6.
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi khuôn viên, chạy thật nhanh trên con đường rộng lớn. Rất nhanh đã đến địa điểm đầu tiên.
Người đầu tiên chúng tôi đến thăm là nhà họ Liên, chỉ có con dâu Hứa Nguyệt của người cầm quyền nhà họ Liên - Giang Phong Tuyết ở nhà. Chuyện cả đời của Giang Phong Tuyết tôi đã sớm nghe nói, không nghĩ con dâu Hứa Nguyệt của bà cũng trải qua cuộc đời nhiều thăng trầm.
Giang Phong Tuyết từng công khai trong cuộc họp báo rằng chuyện bà hối hận nhất cả đời này, chính là chấp nhận chuyện kết hôn của con trai bà Liên Châu và Hứa Nguyệt. Hại Hứa Nguyệt biến thành một Giang Phong Tuyết thứ hai!
Hứa Nguyệt tự mình đón chúng tôi vào trong biệt thự. Rót một ly trà đưa cho Hàn Lộ Thần.
"Nghe nói quỹ tài chính của nhà họ Cố bị đứt đoạn, Cố Thần Vũ mấy ngày nay vì góp vốn mà bận rộn đến quên ăn, quên ngủ.”
Hàn Lộ Thần cầm chén trà, cười nhạt.
"Tôi tới tìm chị Hứa đây, chính là bởi vì việc này.”
“Cô muốn tôi giúp anh ta?”
“Không phải. Cô ấy lắc đầu. Là tính kế”
Hứa Nguyệt nghe vậy kinh ngạc, sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Trâu yếu còn hơn khỏe bò! Nhà họ Cố chỉ là tạm thời xảy ra vấn đề, muốn lật đổ chỉ sợ không dễ dàng.”
Hàn Lộ Thần cười: "Chuyện này tôi đã sớm nghĩ kỹ rồi.”
Hứa Nguyệt gật đầu: "Cô đã có tình toán là tốt rồi.”
7.
Trong lúc đó, tôi vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ấy. Cô ấy bây giờ, khác một trời một vực so với cô ấy trong ấn tượng của tôi. Quả thực giống như là thay da đổi thịt vậy.
Hàn Lộ Thần mơ hồ nhận ra được tôi đang nhìn cô ấy, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người tôi vài lần, rồi lại rất nghiêm túc cùng Hứa Nguyệt nói chuyện với nhau. Khoảng chừng một tiếng sau, hai người đã bàn xong một số chuyện.
Tôi đã có thể dự liệu được kết cục thê thảm của Cố Thần Vũ. Tuy Hàn Lộ Thần không bước chân vào thương trường, nhưng cũng không chịu được nổi tiếp viện của người ta.
Lúc sắp đi, trùng hợp gặp bảo mẫu đang ôm một cô bé ba tuổi từ trên tầng đi xuống.
“Thiếu phu nhân, cô chủ từ lúc tỉnh dậy cứ khóc đòi mẹ suốt.”
Cô bé mặc áo liền thân có in hình "Cừu lười" Vừa nhìn thấy mẹ đã vươn tay nhỏ đòi được ôm. Cô bé bầu bĩnh đáng yêu, đến tôi nhìn cũng thấy mềm lòng.
Hứa Nguyệt ôm cô bé, dỗ dành một lúc, sau đó giới thiệu với chúng tôi: "Đây là con gái tôi Liên Thi Như.”
Hàn Lộ Thần trêu cô bé, trên môi nở nụ cười: “Chị Hứa, bây giờ chị thật hạnh phúc!”
Hứa Nguyệt nói: “Rồi cô cũng sẽ hạnh phúc thôi.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, chúng tôi lại đi gặp người thừa kế tập đoàn Minh thị - Minh Gia Thụy, tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị - Hứa Vinh Hoa. Bọn họ sống cùng nhau!
Mỗi người ngồi ở một đầu của cái bàn dài, trước mặt để laptop, tự bận rộn công việc của mình. Không khí yên tĩnh, nhưng cũng rất hài hoà. Hiện tại bọn họ là cộng sự tốt nhất trên thương trường.
