Dịch: Bánh
"Tưu Tưu." Lục Kính ngồi ngay ngắn, nhìn Doãn Tưu đã hơi gầy đi, hỏi, "Em có gì muốn nói với tôi sao?"
Doãn Tưu vừa nghe cũng ngồi thẳng người lại, đáp: "Em muốn nói chuyện với anh."
"Ừm." Lục Kính cũng không bất ngờ lắm.
Doãn Tưu hơi đứng dậy, cậu đưa tay chạm vào vết máu trên mặt Lục Kính, máu đã khô, không lau đi được.
"Là người của Nguyễn Trường Lĩnh." Lục Kính có thể nhận thấy Doãn Tưu đang bồn chồn không yên qua hành động cùng ánh nhìn của cậu, hắn đưa tay nắm lấy tay người kia, nói, "Em đừng lo."
"Đó cũng là chuyện mà em muốn nói," Doãn Tưu ngồi xuống, tiếp tục nói, "Chúng ta đã ở bên nhau, nhưng lập trường vẫn đối lập hoàn toàn, em vẫn cảm thấy Omega và Beta cần có được sự đối xử bình đẳng như những gì mà Alpha có vậy, mà em cũng sẽ luôn đấu tranh vì mục tiêu này, Lục Kính, chúng ta phải làm sao bây giờ? Em không muốn làm anh tổn thương."
"Trọng tâm trong các cuộc biểu tình của bên em vẫn luôn là về sự bất công trong phúc lợi về y tế và xã hội, nhưng mà Tưu Tưu à," Lục Kính rất nghiêm túc, "Em có bao giờ nghĩ tới chuyện này hay chưa, vấn nạn này đã ăn sâu bén rễ, là một loại bệnh xã hội khó lòng trừ khử được. Từ xưa đến nay, Alpha đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia, tôi không phủ nhận rằng Beta và Omega không đem lại bất cứ đóng góp nào, hai nhóm quần thể này cũng rất ưu tú. Nhưng nếu em muốn cải cách cả một hệ thống xã hội chỉ trong ngày một ngày hai, đó là chuyện không thực tế, em rất thông minh hiểu chuyện, tất nhiên là em biết mà đúng không?"
Tất nhiên là Doãn Tưu biết, thế nên cậu mới không muốn im lặng, mới muốn dùng vũ lực để phá vỡ thế bế tắc này, nhưng cậu cũng tự hiểu được đây là chuyện không có khả năng.
Lòng Doãn Tưu đau như cắt, cậu nhìn Lục Kính bằng ánh mắt đầy đau thương: "Nhưng ít nhất cũng phải để cho bọn họ được sống như một con người chứ, Lục Kính...... Lăng Phong còn sống tốt hơn cả những dân đen là Omega cùng Beta kia, liệu có trớ trêu quá không?"
"Tôi cũng đang muốn nói chuyện này với em đây, có một cách có thể giải quyết được tình trạng khó khăn của chúng ta." Lục Kính nghiêm mặt, "Em biết đấy, Nguyễn Trường Lĩnh là một tên hai mặt, y đã phản bội tôi, lúc trước là do tôi đưa y lên nhậm chức, giờ y lại muốn cá chết lưới rách với tôi. Tuy y vẫn còn đang giải thích trước mặt tôi, nhưng tôi đã không có hứng nghe, cũng không tín nhiệm y nữa. Tưu Tưu, chúng ta hợp sức lại để giết hắn, thay thế vị trí của hắn, thế nào?"
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Kính, Doãn Tưu đã biết hắn không phải là một kẻ muốn bị khuất phục dưới chân người khác, có quá nhiều điều được ẩn giấu trong đôi mắt của người đàn ông này, nhiều đến mức cậu không nhìn ra được nơi đáy mắt kia đang chất chứa tham vọng vô biên, hay là chỉ là một lớp sương mù dày đặc.
