Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 173:




Lăng Quân cuối cùng vẫn chọn tan làm, dù gì công ty còn có anh trai hắn bán mạng, hắn cần gì phải lo chứ.
Thấy người làm theo ý mình Lạc Dư nhịn không được nhếch miệng cười vui vẻ.
Lăng gia.
- Quản gia, chuẩn bị cho cháu chút thức ăn, cháu đói rồi.
- Được, thiếu gia muốn ăn luôn sao?
- Ừm.
Lăng Quân lên phòng, hắn xoa xoa mặt ngáp một cái rồi lấy quần áo vào phòng tắm.
- Haiz, cuối cùng cũng được tự do rồi.
Lạc Dư nằm trong sọt quần áo bẩn thoải mái học theo Lăng Quân ngáp một cái, nhịn suốt một ngày cái thằng kia rốt cuộc cũng tha cho cậu. Cái mùi trên người hắn cậu ngửi đến phát ngán rồi, không muốn ở gần hắn thêm một chút nào nữa.
- Thiếu gia, tôi đến lấy quần áo bẩn.
Một cô gái cúi thấp đầu đi vào, làn da cô ấy trắng nõn giống như trứng gà bóc, đôi mắt to tròn ngây thơ đảo quanh thỉnh thoảng còn liếc trộm Lăng Quân. Nhưng Lăng Quân tinh lực đã bị Lạc Dư hút hết rồi, từ sáng đến tối, chọc gì không chọc lại cứ thích chọc cậu em của hắn, tức chết mất.
Cô gái thấy Lăng Quân không để ý đến mình trong lòng có hơi khó chịu, dù gì cô ở trong Lăng gia cũng được mọi người yêu quý, ngay cả đại thiếu gia cũng đối xử với cô ấy rất tốt. Cô có bao giờ phải chịu sự lạnh nhạt như vậy đâu.
Cô gái này hiển nhiên đã quên mất thân phận của mình chỉ là người làm ở Lăng gia, chứ không phải là tiểu thư cành vàng lá ngọc được toàn bộ người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Lăng Quân là ai, tâm tư của đám nữ nhân từ lâu đã bị hắn nhìn thấu, cho dù ngươi có là ảnh đế hay ảnh hậu thì hắn cũng có thể nhìn ra tâm tư của bọn họ đối với mình. Lăng Quân nheo nheo mắt có lòng tốt nhắc nhở:
- Đừng quên thân phận của cô là gì, ra ngoài đi.
Toàn thân cô gái cứng đờ, ngón tay cầm sọt quần áo run run suýt thì làm rơi đồ bên trong ra.
- Vâng.
Trước khi cô ta rời đi Lăng Quân còn nhìn thoáng qua quần nhỏ của mình, Lạc Dư hết nhìn cô gái nhỏ đang ôm sọt quần áo rồi lại nhìn gương mặt lạnh tanh của người kia cảm thấy có chút kì lạ. Lúc ở một mình Lăng Quân còn thỉnh thoảng cười một cái, nhưng lúc có người ngoài hình như mặt hắn lúc nào cũng chỉ có môt vẻ duy nhất. Thật giống băng sơn mĩ nhân.
Cửa phòng đóng lại ngăn cản tầm mắt của Lăng Quân.
Lạc Dư bị cô gái nhỏ bê đến phòng giặt đồ. Lăng Quân trước giờ không thích mặc quần áo giặt bằng máy, tất cả đồ của hắn đều được người làm cẩn thận giặt tay toàn bộ, chỉ sợ có điều gì khiến tiểu thiếu gia không vui. Từ đó lại trút giận lên đám thảo dân như bọn họ.
Cô gái nhỏ trộm liếc nhìn xung quanh, Lạc Dư bỗng chốc cảm thấy có chút bất an.
- Em gái,em đừng làm ra chuyện gì không nên là nha, mau mang ta đi giặt đi chứ.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt oán phụ của người nào đó, nhân lúc người khác chưa tới giặt đồ cô ấy vội vàng thò tay bắt lấy Lạc Dư nhét cậu vào trong túi quần.
- ...
