Hạ Vũ Trạch ghét bỏ rút tay về, không tính đáp lời cậu, bởi vì đối với loại lưu manh da mặt dày này, bạn càng tỏ vẻ chán ghét hắn sẽ càng cảm thấy hứng thú, cách tốt nhất chính là, đừng phản ứng với hắn.
Hai người một đi trước một đi sau, cũng may là đồn công an cách nhà anh không xa, đi tầm 20 phút là đến. Vì tạm thời không tìm được xe mình, anh chỉ có thể đi bộ về nhà.
Để rút nhanh thời gian về nhà, Hạ Vũ Trạch quẹo vào một con hẻm tối nhỏ ít người qua lại. Anh chọn con hẻm này vì nó là đường tắt về nhà, nhưng anh không hiểu nổi tại sao vị đại gia hai tay ôm gáy, cà lơ phất phơ đi phía sau cũng chọn quẹo vào con hẻm này.
"Cậu đi theo tôi làm gì?" Hạ Vũ Trạch tức giận quay đầu lại.
"Về nhà á." Trương Tự Hách nhàn nhạt nói.
Hạ Vũ Trạch cạn lời nói: "Mắc gì cậu về nhà mà còn đi đường này?"
"Vấn đề này hả..." Cậu ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời mùa đông chỉ có một vầng trăng tròn lạnh lùng: "Em nghĩ là tại nhà em chỉ có một đường để đi thôi á."
Hạ Vũ Trạch tức phát cười: "Vậy cũng trùng hợp quá ha. Trên thế giới có nhiều đường như vậy, sao nhất quyết phải là con đường này."
"Không phải con đường bình thường." Mắt cậu đột nhiên lóe qua một tia lạnh lùng, nhưng rồi Trương Tự Hách chớp chớp mắt, khi nhìn ánh trăng, ngữ khí bỗng dịu dàng đi rất nhiều: "Đó là một con đường đặc biệt..."
Hạ Vũ Trạch: "?"
Cậu cười tươi: "Là con đường dẫn đến trái tim bác sĩ Hạ anh á."
"..."
"Tuyết rơi rồi bác sĩ Hạ."
Hai người đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hoa tuyết rơi lả tả trong không trung, thiếu niên giống như một đứa nhỏ tò mò duỗi tay hứng lấy, để tuyết tan dần trong lòng bàn tay ấm áp của cậu, rồi khi không bắt được hoa tuyết thì lại cảm thấy buồn bã.
Hình ảnh thiếu niên vươn đôi tay đón tuyết tuy rất xinh đẹp, nhưng vẫn không thể đả động đến Hạ Vũ Trạch, "Có thể trắng trợn nói theo dõi thành hợp tình hợp lý như vậy được cũng chỉ có mình cậu."
Trương Tự Hách còn đang hưng phấn nghịch tuyết. Hạ Vũ Trạch không hiểu nổi sao cậu lại hưng phấn đến vậy, không phải chỉ là tuyết thôi sao? Cũng có phải là thứ gì hiếm lạ đâu.
Ở nơi này, gần như mỗi khi đông đến đều sẽ có tuyết rơi, có khi còn rơi nhiều đến mức có thể dẫn đến bão tuyết hoặc tuyết lở.
Theo cùng với tuyết còn có gió lạnh.
Đm, lạnh quá đi.
Không mặc áo bông, Hạ Vũ Trạch cảm thấy mình sắp bị đông lạnh đến tê rần, vì thế bước chân cũng nhanh hơn.
Về đến cửa nhà, thấp thoáng thấy một bóng nam cao gầy đứng trước cửa, hình như đang đợi anh.
Đợi cũng lâu rồi, trên bờ vai rộng của người nọ đọng không ít tuyết. Nghe thấy tiếng bước chân, y chậm rãi nâng đôi mắt u buồn kia lên.
Là Tô Lam.
Trái tim Hạ Vũ Trạch căng chặt, anh ấy... vẫn luôn đứng đây chờ mình sao?