"Giết y, anh lên làm Chủ tịch nước, đúng không?" Lúc nói ra những lời này, Doãn Tưu bỗng cảm thấy có chút rét lạnh, tham vọng của Lục Kính, quả thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Lục Kính cũng không giấu giếm gì cậu cả, hắn gật đầu, đáp: "Nếu tôi ngồi lên được vị trí kia rồi, các vấn đề về mặt chăm sóc y tế cùng phúc lợi xã hội cho Omega cùng Beta, tôi sẽ nghe theo những gì em nói, cũng sẽ cố gắng làm em hài lòng. Nhưng tôi vẫn phải nhắc cho em nhớ, nếu em cứ mãi ôm ý định dựa vào một chế độ chưa thành thục để giúp cho Omega cùng Beta trở mình chỉ trong một đêm, thì đó là điều không thể."
Doãn Tưu nhìn Lục Kính không chớp mắt, người đàn ông tuấn tú, lạnh lùng lại cao ngạo, một người tham vọng tràn đầy như thế lại động tâm chỉ với một mình cậu, đúng vậy, kẻ mạnh làm gì biết dừng chân, bọn họ muốn chinh phục được những mảnh đất rộng lớn hơn, cũng như làm được những chuyện vĩ đại hơn nữa.
"Được," Ánh mắt của Doãn Tưu rất kiên định, "Nếu Omega cùng Beta có thể giành được thắng lợi trong trận đấu này mà không phải đổ máu, em tình nguyện gia nhập cùng anh."
Doãn Tưu muốn mang tin tức này về, dù những người trong hội có không ủng hộ cậu, hay thậm chí là không để cậu dẫn dắt phong trào nữa, thì dù chỉ có một mình, cậu cũng sẽ cố gắng làm hết sức mình vì bọn họ.
Kết quả đúng như những gì Doãn Tưu dự đoán, bọn họ không tin cậu, lại càng không tin Lục Kính. Trong buổi đàm phán, có người còn chĩa súng về phía Lục Kính rất nhiều lần.
Doãn Tưu quát lớn một tiếng, không thể nhịn nổi nữa: "Chúng tôi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, chỉ là đang muốn trưng cầu ý kiến của mọi người mà thôi, nếu mọi người cảm thấy không được, không tin tưởng tôi, không tin tưởng Lục Kính, tôi có thể rời khỏi ghế lãnh đạo, để mọi người tự mình bầu cử vị trí lãnh đạo mới!"
"Chỉ huy Doãn! Cậu thích tên Alpha chết tiệt này tới mức đó sao! Bộ cậu đã quên lúc trước kia hắn đã từng giết bao nhiêu người của chúng ta rồi à! Mà cha, anh của hắn còn......"
"Tôi đã nói rồi mà nhỉ?" Doãn Tưu phất tay ra hiệu cho người đang kích động ở phía kia ngồi xuống, "Chúng ta sẽ không còn phải đổ máu chỉ để giành được một chút phúc lợi cỏn con như lúc trước nữa, chúng ta giúp Lục Kính lên làm Chủ tịch nước, tôi sẽ nói cho anh ấy những yêu cầu của chúng ta, còn anh ấy sẽ có nhiệm vụ thực hiện nó. Còn nữa, chuyện mà người nhà họ Lục làm không liên quan tới anh ấy, Lục Kính là Lục Kính. Dù tôi có yêu người này, tôi cũng sẽ không bao giờ quên đi mục tiêu mà chúng ta luôn dành cả đời để phấn đấu, tôi tự biết phân biệt."
"Thế tôi hỏi cậu," Chu Yên ngồi gần Doãn Tưu nhất, cô nhìn Lục Kính vẫn luôn bình chân như vại, "Nếu cậu ngồi vào vị trí kia rồi mà lại thay lòng, cầm tù em trai tôi, rồi giết hết những người thuộc phong trào vì quyền bình đẳng có mặt tại đây hôm nay, thế thì sao đây?"
"Các vị," Lục Kính im lặng một lúc lâu, hắn đứng lên, đưa tay chạm vào bả vai Doãn Tưu, ý bảo cậu hãy bình tĩnh lại rồi mở lời, "Trước hết, về những yêu cầu của các vị đây, Doãn Tưu đã bàn về chuyện này với tôi rồi, nếu tôi có thể lên làm Chủ tịch nước, về cơ bản, đó là những điều có thể thực hiện được. Tôi không phải là một Alpha thích nhún nhường, hay nói trắng ra, thì quyền cao chức trọng là mục tiêu mà tôi theo đuổi cả đời, vì để đạt được tham vọng của mình, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ mọi người."
