Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 181:




Lăng Thụ nhìn thằng em mình phát điên khóe miệng co quắp một trận.
Yêu?
Yêu cái quần?
Cái quần l*t?
Đùa nhau à...
Thằng này đầu có phải bị úng nước không vậy?
Trong đầu Lăng Thụ nghĩ đến tràng cảnh em trai mình yêu thương hôn hít với một cái quần, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Dù thế nào anh cũng không nghĩ ra một người một quần yêu nhau như thế nào, chắc chắn nhà bị cháy dẫn đến đầu óc thằng này có vấn đề, lát nữa phải mời bác sĩ tâm lí đến cho nó mới được.
Cảnh sát đã phong tỏa khu vực xung quanh Lăng gia bắt đầu điều tra.
Thời gian dần qua đi, màn đêm dần buông xuống. Lăng Quân lúc này cuối cùng cũng được phép tiến vào trong nhà tìm đồ, hắn chạy một mạch lên trên lầu đạp cửa phòng cháy đen ra xông vào.
- Quần nhỏ, quần nhỏ, em đâu rồi?
Đồ vật trong phòng tất cả gần như đều bị cháy thành than, Lăng Quân vội vàng tìm kiếm xung quanh từ trong tủ đến trên giường rốt cuộc thấy được một mảnh vải nhỏ bị cháy mất một nửa.
Tia sáng le lói trong trái tim hắn hoàn toàn bị dập tắt, toàn thân lạnh toát giống như rơi vào hầm băng.
- Quần nhỏ.
Khóe mắt Lăng Quân muốn nứt ra, lồng ngực giống như bị thứ gì đó nghẹn lại khiến hắn không thở nổi.
Trong căn phòng đầy rẫy những vết cháy xém, thân ảnh một người con trai ngồi bên cạnh cửa sổ trong lòng đang ôm chặt một mảnh vải không lành lặn ngẩn ngơ nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời.
- Quần nhỏ, em trả lời anh được không? Dù chỉ cần nhúc nhích một chút thôi cũng được.
- Quần nhỏ, đáng lẽ ta không nên để em ở nhà mà nên mang em theo mọi lúc mọi nơi mới phải.
- Quần nhỏ, xin lỗi.
- Anh đến muộn, anh đánh mất em rồi.
- Quần nhỏ.
Một sinh mệnh không rõ không hiểu sao lại đột ngột xâm nhập vào thế giới của hắn, khiến hắn thích cậu ấy, yêu cậu ấy muốn chết, nhưng kết cục của hai người...
Lăng Quân che lại lồng ngực trống rỗng gục mặt xuống giữa hai tay bật khóc.
Cảnh sát bên dưới vẫn đang tiến hành điều tra không chút ngừng nghỉ. Lăng gia là một gia tộc lớn, nếu bọn họ không tìm ra nguyên nhân cùng kẻ đứng sau thì nhất định sẽ gặp phải rắc rối. Hơn nữa mấy người chết cháy, không tìm ra hung thủ người dân chắc chắn cũng không chịu buông tha, mấy mạng người lần... Haiz.
Mọi người phân chia nhau đi xung quanh tìm những thứ mà hung thủ để lại.
Một cô gái có mái tóc bạch kim tiến về phía Lạc Dư.
- Hửm? Hoa dại?
Trên thân cây còn lại duy nhất một đóa hoa trắng muốt tỏa ra hương thơm nhàn nhạt thu hút cô gái. Mạc Vẫn Sa cảm thấy có cái gì đó không đúng, mắt khẽ híp lại, cô ấy cúi đầu nhặt cây hoa dại bị cháy mất mộ vài chỗ bỏ vào trong túi áo.
- Đội trưởng, tôi muốn về trước, ngài xem có thể giúp tôi không, chỉ còn chưa đến nửa tiếng là có người thay tôi rồi.
Đội trưởng mặc cảnh phục nhíu mày cuối cũng vẫn gật đầu, nói:
- Để tôi thay thế chỗ cô, cô có việc thì đi trước đi.
- Cảm ơn đội trưởng.
