Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 172:




Lăng Quân thật sự không biết nữ nhân này là ai, trước giờ tình nhân của hắn dài thì được nửa tháng, nhanh thì một tiếng. Cả tháng không liên lạc thế thì cần gì liên lạc nữa.
Cô nàng ngồi trên đùi Lăng Quân nũng nịu muốn khơi dậy hứng thú của hắn. Lạc Dư bị đè mặt méo xệch, lẩm bẩm:
- Mĩ nữ, cô làm ơn quan tâm đến suy nghĩ của mấy cái quần như tôi được không? Cô cứ như thế này thì tôi chết mất, nặng quá đi.
Cậu vươn tay cách một lớp quần chọt chọt vào quả đào nặng trịch.
- A? Có cái gì đó.
Cô gái ngồi trên người Lăng Quân giật nảy mình rời khỏi lòng hắn nhìn chằm chằm đũng quần an an tĩnh tĩnh của Lăng Quân.
- Thật sự có cái gì đó, vừa nãy em cảm nhận được có cái gì đó chọc em.
Toàn thân cô gái nhịn không được phát run, Lăng Quân nhướng mày cúi đầu nhìn đũng quần của mình kéo kéo khóe môi trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Làm sao đấy hả? Ghen.
Lăng Quân bị suy nghĩ này làm cho tâm tình tốt hơn không ít. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dạng mặt mày tái mét của cô gái ăn mặc nửa kín nửa hở kia nhàn nhạt nói:
- Cô lâu ngày không được đàn ông chơi nên xuất hiện ảo giác người anh em của tôi chọc cô? Đừng có ảo tưởng nữa, cô không xứng.
- Em... em không có.
Đôi mắt cô gái lấp lánh, nước mắt chảy xuống. Rõ ràng, rõ ràng là có cái gì đó chọt cô, cảm giác rất chân thật, không thể nào là giả được.
- Cút, cô còn xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa thì đừng trách tôi tàn nhẫn, cô có gia tộc của mình đúng không?
Sống lưng cô gái đứng trước mặt Lăng Quân lạnh toát cảm giác giống như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Thật đáng sợ.
Lăng Quân nhìn bóng lưng nữ nhân xấu xí kia rời đi, hắn thoải mái tựa vào ghế rũ mắt nhìn xuống đũng quần mình, thích thú nói:
- Người anh em không có cứng, thứ gì biến th*i chọt chọt trêu con gái nhà người ta thế nhỉ?
Lạc Dư toàn thân cứng đờ vẫn chưa hết sợ, cậu cậu... người nào đó cúi đầu ngơ ngác nhìn tay mình, cậu, vừa này chọt m*ng con gái nhà người ta?
Lăng Quân thấy đũng quần mình hơi động động trong mắt léo lên ý cười xấu xa. Ngốc thật, tôi sớm muộn cũng bắt được cái đuôi nhà cậu, dám nghịch ngợm chọc người anh em của tôi mỗi đêm đều nổi lên phản ứng, tôi nhất định phải "trừng phạt" cậu.
Lăng Quân tại sao lại biết cái quần nhỏ của mình là đực? Ha hả, đương nhiên là do hắn đoán, làm gì có nữ nhân nào bọc cái thứ đó của nam nhân mà còn có sức hết ngó chỗ này lại mò chỗ kia như tên nhóc này chứ, nghịch quá thể đáng. Ngay cả con mèo hắn nuôi cũng bị dạy dỗ đến vô cùng ngoan ngoãn rồi kia kìa.
- Im lặng để tôi làm việc, thử động nữa xem...
- ... Động thì làm sao? Anh sao có thể quản chế tôi như vậy chứ, dù tôi có là một cái quần thì anh cũng không thể hạn chế tự do của tôi được. Nếu không muốn thì có thể chọn quần khác mà, ai kêu anh cứ mặc tôi làm gì?
Lạc Dư lầm bà lầm bầm muốn đòi lại công lý, làm quần thì cũng phải có tự do chứ, không cho tôi động thì tôi phải nghe theo à?
Cậu vươn tay chọt, ta chọt, để xem anh có thể làm gì được tôi.
Lăng Quân cảm nhận được người anh em có dấu hiệu ngẩng đầu, mặt hắn tối sầm, gân xanh trên trán nổi lên.
- Đừng nghịch.
Tay phải hắn đặt xuống bên dưới hung hăng ấn chặt một cái cảnh cáo. Còn nữa là hắn sẽ không nhịn được mà lấy cậu em ra tự xử mất.
- Ngoan nào.
Giọng nói trầm thấp đè nén truyền đến, Lạc Dư bĩu môi rụt tay lại.
- Đồ không có nghị lực, động chút là đứng dậy, hừ, thấy mà ghét.
Cậu hung hăng đấm cậu em của Lăng Quân một cái thành công nghe được âm thanh hút khí của người nào đó. Khóe miệng Lạc Dư cong lên cười vô cùng đắc chí, hừ hừ, dám mắng tôi nữa là tôi cho cậu em của anh đi đời nhà ma đó.
Lạc Dư an ủi xoa xoa chỗ vừa đánh, Lăng Quân đỡ trán không biết phải nói gì mới được. Cái thứ này tính tình sao giống mèo thế hả? Khiến hắn... muốn đánh mà lại không nỡ.
Lăng Quân cúi đầu cười khẽ, nói:
- Ngoan để tôi làm việc, đừng nghịch nữa được không?
Không có ai quấy phá nữa, Lăng Quân tập trung nhìn vào màn hình máy tính bắt đầu điều chỉnh số liệu phức tạp bên trong.
"..."
Ting ting ting
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Lăng Quân xoa xoa mắt, ánh hoàng hôn ấm áp xuyên qua cửa kính hắt lên người hắn tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt.
- Hay là tăng ca thêm vài tiếng nhỉ? Dù gì tôi đi làm muộn hơn mọi người không ít, hơn nữa còn là giám đốc, nên làm gương cho những người khác noi theo, ha?
Trong phòng rõ ràng không có người nào nhưng Lăng Quân vẫn thản nhiên nói chuyện, lời nói bên trong còn mang theo ý dò hỏi không biết nên ở hay không.
- Không, tôi muốn bãi công, tôi sắp ngộp chết trong đống mùi của anh rồi, anh lo lắng cho nhân viên thì cũng nên lo lắng cho người khổ cực ngửi mùi của anh chứ.
Lạc Dư gào khóc, cả một ngày trời không được ra ngoài, cậu thật sự không chịu nổi nữa, cậu sắp bị mùi của hắn dìm chết rồi.
Cậu vươn tay vỗ vỗ lên cậu em Lăng Quân thấp giọng nói:
- Người anh em, cậu mau khuyên thằng kia nghỉ ngơi đi, nó còn làm nữa là cả hai chúng ta đều bị nghẹn chết đó.
Người anh em của Lăng Quân dường như thực sự hiểu được Lạc Dư nói gì... phấn chấn, ngẩng đầu.
- .... Các ngươi...
Thế mà lại hợp lực trêu chọc ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.