"Thứ hai, tôi yêu Doãn Tưu đến mức nào, hẳn là mọi người đều biết mà nhỉ? Một lý do không kém phần quan trọng khiến tôi muốn ngồi lên ghế Chủ tịch nước, đó là vì Doãn Tưu chính là tội phạm truy nã cấp quốc gia, nếu như một ngày nào đó, quyền lực quân sự trong tay tôi bị Chủ tịch nước đoạt đi mất, cũng có nghĩa là Doãn Tưu cũng sẽ mất đi sự bảo hộ của tôi mà bị hành quyết. Tôi tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn chuyện như thế xảy ra được, đó chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi muốn bước lên đỉnh cao nhất của quyền lực. Doãn Tưu là bạn đời của tôi, chuyện tôi làm tất nhiên đều là vì em ấy, tôi chưa bao giờ muốn cúi đầu ngay trước mặt ai, nhưng nếu là ở trước mặt Doãn Tưu, tôi tình nguyện nghe em ấy nói. Quyền lực trong tay tôi sẽ là quyền lực trong tay em ấy. Tôi thề, những lời mà Lục Kính tôi nói hôm nay, đều là những lời chân thành."
Những người đang ngồi ở phía dưới quay qua nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm như thế nào mới phải. Đúng vậy, bọn họ đều có gia đình, có ba mẹ cùng anh chị em, có người còn có cả con nhỏ, ngọn lửa trong lòng họ đã được Doãn Tưu đốt cháy, lúc nào cũng luôn một lòng muốn tiến lên, thế nhưng làm gì có ai là không sợ hãi cái chết đâu. Nếu có một ngày, bọn họ không cần phải chiến đấu nữa mà gặp được một nhà lãnh đạo có thể nhìn thấy được sự khổ ải của tầng lớp nhân dân, thì sao lại không thể ủng hộ được chứ?
"Chúng tôi muốn ngài ký tên, lăn dấu tay! Muốn ngài đem tính mạng của mình ra đảm bảo!" Một giọng nói đột ngột vang lên giữa đám đông đang im lặng, kéo theo hàng đống sự đồng tình của người khác.
"Được!"
Lục Kính lấy dao găm ra, rạch da tay rồi viết tên mình trên bản hợp đồng mà đám người kia đưa tới, kèm theo đó là một dấu vân tay đỏ tươi.
"Hay! Hay lắm!" Phía dưới ồn ào huyên náo không thôi.
Doãn Tưu nhìn dòng chữ "Nếu như có thay lòng, sẽ bị xử tử không lý do" trên tờ giấy nọ, cậu bật dậy, đứng sóng vai với Lục Kính rồi vươn tay ra, mà Lục Kính cũng nắm lấy bàn tay cậu, Doãn Tưu nắm thật chặt, cậu nhìn Lục Kính, hai mắt đỏ bừng vì sự phấn khích, nói với hắn bằng giọng điệu run rẩy: "A Kính..... Em nguyện làm thanh đao sắc bén nhất trong tay anh, nguyện vì anh cống hiến."
Lục Kính kéo Doãn Tưu kéo vào trong lòng, hôn cậu ngay trước mặt mọi người.
Tuyết ngoài cửa đã tan hết, trong một khe đá giờ lại có một đám cỏ xanh mướt đang phát triển, nhỏ nhắn lại mỏng manh, lặng lẽ lan tràn trong thế giới đã không còn lại gì ngoài sự ô nhiễm này.
- ------------
Nhóm tay sai của Lục Kính có tên là Falcon, bọn họ đã đi theo hắn được 5 năm, giúp Lục Kính giết chết biết bao nhiêu kẻ ngăn cản hắn leo lên vị trí hiện tại. Nhóm người này máu lạnh nhưng lại rất trung thành, luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh do hắn đưa ra, không khác gì Lăng Phong cả.
Đêm trước khi Doãn Tưu chuẩn bị xuất phát, Lục Kính gọi một thành viên cộm cán của Falcon tới, giao quyền chỉ huy lại cho Doãn Tưu.
