Một tiếng quát này của Tô Lam khiến lòng Hạ Vũ Trạch đột nhiên rất khó chịu. Có lẽ là do những áp lực đã cố kiềm nén bấy lâu nay, lần này vừa hay tìm được một lần bộc phát liền bùng nổ đến khó mà vãn hồi.
Tay bị giữ chặt, Tô Lam hoảng loạn không thôi: "Vũ Trạch..."
Hạ Vũ Trạch rũ mắt nhìn tay mình, Tô Lam vẫn đang giữ lấy anh.
"Ca..." Hạ Vũ Trạch mất tự nhiên dời mắt: "Em chỉ ra ngoài hít thở không khí chút thôi, lát nữa sẽ quay lại."
"..."
Hạ Vũ Trạch đi ra ngoài. Lần này Tô Lam không cản anh, chỉ an tĩnh đứng cạnh cửa nhìn anh rời đi.
Ngoài đường gió lạnh quét đến tê cả mặt, nhưng vẫn không lạnh bằng lòng Hạ Vũ Trạch. Anh vẫn còn nhớ, một năm trước, cảnh tượng Tô Lam quỳ gối cầu hôn người khác.
Khi đó, anh đứng trong đám người nhìn bọn họ, nhìn thật lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng đối phương nói một câu "Em đồng ý", anh yên lặng quay đi, lần rời đi ấy cũng không hề quay đầu lại nhìn y cái nào.
Bây giờ là 00:00.
Hạ Vũ Trạch đã hoàn toàn quên mất bản thân mình đang trong hoàn cảnh gì, khi anh phục hồi tinh thần thì trời đã tối, dưới bầu trời đen ngòm là cơn mưa phùn trải dài.
Anh nghĩ mình nên quay lại rồi. Tô Lam nhất định rất sốt ruột. Thật ra, chỉ cần quay đầu lại là anh có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng quắc như hổ rình mồi vẫn luôn quan sát anh ở góc tối tăm, còn dữ dội hơn cả sự gấp gáp của y.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường, Hạ Vũ Trạch theo bản năng quay đầu, vừa vặn nghênh đón anh là một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê. Khăn tay bịt mũi miệng anh, chỉ trong vòng hai ba giây ngắn, anh liền mềm oặt ngã vào trong ngực đối phương.
Lúc tỉnh lại, anh đang bị trói thành hình chữ đại (大) trên bàn giải phẫu lạnh băng, áo trên người đã bị lột ra, hiện đang trần nửa người trên.
... Đây là?
Nơi nào?
Lấy lại bình tĩnh, anh chậm rãi nhớ lại một vài ký ức vụn vặt, trong một thoáng chớp mắt, sợ hãi dần bủa vây lấy thân thể anh. Anh đã từng đến nơi này, cũng chính tại nơi này, anh bị tên sát nhân với biệt danh "Kẻ Săn Mồi" tàn nhẫn phanh thây.
Hắn biến thái đến cỡ nào ư?
Sau khi chụp thuốc mê, hắn cố ý chờ anh tỉnh lại, rồi tìm một cây cưa rỉ sét, từng chút từng chút cắt mở da thịt anh, lại dùng rìu chặt nát xương cốt anh, còn để anh tận mắt nhìn lấy.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Bây giờ chỉ cần nhớ đến một lần là dạ dày anh lại cuồn cuộn thêm một lần, anh muốn nôn nhưng nhịn xuống.
Bên ngoài tầng hầm âm u truyền đến tiếng bước chân. Hạ Vũ Trạch đoán là Kẻ Săn Mồi đã trở lại, anh nhận mệnh nhắm mắt lại, anh nghĩ nghĩ, không muốn bản thân ra đi quá đau đớn, định cắn lưỡi tự sát.
Nhưng hình như phương pháp này đã bị khoa học phủ nhận. Thế nên, anh chỉ có thể giống như một con chuột bạch, nằm ở chỗ này, chờ người mổ bụng.
"Chk chk."
Ai đó đang thì thầm bên tai anh.
Ngay sau đó lại là một tiếng cảm thán đầy trêu chọc: "Tư thế đẹp lắm."
Hạ Vũ Trạch đột ngột mở mắt.
"Bác sĩ Hạ không chỉ lớn lên với khuôn mặt xinh đẹp, mà cả eo cũng thon nuột như con gái..." Nói rồi hắn còn dùng đầu ngón tay mân mê làn da non mềm trên bụng anh, không khỏi cảm khái: "Mềm ghê ta..."
Nhìn thấy gương mặt thiếu đánh quen thuộc của thiếu niên đang tươi cười, Hạ Vũ Trạch ngạc nhiên nói: "Sao lại là cậu??"
Trương Tự Hách chống cằm gần đầu anh, trong mắt toàn là đùa giỡn: "Hình như nhìn thấy em anh không được vui lắm?"
Không phải... "Cậu..."
Không đúng. Anh im bặt, ánh mắt Hạ Vũ Trạch từ ngạc nhiên biến thành hoàn toàn tỉnh ngộ: "Thì ra cậu đúng thật là Kẻ Săn Mồi."
Trương Tự Hách thật sự yêu chết vẻ mặt bình tĩnh rồi lại thất vọng của anh hiện giờ. Anh càng lộ ra vẻ thất vọng với cậu, đối với cậu càng lạnh nhạt, trong lòng cậu càng khó hiểu mà sung sướng.
"Là thì sao, mà không là thì sao?"