Sau khi đến gần, tầm mắt hai người giao nhau, Tô Lam trông rất kích động, lông mi cũng run rẩy không ngừng, nhưng khi nhìn thấy phía sau anh còn có một người đàn ông, lòng vui sướng cũng theo đó mà dập tắt.
"Ca, sao anh lại ở đây?"
Hạ Vũ Trạch đi tới, Trương Tự Hách lẳng lặng theo bên cạnh, so với Tô Lam nhìn cậu bằng ánh mắt nồng đậm địch ý, Trương Tự Hách lại chẳng có một chút phản ứng nào, hai tay đút túi, không nhìn trời thì nhìn đất, hoàn toàn không nhìn đến y, hoặc là nói, cậu không thèm để y vào mắt.
"Sao bây giờ mới về?" Tô Lam duỗi tay phất rơi tuyết trên đầu anh, lại dùng bàn tay ấm nóng làm ấm khuôn mặt bị đông lạnh của anh.
Đây chẳng qua là một động tác quen thuộc đến thuần thục, khi còn nhỏ, y cũng làm ấm khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Hạ Vũ Trạch như thế này.
Nhưng không biết lần này Hạ Vũ Trạch vì kiêng kỵ điều gì mà hơi nghiêng đầu né tránh. Tay Tô Lam còn đang treo giữa không trung, trông có chút cô đơn.
"Vừa có chút chuyện." Hạ Vũ Trạch gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Bỏ anh một mình ở quán cà phê, em xin lỗi."
"Có chuyện gì?" Vừa nghe anh xảy ra chuyện, Tô Lam không khỏi lo lắng.
Hạ Vũ Trạch không muốn nói: "Cũng không có gì, chuyện nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi."
Y thả lỏng mà thở ra một hơi: "Không có gì thì tốt rồi."
Hạ Vũ Trạch cảm thấy không được thoải mái với dáng vẻ gấp gáp lo lắng cho mình này của y, khẩn trương mở miệng, muốn nói rồi lại thôi, do dự một hồi mới nói thành lời: "Cũng 5 6 giờ rồi, ca, anh tranh thủ về đi."
Nếu đổi lại là một năm trước, Hạ Vũ Trạch nhất định sẽ mời y vào nhà nghỉ ngơi rồi về sau. Nhưng... nay đã khác xưa, anh trai của anh hiện giờ đã không còn là anh trai của mình anh nữa rồi.
Hạ Vũ Trạch mở cửa đi vào.
"Vũ Trạch..."
Tô Lam định duỗi tay bắt lấy anh, cổ tay giữa chừng lại bị một cái tay khác chặn lại, chỉ có thể nhìn Hạ Vũ Trạch cách càng ngày càng xa, thẳng đến khi anh đi vào nhà.
Trong nháy mắt, Tô Lam ôn hòa đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, giống như một lưỡi dao được tẩm độc: "Buông ra."
Trương Tự Hách không nhúc nhích, gương mặt anh tuấn dưới nón áo hoodie đen cười đến cực kỳ tà khí. Cậu tuỳ tiện dừng mắt trên ngón áp út của Tô Lam, nơi đó đang đeo một chiếc nhẫn kim cương quý giá.
"Quý ngài đây... lén ăn vụng sẽ bị đánh chết đó." Ngữ khí của thiếu niên có chút khinh miệt, xem y như rác rưởi ven đường.
"Mày muốn chết à?" Tô Lam âm lãnh nói.
Cậu quá quen thuộc với cái từ "chết" này rồi. Trương Tự Hách thậm chí còn cảm thấy khá thân thiết.
Cậu cười cười, cười đến rạng rỡ: "Chúng ta mới gặp lần đầu mà quý ngài đây đã gấp đến muốn mạng của tôi rồi."
Vừa dứt lời, một con dao nhỏ bỗng nhiên đâm về hướng bụng của Trương Tự Hách, nhưng thủ pháp hành thích quá vụng về, hiển nhiên không phải là động tác của một nhân tài đã từng được tôi luyện.