8
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Cố Thần Vũ có mấy lần tới cửa xin gặp mặt, nhưng đều bị Hàn Lộ Thần từ chối. Anh ta tức giận đến mức đơn phương nói với giới truyền thông rằng hai người muốn đính hôn!
Các tay săn ảnh đã lợi dụng điều này để viết những bài báo vô nghĩa. Từ lúc cả hai đưa ra quyết định riêng cho cuộc đời, cho đến thời điểm chuẩn bị kết hôn. Buồn cười nhất là có một tài khoản mạng đã nói: Hàn Lộ Thần vì để giúp gia đình nhà họ Cố vượt qua cơn khủng hoảng, mà Hàn Lộ Thần sắp gả tới nhà họ Cố với của hồi môn cao ngất trời!
Chú của cô tức giận đến mức ném tờ báo xuống chân cô mắng
“Ngu ngốc.”
"Hàn Lộ Thần, sau khi cha mẹ con qua đời! Chú đã nuôi con như con gái ruột của mình, tự chú cảm thấy chú không hổ thẹn với người nhà họ Hàn!"
“Chú lại càng không bắt con làm những điều ngu ngốc như thế.”
Hàn Lộ Thần nhẹ nhàng nhặt tờ báo lên, bình tĩnh nói: "Chú, những chuyện này đều là giả. Con chưa từng hứa với anh ta."
Những ngón tay của cô chợt siết chặt, như đang bộc lộ sự tức giận trong lòng.
Anh ta đây là muốn “Không trâu bắt chó đi cày”, muốn bức ép người vào đường cùng.
Chú Hàn bình tĩnh trở lại, cũng mơ hồ cũng hiểu được cái gì đó.
“Đáng tiếc chú vẫn một chút tôn trọng với Cố Thần Vũ, thế nhưng cậu ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!"
“Không được, chú phải đi tìm nhà họ Cố để nói chuyện cho rõ ràng."
Chú Hàn nghiêm túc, muốn đi ngay lập tức. Hàn Lộ Thần vội vàng ngăn chú mình lại: “Chú chuyện này con có cách giải quyết rồi.”
“Con?”
Tất nhiên là chú Hàn không tin, nheo mắt nhìn cô ấy đầy nghi hoặc: “Có được không?”
“Nếu con không giải quyết được thì chú có ra mặt cũng vậy.”
Hàn Lộ Thần ổn định lại chú Hàn. Sau khi chú Hàn đi rồi, nụ cười trên mặt cô ấy nhạt dần, cô ấy gọi tôi: “A Mạn, cô hẹn Cố Thần Vũ ra ngoài gặp mặt cho tôi.”
9
Cố Thần Vũ tự cho là bản thân đã nắm được điểm yếu của Hàn Lộ Thần, liền bắt đầu bày ra tư thế của người ở trên.
"Kết hôn với anh, có lẽ là điều mà em mong đợi nhất nhỉ?"
“Hiện tại anh đã thể hiện ra thành ý của mình rồi, anh hy vọng em sẽ không làm cho anh thất vọng!”
Tôi nhất thời cảm thấy tức giận!
Tôi nhìn xung quanh, ra vẻ nghi hoặc mở miệng: "Cô chủ, cô có nghe thấy có một con cóc kêu quanh đây không, nó nói muốn ăn thịt thiên nga phải không?"
“Tôi nghe thấy rồi!”
Hàn Lộ Thần vô cùng phối hợp với tôi, từ trên cao nhìn xuống Cố Thần Vũ: “Tôi không phải thuyền cỏ nên đừng có mượn tên của tôi*!” (thuyền cỏ mượn tên: sử dụng nhân lực và tài nguyên của người khác cho mục đích của chính mình, đây là một trong những mưu kế của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa)
"Còn nữa, bộ não cực kỳ quan trọng, tôi đề nghị anh ra ngoài nhớ mang theo bên mình."
Sắc mặt Cố Thần Vũ đột nhiên tối sầm, tức giận nắm chặt tay vịn xe lăn. Làm sao anh ta có thể chịu đựng được việc bị Hàn Lộ Thần chế nhạo và xúc phạm như thế!