"Ha." Hạ Vũ Trạch cười lạnh: "Kẻ Săn Mồi cũng thích đùa bỡn con mồi à? Cậu trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, lấy lòng tôi, lại giết tôi, đổi lại cậu được gì chứ?"
"Hưmm..." Thiếu niên đổi tay chống cằm, bình thản nói: "Giận rồi?"
Bị đùa giỡn lừa gạt như vậy, cuối cùng còn bị giết hại, cho dù là ai thì cũng sẽ hận thấu xương.
"Ây da..." Trương Tự Hách biếng nhát đứng thẳng dậy, "Nếu em là hắn, sao em có thể tàn nhẫn với anh vầy được? Con người của em á, luôn biết thương hoa tiếc ngọc nha."
Hạ Vũ Trạch chỉ trả về hai chữ: "Gớm ghiếc."
"Anh giữ mấy chữ gớm ghiếc này lại trước đi đã." Cậu đột nhiên nghiêm túc: "Bây giờ anh chỉ còn 5 phút để lựa chọn thôi đó, 5 phút sau, Kẻ Săn Mồi sẽ đem đống dụng cụ hắn tỉ mỉ mài bén vì anh xuống tới, bắt đầu tiến hành quá trình tàn nhẫn gia công tác phẩm nghệ thuật của hắn. Nhưng trong vòng 5 phút này, em có thể giúp anh chạy trốn..."
Cậu vô cùng hứng thú nhìn anh: "Anh chọn sao?"
Hạ Vũ Trạch nhíu nhíu mi, không biết rốt cuộc người này nói lời nào là thật, lời nào là giả.
"Sao tôi có thể xác nhận là cậu đáng tin được?"
"Bây giờ anh chỉ có quyền lựa chọn, không có quyền đặt câu hỏi. Hoặc là anh chọn tin em, hoặc là anh trở thành một tác phẩm mới trong bộ sưu tập của hắn."
"Tôi..."
Lòng dạ Hạ Vũ Trạch cực kỳ rối loạn.
Ngược lại, Trương Tự Hách một chút cũng không hề vội, cậu nhìn đồng hồ với dáng vẻ như đang đếm ngược sinh mệnh của anh: "Còn 3 phút."
"Tôi... tôi tin cậu!" Dù sao thì cái nào cũng là ngõ chết, có đặt thêm một lựa chọn nào trước mắt thì cũng chỉ là thêm một lần chọn lựa thôi.
Trương Tự Hách cười, cười đến có chút tà ác: "Bác sĩ Hạ, muốn em cứu anh, em cũng có điều kiện."
Hạ Vũ Trạch lại tức giận: "Sao cậu luôn cò kè mặc cả với tôi vào những lúc nguy cấp vậy?"
Cậu ta trả lời đến đương nhiên: "Tại vì chỉ có vào những lúc như này anh mới không từ chối em thôi."
"Cậu!" Sắc mặt Hạ Vũ Trạch thật sự rất khó coi, trước giờ anh chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như cậu ta.
"Còn 2 phút."
"Được, tôi đồng ý với cậu."
Cậu giật giật khóe môi: "Em còn chưa nói điều kiện gì mà?"
Hạ Vũ Trạch: "Chạy trước rồi nói được không? Nếu Kẻ Săn Mồi tới, hai người chúng ta ai cũng chạy không thoát."
Trương Tự Hách cười, lấy dao nhỏ trong túi ra, "loát xoát" hai cái liền cắt đứt dây thừng đang trói chặt tay chân anh.
"Đi đâu đây?"
Hạ Vũ Trạch xoa tay hỏi.
"Khỏi cần đi đâu hết." Trương Tự Hách tìm tư thế thoải mái nhất dựa vào bàn: "Chờ thêm 1 phút là xong."
"Không phải cậu nói 1 phút nữa Kẻ Săn Mồi sẽ lại đây à?"
"Sẽ đến mà." Trương Tự Hách bình tĩnh nói: "Nhưng không chỉ có hắn."
Hạ Vũ Trạch nghi hoặc: "Là sao?"
Đối phương làm lơ câu hỏi của anh, chuyên tâm nhìn kim giây đồng hồ chuyển động, đếm ngược từng số: "10, 9... 5, 4... 3, 2, 1..."
"Đùng ——" một tiếng vang lớn.
Cả tầng hầm đều chấn động.
Nhưng sau đó, tiếng còi xe cảnh sát "ò é ò é" từ xa chậm rãi tới gần. Vừa nghe thấy âm thanh này, sự khẩn trương trong lòng Hạ Vũ Trạch cũng giảm đi một nửa.
"Hên quá! Cảnh sát tới rồi!"
"Đi theo em." Trương Tự Hách bắt lấy cổ tay anh, kéo anh chạy lên tầng trên, Hạ Vũ Trạch kỳ quái nói: "Cảnh sát tới rồi, sao mình phải chạy?"
Tiếp đó anh liền hiểu rõ.
Hai người vừa mới chạy đến tầng trệt đầy khói thuốc súng, một người mang mặt nạ cười từ trong màng khói mịt mù chậm rãi bước ra, trong tay hắn là một khẩu súng đen đang chĩa vào đầu bọn họ.
Dưới lớp mặt nạ lạnh băng, Kẻ Săn Mồi với đôi môi mỏng nhưng rõ khuôn đang giương khóe miệng, lộ ra sự không cam lòng và không buông tha: "Tao không muốn làm hư tác phẩm trân quý của tao, nhưng có đôi khi, cần phải hy sinh một cái."