Lâm Mạc Tang không thích giọng điệu khách sáo như vậy của cô.
[Mật] Nhất Thược: Tôi còn có việc, gặp lại sau nhé.
Hiện giờ Tô Y Thược không có cách nào đi đến núi Phong Loan, tên chữ đỏ trên đầu khiến cô đành phải chịu vậy, không đi đâu được cả.
Vì thế, cô quyết định đăng nhập vào acc phụ. Tuy acc “Tôi Là Thương Nhân” này đã bị Nhược Thủy Tam Thiên “bôi nhọ”, nhưng dù sao vẫn tốt hơn hai cái danh hiệu đệ nhất dược sư và cô gái thần bí của Nhược Thủy Tam Thiên nhiều.
Nói xong, Tô Y Thược thoát ngay acc Nhất Thược, đổi acc khác.
Thấy tên Nhất Thược đen xạm đi, Lâm Mạc Tang cũng đoán cô không muốn người khác biết thân phận của mình, nên không giữ cô lại.
[Mật] Hân Duyệt Thành Phục: Dạo này thế nào anh?
[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Rất thuận lợi.
Nhìn mấy chữ Nhược Thủy Tam Thiên gõ lên, Lục Hân thầm nở nụ cười, cái bẫy tình yêu của Đại Thần, Y Thược phải cẩn thận nhé!
Tô Y Thược không ngờ lại có một ngày cô phải dùng acc thương nhân béo mập tròn xoe này để hái thuốc, nhìn hắn ta chậm chạp lê thân mình to béo, cô thấy đau đầu vô cùng. Tốc độ này có phải là quá chậm rồi không? Cả đêm cũng chẳng hái được bao nhiêu.
Nhìn Tôi Là Thương Nhân lê thân hình béo mập hái thuốc phía trước, Tự Trần Khuynh Điềm hơi ngạc nhiên. Hắn chưa từng thấy ai dùng acc thương nhân để hái thuốc bao giờ. Người này đúng là… không giống người bình thường. Miệng hắn hơi cong lên, mặt đầy vẻ hứng thú nhìn cô.
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Cậu đang hái thuốc à?
Tô Y Thược đang nghĩ xem có nên thoát acc thương nhân, chờ acc Y Thược hết tên đỏ rồi lại đến hái thuốc, tạm thời ngồi trong Phù Dung cốc chế tạo mấy thứ khác trước hay không thì nhận được tin nhắn riêng của Tự Trần Khuynh Điềm.
[Mật] Tôi Là Thương Nhân: Ừ.
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Cậu không có acc khác à? Acc thương nhân… cũng dùng hái thuốc được à?
Tô Y Thược vốn đã rất bất đắc dĩ mới phải dùng thương nhân hái thuốc, thế mà lúc này lại còn bị người khác nói thẳng ra khiến cô nhất thời hơi giận dữ.
[Mật] Tôi Là Thương Nhân: Tôi thích.
Tự Trần Khuynh Điềm nhận ra vẻ bất mãn trong giọng điệu của Tôi Là Thương Nhân, nên cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Người thanh niên này (acc Tôi Là Thương Nhân là acc nam) là người kỳ quái nhất mà hắn từng gặp từ khi chơi game online đến nay, nên hắn thực sự cảm thấy rất hứng thú với cậu ta, rõ ràng không hề giống thương nhân.
Sau đó, Tự Trần Khuynh Điềm cứ đứng bên cạnh nhìn Tôi Là Thương Nhân hái thuốc, mà Tô Y Thược thực sự không chịu nổi cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như thú cưng như vậy.
[Mật] Tôi Là Thương Nhân: Có việc gì không?
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Không có.
Vậy đại gia nhà anh tìm tôi làm cái quái gì? Tô Y Thược rất muốn chửi bậy. Đây không phải là người thanh niên đệ nhất nước Hỗ sao, một người thanh niên đệ nhất mà cứ theo sau đuôi một ông chú già thô tục thế này sao?
[Mật] Tôi Là Thương Nhân: Anh đi theo tôi làm cái gì?!
[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Chơi vui mà.