Doãn Tưu nhìn người nọ, có chút khiếp sợ. Vì luôn ở trong nơi tối tăm, không hay ra ngoài nắng, làm da của người này trắng bệch y hệt như một người chết, gân xanh nổi dọc theo cánh tay, giống như đã bị quỷ hút máu hút cạn máu rồi vậy, trong hốc mắt cũng tràn ngập tơ máu đỏ chói, không khác gì một con ma cà rồng.
"Nhất Hào," Lục Kính nhìn người đang đứng đờ đẫn ngay tại chỗ y hệt như một con robot, căn dặn, "Ngoại trừ việc nghe theo mệnh lệnh cùng phối hợp với em ấy ra, các cậu còn phải bảo vệ cho em ấy, nếu có bất trắc gì, thì dù có chết, cũng phải đưa em ấy an toàn trở lại bên tôi."
"Đã rõ, thưa chủ nhân." Nhất Hào nhận lệnh, trả lời một cách máy móc. Nhóm người của y đã sống tách biệt với xã hội từ lâu, ngày nào cũng được huấn luyện với cường độ cao ở trong phòng tối, hầu như không ai nói chuyện với nhau câu nào, khiến họ như đã mất đi những cảm xúc cơ bản của con người.
Lục Kính bảo y lui xuống, hắn đặt khẩu súng đã được chuẩn bị trước vào tay Doãn Tưu, lại giúp cậu đeo găng tay cùng miếng đệm đầu gối, màu đen trên người Doãn Tưu lại càng làm toát lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn nơi cậu.
"Chú ý an toàn," Lục Kính đặt tay lên một bên má Doãn Tưu, nhẹ nhàng hôn cậu, "Tôi chờ em về."
Doãn Tưu mở rộng vòng tay, ôm lấy cổ người đàn ông, Lục Kính thuận thế đặt tay lên eo cậu, chàng trai làm nụ hôn lướt kia trở nên nồng nàn hơn, cho đến khi hơi thở của cả hai có chút dồn dập, cậu mới buông Lục Kính vẫn còn đang muốn hôn tiếp ra, đưa tay đeo kính râm lên, lùi về sau, nói: "A Kính, anh phải là một Chủ tịch nước tốt."
"Chỉ cần em luôn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ làm một Chủ tịch nước tốt."
"Được," Doãn Tưu cắm khẩu súng vào một bên hông, tiến lại hôn Lục Kính thêm một cái nữa, "Em sẽ ở bên anh cả đời."
Nguyễn Trường Lĩnh cũng không phải kẻ ngu, cầu hòa hết lần này tới lần nọ nhưng vẫn không thành, y liền bắt đầu tăng cường lực lượng phòng vệ bên cạnh mình, thậm chí còn bắt đầu lén giao du với một số quý tộc Alpha vốn không vừa mắt gì với Lục Kính, lên âm mưu muốn trừ khử hắn.
Lúc đó y nghĩ nếu đám cảnh sát đặc nhiệm có thể giết luôn cả Lục Kính thì tốt quá rồi, nếu thế thì y sẽ có thể cướp được quân quyền mà không cần tốn chút sức nào, thế nhưng đám đặc nhiệm kia, nếu đem ra so với thuộc hạ của Lục Kính thì đúng là lấy trứng chọi đá. Mà y lại vốn còn chưa biết hết về sức mạnh của người này.
Giờ thì y lại hối hận, quyết định hôm đó đúng là một sai lầm. Lục Kính quả là thâm tàng bất lộ, sức mạnh mà hắn thể hiện ra, dù chỉ được xem là phần nổi của một tảng băng chìm thì cũng đã đủ để đánh sập được hệ thống an ninh của quốc gia rồi.
Y đã giật dây cho tên quý tộc Alpha kia mời Lục Kính đến một tiệc rượu, người của Lục Kính ở khắp nơi như thế, mà y cũng không thể ngồi yên chờ chết mãi được, y phải chủ động ra tay, giết chết mối họa khiến y ăn ngủ không yên này mới được!