Mạc Vẫn Sa vội vàng mang theo Lạc Dư rời đi, cô ấy vô cùng cẩn thận, trên đường không để bất kì kẻ nào có ý định bám đuôi đuổi theo, tất cả đều bị cắt đuôi một cách nhanh gọn.
- Phu nhân, ta mang về một thứ hay ho cho nàng nghiên cứu đây.
Nữ nhân đang hầm canh trong bếp nghe thấy vậy lập tức chạy ra ngoài.
- Thứ gì?
Phượng Cửu nhướng mày nhìn người con gái vẻ ngoài trung tính trước mặt.
Mạc Vẫn Sa cười nhẹ, gương mặt sắc bén vừa nhìn thấy người kia lập tức trở nên nhu hòa không ít, đôi môi lạnh bạc khẽ câu lên một vòng cung hoàn mĩ, thành công khiến người nào đó đỏ mặt.
- Là một yêu hoa mới thành tinh, thế nào? Phu quân của nàng rất giỏi đi.
Phương Cửu kinh ngạc nhận lấy cây hoa nhỏ thương tích đầy mình trong tay Mạc Vẫn Sa. Sắc mặt nàng dần trở nên yên tĩnh, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Dư.
- Đúng là một yêu hoa, nhưng nó sắp chết rồi, cứu nó trước.
Phượng Cửu, Mạc Vẫn Sa, cả hai người đều không thuộc thời kì này.
Triều đại họ sống rơi vào khoảng mấy vạn năm trước, thời kì đó không có những thiết bị hiện đại, không có điện thoại, không có xe cộ, không khí cũng thoáng đãng hơn bây giờ rất nhiều.
Mạc Vẫn Sa lúc đó còn là một trong Cửu Vương của Vương thượng, còn Phượng Cửu, nàng là tiểu công chúa được vương thượng sủng ái nhất.
Hai người vốn không hiểu quá nhiều về đối phương, cũng không có ấn tượng gì quá sâu sắc.
Nhưng trong một đêm, vương thượng bị ám sát, một đêm đẫm máu, ngày hôm sau vương triều đã đổi một chủ mới. Còn Phượng Cửu thì được Mạc Vẫn Sa cứu sống cùng nhau chạy trốn khỏi vương cung.
Hai người bôn ba khắp trời nam đất bắc, chạy trốn khỏi sự truy sát của vương thượng mới kia. Nhưng rốt cuộc thì cũng trốn không thoát, hai người bị bắt, trở thành huyết nô cho một đạo sĩ được vương thượng mời đến để luyện chế tiên đan, muốn cầu trường sinh.
Hai người bị tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ, trong căn hầm lạnh băng đó chỉ có hai người ôm nhau, cho nhau chút hơi ấm mà sống sót.
Hai người sống, nhưng vương thượng mới đã ngoài 50, qua vài chục năm hắn vẫn phải chết, còn hai người bị đưa theo bồi táng.
Vạn năm qua đi, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi nhưng hai người còn sống. Thuật trường sinh của tên đạo sĩ kia đã thành công, hai người đã bất tử.
Mạc Vẫn Sa cùng Phượng Cửu phát hiện ra thế giới mới chấp nhận chuyện hai nữ nhân yêu nhau, hai người trải qua nhiều khổ sở như vậy trong lòng đã không còn chỗ trống cho người khác, sau cùng thì cũng kết hôn.
Yêu hoa họ thấy không ít, ngay cả những thứ quái gở như quỷ họ cũng thấy rồi. Yêu hoa này bị thương quá nặng, họ phải cứu nó.
- Ta giúp nàng.
Mạc Vẫn Sa đột ngột muốn giúp khiến Phượng Cửu ngơ ra.
- Đừng ngẩn ra đó nữa, chỉ là ta cảm thấy sự xuất hiện của người này sẽ thay đổi vận mệnh làm quái vật bất tử bất diệt của chúng ta nên muốn giúp thôi. Dù gì thì nàng với ta cũng mệt mỏi rồi, mấy vạn năm qua chúng ta sống thật sự không dễ dàng gì.
- ... Được.
Cuộc sống khác người này họ chịu đủ rồi, họ chỉ muốn làm một người bình thường, cảm nhận được hỉ nộ ái ố, sinh lão bệnh tử giống như những người khác mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.