Chân mày nhíu chặt, vẻ mặt của Hàn Lộ Thần hiện rõ mấy chữ “Anh bị điên à!?"
Anh ta nhìn cô một lúc lâu, thấy vẻ mặt thờ ơ của cô, không khỏi nản lòng nói:
“Không phải là em thích anh sao?”
“Chỉ cần em chịu giúp anh, anh lập tức cưới em về.”
Anh ta mím môi, cảm thấy có chút nản lòng.
Chết tiệt!
Vẻ mặt của anh ta bày ra có chút đau khổ và miễn cưỡng.
Tôi thấy thật kinh tởm, tôi không chịu được liền cúi xuống nôn mửa trước mặt anh ta. Một bên nôn, một bên giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh ta: “Đỉnh, Thật sự rất đỉnh!”
“Tại sao nhà nước lại không dùng luôn khuôn mặt của anh để làm thành áo chống đạn nhỉ?”
Cố Thần Vũ liếc nhìn tôi một cái, chắc chắn là anh ta sắp tức giận tới nơi. Chậm rãi siết chặt nắm tay, các khớp xương kêu răng rắc. Bây giờ đến ngay cả một trợ lý nhỏ bé cũng dám sỉ nhục anh, anh ta có thể không tức giận sao?
Trong cơn giận dữ, anh ta đưa ra lời cảnh cáo: “Hàn Lộ Thần, đây là cơ hội cuối cùng của em. Nếu như em bỏ qua, sau này anh sẽ không bao giờ liếc nhìn em một cái nào nữa!”
10
Từ ngày xưa, đàn ông đê tiện luôn dễ bị tự ái!
Tôi khinh thường anh ta từ tận đáy lòng!
Tôi ở trong lòng vẫn luôn ấp ủ, nên mắng như thế nào? Phải làm như thế nào để có thể mắng chửi người này? Phải mắng đến sảng khoái, mắng đến hả giận!
Trong lúc đang suy nghĩ, Hàn Lộ Thần bên cạnh tôi nhìn liếc nhìn qua nơi nào đó, đột nhiên không hề báo trước đưa tay vỗ vai tôi một cái. Tôi vô thức nói "A", đứng thẳng người lên đáp lại và quay qua nhìn Hàn Lộ Thần với vẻ hoang mang và ngạc nhiên.
“Sao cô lại đánh tôi?”
Lực đánh kia không nhẹ, cũng không nặng. Nhưng thực sự đã khiến tôi giật mình, vì cô ấy đánh vào vị trí có chút xấu hổ!
Hàn Lộ Thần xem nhẹ biểu tình khó chịu của tôi, thuận thế ôm vai tôi, nửa thật nửa giả nói: “Thật đáng tiếc là em đã ngừng thích con trai từ tám trăm năm trước rồi.”
“Nhất là với những loại con trai vô liêm sỉ không biết xấu hổ, như anh!”
“…”
Bốn phía trở nên yên tĩnh.
Tất cả chúng tôi đều bị sốc bởi câu nói bất ngờ, bên ngoài mạnh mẽ còn bên trong mềm nhũn.
Toàn bộ cơ thể của tôi không được khoẻ, một câu nói cứ lập đi lập lại trong đầu tôi… “Vừa bị lợi dụng..!”
***
Nhất là Cố Thần Vũ anh ta tức giận đến nỗi nghiến răng. Vừa rồi còn mở miệng muốn cưới người khác, kết quả một giây sau đã bị đánh bốp bốp vào mặt!
Anh ta nhìn tôi chằm chằm và đưa ra một kết luận kỳ lạ.
"Vậy người em thích chính là cô ta?"
“Mấy năm qua em dùng anh làm vỏ bọc sao?”
Tôi: “…”
Đầu óc của anh ta thực sự rất kỳ lạ. Kết luận này phóng vào vũ trụ mà xem, kiểu gì cũng nổ tung.
Hàn Lộ Thần cười nhẹ một tiếng, để cho hiểu lầm được tiếp tục.
“Nếu đã biết rồi, thì giờ anh cũng đừng không biết xấu hổ quấn lấy em nữa!”
Cố Thần Vũ: “…”
Tim như bị hàng ngàn cái đánh không dừng.