Trương Tự Hách nhẹ nhàng tránh được ám chiêu, cậu dùng đầu gối hung hăng húc tay cầm dao của y, dao nhỏ lâp tức nơi lỏng, rồi vững vàng rơi vào một cái tay khác.
Trương Tự Hách cầm dao xoay vòng giữa năm ngón tay, vật chết trong tay cậu như được sống dậy, nhẹ nhàng xoay múa.
"Quý ngài, dao là để chơi như vầy."
Thiếu niên vứt dao, lưỡi dao sắc bén xẹt qua khuôn mặt anh tuấn của người nọ, cắm thẳng lên cửa.
Không thể tin được, nếu cậu cố ý nhắm tới đầu, hoặc nơi khác, Tô Lam có thể đã lập tức rớt đài tại đây rồi.
Tô Lam nghiêng mắt nhìn con dao kia, giơ tay lau vết máu bị cắt qua trên mặt, biểu tình bình tĩnh đến đáng sợ.
Trương Tự Hách hiếm khi được kinh ngạc, nếu là người khác thì đã sớm bị dọa chạy rồi, nhưng người đàn ông này, cặp mắt oán độc kia khi nhìn cậu không có nửa phần hạ thấp.
Hiểu lầm rồi.
Tưởng là tôm tép gì...
Hóa ra là đồng loại.
Trương Tự Hách cuối cùng cũng có chút hứng thú, nhưng đối phương đã đi mất rồi, chỉ chừa cho cậu một bóng dáng thon dài quạnh quẽ.
Làm vai chính trong Tu La tràng*, Hạ Vũ Trạch hoàn toàn không biết bên ngoài vừa mới xảy ra chuyện gì, một lòng chỉ nghĩ muốn ngủ một giấc thật ngon, vì thế, tắm rửa xong, anh mở máy sưởi rồi chuẩn bị ngủ.
*Tu La tràng: có thể tạm giải thích là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, ngươi chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì là kiểu cả đám người tạo thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.
"Thùng thùng thùng..."
Tiếng đập cửa bất thình lình làm anh cực kỳ không tình nguyện đi xuống lầu.
Vừa mở cửa ra, chính là gương mặt cười đến sáng chói như ánh mặt trời của Trương Tự Hách: "Thân ái, bên ngoài lạnh lắm ó."
"..." Hạ Vũ Trạch kinh ngạc: "Sao cậu còn chưa đi nữa?"
Cậu thản nhiên tiến vào nhà: "Đây là nhà em, em nên đi đâu chứ?"
Hạ Vũ Trạch đẩy cậu ra ngoài: "Làm ơn nhìn cho kỹ giùm, đây là nhà tôi."
"Em biết, là nhà em."
"..."
Hạ Vũ Trạch tức giận ấn huyệt nhân trung.
Mắt thấy thiếu niên lại muốn chui vào, Hạ Vũ Trạch không kiên nhẫn kéo mũ áo hoodie của cậu, lôi cậu tới cửa sân.
Anh chỉ vào bảng tên chủ nhà treo trên tường: "Lại đọc với tôi đi... Hạ, trạch."
"Buồn ngủ."
"Cậu biết đọc chữ không?"
"Biết."
"Cậu biết cái con khỉ á."
"Lạnh quá đi thân ái..." Cậu tựa đầu vào người anh dụi dụi, lúc này Hạ Vũ Trạch mới phát hiện ra người cậu lạnh ngắt, hai tay run rẩy như cụ già bị Parkinson*.
Lòng cũng... mềm nhũn.
*Bệnh Parkinson: là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/ hoặc dáng đi. (Đọc thêm tại: https://goeco.link/sbNpX (link đã được rút gọn))
"Được thôi." Hạ Vũ Trạch nắm mũ áo hoodie của cậu lôi ngược vào trong nhà: "Nói trước nha, cậu đừng có mà làm chuyện quá đáng với tôi, không thì đừng trách sao tôi báo cảnh sát."