Biết ngay không làm được thứ gì tốt mà.
Lạc Dư bị vò nát nằm lăn lốc trong túi quần cô gái nhỏ, bên mũi thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt, cũng không tệ lắm, nhưng mà cậu không thích cái mùi này. Trán nhăn thành hình chữ xuyên, môi Lạc Dư mím thành một đường thẳng không thèm nói bậy nữa.
Quả nhiên vẫn là mùi của Lăng Quân dễ ngửi hơn, cậu bị hắn huấn luyện rồi, giờ không ngửi được mùi của người khác nữa.
- A, Nhan, con mang quần áo của tiểu thiếu gia đến thay dì sao?
- Vâng...vâng ạ, đồ của thiếu gia đều ở đây, nếu không có gì thì con đi trước ạ.
Cô gái nhỏ cười gượng vội đưa sọt quần áo cho người đối diện rồi quay đầu chạy trối chết. Cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, vừa làm chuyện xấu xong quả thật giấu không nổi, cái gì cũng viết hết lên mặt luôn.
Lạc Dư bị cô gái nhỏ trộm mang về phòng, cô ấy lấy cậu ra dải lên bàn vừa nhìn vừa cười ngốc nghếch.
- ... Quần nhỏ có gì đáng để ngắm sao? Không lẽ bổn... quần nhỏ quá soái khí nên cô vừa nhìn đã yêu?
Lạc Dư không ngại nghĩ sai cho cô gái nhỏ, hừ, nam chủ được nhiều người yêu nhiều người nhớ như vậy, cậu cướp đi một em của hắn cũng không sao đâu đúng không?
Cô gái nhỏ nhìn Lạc Dư đến ngẩn ngơ, ngón tay cô ấy khẽ giật giật rụt rè chạm vào cậu.
- ...
Lạc Dư nhìn cô gái nhỏ đỏ mặt âm thầm trợn ngược mắt. Lúc trộm thì nhanh thế, giờ có sờ tí mà đã không chịu được? Ha hả.
Lạc Dư còn đang mải cười cô gái nhỏ thì đột nhiên mặt cô ấy lại gần dùng mũi ngửi ngửi.
- Đ*t!?! Cô gái, mùi của tôi không thể ngửi, cả ngày nay tôi còn chưa tắm đâu. Cả người toàn là mùi của cái tên nam nhân thối kia thôi, mùi quýt của tôi bị hắn áp mất rồi, cô mang tôi đi giặt rồi hẵng ngửi có được không?
Lạc Dư mếu máo, cậu tưởng mình đã đủ biến th*i rồi nhưng không ngờ cô gái nhỏ còn mặn hơn cả cậu, trực tiếp ngửi mùi ở nơi đó luôn nữa chứ.
Cả một đêm Lạc Dư bị cô gái nhỏ ôm ngủ, có điều trời vừa sáng mọi người trong nhà đã ầm ĩ hết cả lên. Cô gái nhỏ vội nhét cậu xuống dưới đệm giường rồi chạy ra ngoài.
- Tôi còn chưa tỉnh ngủ mà, sao cô có thể tàn nhẫn với quần nhỏ bảo bảo như thế được cơ chứ. Hức, sao tối đen thế này, có phải trong quần tên kia đâu... huhu.
Ngoài đại sảnh.
Lăng Quân sầm mặt ngồi trên ghế nhìn từng người từng người một. Lăng Thụ không rành quan tâm đến em trai mình đi tìm quần của nó, anh ta cầm theo sấp tài liệu không nói gì đi tới công ty.
- Tôi không muốn mất thời gian ở đây với mấy người, ai trộm giấu "quần nhỏ" của tôi thì mau lấy ra, nếu không đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh.
Người làm trong nhà cùng với cô gái nhỏ cúi thấp đầu, dù không phải mình lấy nhưng họ vẫn xấu hổ không thôi, trong lòng thầm mắng. Là đứa biến th*i nào trộm cái quần đó đó chứ? Thứ đó mà cũng có thể trộm? Đùa gì vậy, quần đó... nó bọc thứ đó của nam nhân mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.