: "Em làm gì vậy?????"
Cậu cười cười, cười đến vô cùng tà mị: "Đã rõ ràng vậy rồi mà còn chưa nhìn ra hả? Tôi còn tưởng là bác sĩ Hạ có thể tự hiểu ấy chứ... Thứ tôi muốn, bác sĩ Hạ từ lúc quen biết tôi hẳn là biết rồi nhỉ?"
Thứ em ấy muốn...
Mặt Hạ Vũ Trạch lập tức đỏ bừng.
"Không được!!!" Cảm giác bị sỉ nhục làm anh vừa thẹn vừa giận, Hạ Vũ Trạch cố gắng cứu vớt bản thân, giận dữ trừng mắt với cậu: "Trừ cái này ra, cái gì anh cũng có thể cho em!"
Cậu cười vô lại: "Xin lỗi nha bác sĩ Hạ, trừ cái này ra tôi chẳng muốn cái gì hết."