Hạ Vũ Trạch ném cậu tới phòng tắm, lại tùy tiện quăng cho cậu một cái áo tắm, nhưng quăng xong liền hối hận.
Anh không nghĩ là có người có thể đem áo tắm mặc thành lẳng lơ đến vậy. Không biết có phải do cố ý hay không, nhóc điên kia còn quấn áo tắm quanh tuyến nhân ngư, một nơi như ẩn như hiện, mời gọi không thôi.
Càng vô sỉ hơn chính là, toàn bộ đường nét cơ bụng đều lộ ra rõ ràng, nếu khả năng khống chế không tốt, sợ là đã sớm nhào qua rồi.
Hạ Vũ Trạch đỡ trán, không dám nhìn.
Trương Tự Hách không e dè đi tới trước mặt anh, cười xấu xa: "Thân ái, áo tắm vừa người em luôn nè."
"..." Hạ Vũ Trạch như nhìn thấy quỷ mà rút vào một góc sô pha: "Cậu đừng có tự nhiên sáp lại gần vậy được không?"
Cậu lười biếng nằm xuống mé bên kia của ghế: "Anh cũng là bạn trai của em rồi, sao em lại không được thân mật với anh?"
Không nghe được cậu trả lời, cậu chống đầu nhìn qua: "Chắc không phải là Bác sĩ Hạ muốn đổi ý đâu ha?"
Suy nghĩ hồi lâu, Hạ Vũ Trạch cuối cùng cũng nghĩ ra một cách giải quyết hoàn mỹ: "Đúng là tôi đã đồng ý với cậu, nhưng mà ai quy định quen rồi thì không được chia tay? Tôi nha... bây giờ tôi đơn phương tuyên bố chia tay."
Sợ cậu nghe không rõ, anh cao giọng hơn một chút: "Cậu, đã bị đá, bị tôi đá rồi, hiểu chưa?"
"Vậy là muốn đổi ý?"
Giọng thiếu niên lạnh băng. Hạ Vũ Trạch kỳ quái chớp mắt, cậu bỗng nhiên đứng lên, từng bước tới gần anh, dáng người hơn 1m8 kia, chắn trước người cao nhỉnh 1m7 như anh, thật sự quá áp bách quá cường đại.
Hạ Vũ Trạch hoảng loạn lui về sau, từ phòng ngủ lui đến phòng khách, cuối cùng bị ép đến cửa sổ sát đất ở ban công.
Anh xoay người muốn mở cửa sổ, sau lưng đột nhiên bị một cơ thể nóng bỏng đè lại. Hạ Vũ Trạch bị ấn trên cửa kính, bất đắc dĩ phải phối hợp với nhóc điên kia tạo thành một tư thế phi thường đáng xấu hổ.
Trương Tự Hách áp hai tay ở hai bên đầu anh, ngữ khí mười phần cường bá: "Bác sĩ Hạ còn một cơ hội đổi ý cuối cùng... em cho phép anh thu hồi câu vừa rồi."
Giọng nói thiếu niên đặc biệt trầm thấp, vừa trầm vừa khàn, nghe cực kỳ mê người.
Hạ Vũ Trạch vô cùng căng thẳng: "Tôi nhắc cho cậu nhớ, trong vòng tay của tôi có máy nghe lén, cái gì cảnh sát cũng nghe thấy, nếu cậu dám làm bậy..."
Lời nói bị cắt ngang: "Chuyện em dám có nhiều lắm."
Bờ môi của cậu gần như dán sát trên lỗ tai anh, rót vào tai Hạ Vũ Trạch hơi thở ám muội của cậu: "Bác sĩ Hạ, nếu cậu trả lời của anh làm em không hài lòng... em sẽ làm anh phải quỳ khóc ở chỗ này, còn để cho bọn họ nghe anh khóc đấy."