Y tham gia một cuộc gặp gỡ hữu nghị với Chủ tịch nước của nước láng giềng xong rồi ở lỳ trong văn phòng suốt một tiếng đồng hồ, càng nghĩ lại càng thấy sợ, Lục Kính cứ như một con quỷ cứ mãi ám ảnh trong tâm trí Nguyễn Trường Lĩnh vậy, mãi đến khi bụng đói rồi, y mới sực nhớ ra là mình nên về nhà.
Cả tòa nhà có rất nhiều vệ sĩ, nhưng lúc Nguyễn Trường Lĩnh đi về, y cứ cảm thấy có gì đó rất ghê rợn, cứ như có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm y từ phía sau, nhưng cứ quay đầu lại thì lại không nhìn thấy gì cả, mà điều này lại càng khiến cho y phải sởn tóc gáy.
Y giả vờ bình tĩnh, dặn dò với thư ký về cuộc họp cho ngày mai, cửa thang máy dần đóng lại, mà lòng y cũng dần thả lỏng, nhưng khi cửa thang máy chỉ còn một lóng tay nữa là có thể đóng lại hoàn toàn, một bàn tay đang mang găng tay màu đen chen vào, cửa thang máy lại mở ra.
Ngoài cửa là một chàng trai cao gầy, trên sống mũi cao thẳng dưới lớp kính râm có một nốt ruồi son đỏ tươi, giống như một giọt máu, mà màu của máu, cũng chính là màu sắc của một trận phong ba bão táp.
Đôi môi đỏ tươi của chàng trai kia nhếch lên, lạnh lùng nói: "Ngài Chủ tịch nước, đã đến lúc từ nhiệm rồi."
Nguyễn Trường Lĩnh còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, thì năm tên vệ sĩ đứng xung quanh y đã không còn hơi thở nữa, một ống tiêm lạnh lẽo ghim vào cổ y, Doãn Tưu phất tay, các thành viên của Falcon liền bước vào trong, lôi người ra ngoài.
Giờ đây việc rời khỏi tòa nhà này là chuyện không có khả năng, tầng nào cũng toàn là lính canh đi tới đi lui. Doãn Tưu khó khăn lắm mới trà trộn được vào trong, đám người bọn họ cũng nhân cơ hội đó mà xâm nhập vào hệ thống máy chủ của tòa nhà, đánh sập hết các thiết bị an ninh, lầu này là lầu nhiều lính gác nhất, bọn họ cũng đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đi được tới bước này. Phải biết tranh thủ thời gian, đám tay chân của Nguyễn Trường Lĩnh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chuyện này, dù sao thì y cũng chính là Chủ tịch nước mà.
Vốn dĩ muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng trước khi tên khốn Nguyễn Trường Lĩnh này lên nhậm chức đã làm ra rất nhiều chuyện còn thua cả súc sinh, Doãn Tưu nhận được sự ủy thác của đảng vận động quyền bình đẳng, phải trừng trị y này một cách thích đáng.
Sau khi trói Nguyễn Trường Lĩnh vào trên ghế, Doãn Tưu ngồi trên bàn làm việc, chuẩn bị lên kế hoạch xem mình nên xé xác tên đàn ông kia như thế nào, nhưng lại nhận được điện thoại của Thẩm Quân.
Thật không may, Lục Kính lại phát tình.
"Anh ta là chó sao?" Doãn Tưu đúng là không thể hiểu nổi, trước hôm nay, hầu như ngày nào Lục Kính cũng quấn lấy cậu đòi làm, còn chưa được bao lâu đã động dục rồi.
"Khụ......" Thẩm Quân cảm thấy đó là một phép so sánh chuẩn không cần chỉnh, thế nhưng đó là sếp yêu của mình, phải biết kính trọng, thế nên y đành nói: "Tổng tư lệnh mắc chứng rối loạn pheromone, cậu cũng biết mà, đó là do bệnh.... chứ không liên quan tới chó."
"Gọi cho tôi cũng thế tôi, tôi đang bận việc, anh ta có còn muốn làm Chủ tịch nước không vậy?"
Thẩm Quân cũng rất khó xử: "Không phải thế...... Tôi biết là cậu chưa về ngay được, nên tôi mới muốn hỏi, làm sao bây giờ đây?"