Tô Y Thược im lặng nhìn mấy chữ này, huyệt thái dương lại nảy lên từng nhịp, gần đây sao cô cứ luôn đụng phải mấy người có tố chất thần kinh thế này chứ? Đạp cũng không đạp đi được, xem ra, cô chọn cách log out mới là lựa chọn chính xác nhất.
[Mật] Tôi Là Thương Nhân: Anh cứ từ từ mà chơi, tôi out trước.
Dưới sự áp bức thường xuyên của Nhược Thủy Tam Thiên, tốc độ log out của Tô Y Thược hiện giờ tuyệt đối là nhanh, chuẩn, độc!
Tự Trần Khuynh Điềm ngồi trước máy tính nhìn thấy tên Tôi Là Thương Nhân log out, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nửa miệng, rút điện thoại gọi đến một số điện thoại quen thuộc.
“Này, Lệnh, điều tra giúp tôi một người…” giọng nói tà mị khiến người ta bất giác chìm sâu vào trong đó.
Nhìn màn hình máy tính trống trơn, đột nhiên Tô Y Thược có cảm giác không biết nên làm gì, vì thế cô quyết định dạo qua xem một vòng diễn đàn của Vân Du Tứ Hải, sau đó, sự thật đã chứng minh, quyết định này của cô lại là một sai lầm! Ngày hôm nay không phải là ngày lành!
Một topic có tên là “Tình yêu tứ giác của Đại Thần” được đẩy lên đầu trang nhất. Tô Y Thược chậm rãi ấn mở ra xem, trong bài post đều là ảnh chụp màn hình trong trò chơi của Nhược Thủy Tam Thiên và Tôi Là Thương Nhân, Nhất Thược cùng với Hàn Ngữ Yên. Tô Y Thược có phần khâm phục Bà Tám Không Log Out này, có phải hắn ta luôn đi theo Nhược Thủy Tam Thiên mọi lúc mọi nơi không? Dường như hắn ta không bỏ lỡ bất cứ một khoảnh khắc nào của cô và anh ấy.
Có điều, có một tấm ảnh cô chưa từng nhìn thấy, hình như là được chụp trước khi cô biết Nhược Thủy Tam Thiên. Trong ảnh là phong cảnh ở Phù Dung cốc, ngày mà Nhất Thược vừa bước chân vào Phù Dung cốc, Nhược Thủy Tam Thiên lẳng lặng đứng ở đằng xa, cũng không biết có phải do người chụp ảnh này đứng ở góc độ rất đẹp hay không, mà trong bức ảnh này, dường như Đại Thần đang yên lặng ngắm cô, xung quanh tràn ngập bầu không khí ấm áp.
Tô Y Thược nghi hoặc, nếu lúc đó anh cũng có mặt ở nơi ấy, vậy thì chắc chắn anh phải biết thân phận của cô, như vậy, anh luôn giúp cô thế là sao?!
Cô vẫn luôn không hiểu được anh.
Lượng phản hồi phía dưới bức ảnh kéo dài đến mấy trăm trang, cơ bản đều là muốn ủng hộ Đại Thần và Tôi Là Thương Nhân ở bên nhau, Tô Y Thược nhìn thấy liền tắt ngay đi, chỉ có thể cảm thán đúng một câu: Cánh cửa bước vào thế giới của hủ sâu như biển cả, từ nay về sau, khí tiết chỉ là người qua đường mà thôi ~~~
Tô Y Thược còn đang bùi ngùi với sự mục nát của xã hội, thì đèn lại chợt tắt ‘phụt’ một cái, cả máy tính và đèn trong phòng đều tối đen. Sập điện rồi.
Hôm nay quả nhiên không phải ngày lành mà, cô còn chưa ăn cơm, còn chưa tắm rửa, còn chưa…
Hu hu, đau lòng ~ing…
Chờ một lát cũng không thấy đèn sáng lại, Tô Y Thược ngồi không yên. Cô sờ soạng trong phòng một vòng, thấy thật sự bất lực, liền do dự một lúc rồi đành mở cửa đi sang cầu cứu Lâm Mạc Tang.
Chờ một lúc cửa mới mở ra, người đứng đón cô không phải là Lâm Mạc Tang mà là Tân Việt Trạch.
Tân Việt Trạch đã thay bộ đồ tây mặc ở công ty, đổi sang một bộ đồ thể thao màu xám, nhìn cũng… rất ra hình ra dạng, Tô Y Thược thầm nghĩ trong lòng.
“À… đèn trong phòng tôi bị hỏng mất rồi.” Tô Y Thược chỉ về phía phòng mình, giải thích với Tân Việt Trạch.
Tân Việt Trạch cười bí hiểm, khẽ gật đầu rồi vội vàng tránh ra để cô vào phòng.
Trong phòng hơi bừa bãi, không sạch sẽ như lần trước cô sang, rõ ràng là do có kẻ tình nghi Tân Việt Trạch ‘xâm phạm’. Tân Việt Trạch để Tô Y Thược ngồi trên ghế salon, rồi không nói gì nữa.
Tô Y Thược không muốn vào nhà, chỉ muốn tìm người sang sửa điện giúp cô thôi, ai ngờ lại ngơ ngơ ngác ngác bị dẫn vào nhà, sau đó, hai người cứ trừng mắt mà nhìn nhau, không biết phải nói gì mới ổn, không khí trở nên hơi gượng gạo.
“Ai vậy?” Giọng nói khàn khàn truyền từ trong phòng ra khiến Tô Y Thược cũng ngoái đầu nhìn về phía hướng phát ra âm thanh theo bản năng.
Chỉ thấy ngay Lâm Mạc Tang mang đầu tóc còn ướt nước, áo choàng tắm hơi hé mở, lộ ra mấy múi cơ bụng như ẩn như hiện. Nước trên mái tóc của anh thỉnh thoảng còn chảy xuống, rơi từng giọt xuống ngực, toàn thân tràn ngập vẻ quyến rũ.
Hiển nhiên là Lâm Mạc Tang không ngờ người hơn nửa đêm còn tới gõ cửa lại là Tô Y Thược, bàn tay cầm khăn tắm như không biết phải để chỗ nào, dù thế nào cũng có cảm giác như mình đang đùa giỡn lưu manh vậy.
Lâm Mạc Tang trừng mắt nhìn Tân Việt Trạch, Tân Việt Trạch lại làm ra vẻ không biết gì cả, quay đầu đi.
Tô Y Thược bị rung động bởi cảnh đẹp trước mắt, cứ mở to mắt mà nhìn Lâm Mạc Tang chằm chằm, quên cả dời mắt đi, trong đầu chỉ còn đúng một câu, yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!!!
“Khụ khụ…” Tân Việt Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ ho khan đánh thức hai con người còn đang mải xuất thần kia.
Tô Y Thược đột nhiên giật mình, vội quay mặt đi chỗ khác, Lâm Mạc Tang còn để ý thấy mặt cô hơi đỏ lên.
Lâm Mạc Tang thì ngược lại, trừ phút ngỡ ngàng ban đầu, giờ thì anh đã bình thường lại, khẽ đưa mắt lườm Tân Việt Trạch một cái rồi quay người rời khỏi phòng khách.
“Y Thược, có muốn uống gì đó không?” Tân Việt Trạch ân cần hỏi.
Tô Y Thược hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu cô bây giờ đều tràn ngập dáng vẻ tiểu thụ mê người vừa rồi của Lâm Mạc Tang, cả khuôn mặt nóng lên như lửa đốt.
Nhìn bộ dạng của cô, Tân Việt Trạch cười đầy gian trá, Mạc Tang hoàn toàn có thể cân nhắc đến việc sử dụng mỹ nam kế rồi…
“Vậy… tôi về trước.” Tô Y Thược vội vội vàng vàng, vừa nói vừa đi ra cửa. Hiện giờ cô thực sự rất hối hận vì đã đến đây, nếu biết trước thế này thì cô đã chịu đựng cả đêm luôn rồi, dù sao cũng còn tốt hơn bây giờ bị bọn họ nghĩ thành một cô nàng háo sắc.
Tân Việt Trạch cũng không dám tự tiện để Tô Y Thược đi, anh ta phải kéo dài đến khi cáo Lâm đi ra mới được.