Trong một căn phòng sang trọng, người đàn ông mặc trên người một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc quần âu đen cầm trong tay một điếu thuốc vừa hút, vừa nhìn thành phố xa hoa bên dưới. Làn khói trắng nghi ngút lượn qua quanh thân hắn khiến gương mặt lạnh lùng mờ mờ ảo ảo, nhìn qua chẳng khác nào người ở chốn thần tiên, linh khí hóa sương.
Viêm Cảnh Trì quay đầu nhìn người con trai ngồi khép nép trên ghế sô pha lạnh mặt.
- Cậu đến đây làm gì?
Đôi mắt sắc bén quan sát Lăng Thụ từ trên xuống dưới, lúc lướt qua giữa háng anh ta khẽ dừng lại một chút, đáy mắt hắn thoáng chốc âm trầm như nước.
Cái thứ này đã từng ở trong người không biết bao nhiêu là nữ nhân, Viêm Cảnh Trì cười gằn, hắn muốn cắt phăng nó đi, muốn người kia không thể đi tìm nữ nhân nữa mà chỉ có thể ở dưới thân hắn r*n la. Tại sao đám nữ nhân đó có thể cùng người kia lăn lộn trong sung s**ng mà hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa canh chừng chứ.
Lăng Thụ, nếu em không ngoan ngoãn như vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn với em.
Viêm Cảnh Trì ác ý nghĩ. Lăng Thụ cảm thấy sống lưng mình có hơi lành lạnh, anh cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia thấy hắn đang đặt tầm mắt lên người mình khóe miệng giật một cái, lập tức cúi đầu không dám nhìn.
- Vợ, đừng giận dỗi nữa mà, theo tôi về nhà đi được không?
Lăng Thụ ủy khuất, Viêm Cảnh Trì bật cười, hắn đi đến trước mặt anh ngồi xuống, đôi chân thon dài vắt chéo, khí thế trên người hắn không mất chút sức lực nào đã khiến người nào đó sợ hãi.
- Vợ? Lăng Thụ, cậu từng hứa nếu tôi đến làm việc cho cậu thì cậu sẽ cưới tôi, nhưng cậu đã quên, giờ lại muốn tôi gả cho cậu? Nghĩ hay quá ha.
Lăng Thụ rối rắm, anh ta gãi gãi đầu, gương mặt lạnh lẽo lúc này đã biến mất thay vào đó là bộ dạng nịnh nọt. Vì đem được vợ về, nhịn một chút cũng không chết được.
- Vậy phải làm thế nào cậu mới chịu theo tôi về nhà?
Viêm Cảnh Trì thấy mục đích của mình đã thành công, hắn cong môi muốn cười nhưng lại cố gắng kìm lại, ho nhẹ một tiếng nói:
- Cởi quần ra. Tôi muốn th** cậu.
- Hả? Nhưng tôi là chồng cậu... cậu hứa rồi... tôi.
- Sao? Không muốn? Nếu không muốn thì... Cút.
Viêm Cảnh Trì toàn thân tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm. Miệng nói yêu hắn, thích hắn nhưng ngay cả yêu cầu nho nhỏ đó cũng không chấp nhận được?
- Đừng mà, tôi cởi.
Lăng Thụ khóc không ra nước mắt ấm ức bắt đầu cởi quần.
Chiếc quần tây bó chặt bờ m*ng cong vểnh cùng đôi chân dài cởi ra.
- Đứng im, quay m*ng lại đối diện với tôi.
- ... Được.
Chiếc quần l*t còn chưa kịp cởi bị treo lủng lẳng trên cặp đào tròn xinh đẹp, Lăng Thụ hít sâu một hơi buông tay quay m*ng đối diện với Viêm Cảnh Trì.
Đáy mắt Viêm Cảnh Trì ám trầm, đôi chân của người kia trắng nõn, nếu nó quấn trên hông hắn cùng chủ nhân của nó r*n r* thì nhất định sẽ khiến hắn s**ng đến phát điên.
Còn cả cặp đào bị quần nhỏ bao bọc kia nữa...
Ngón tay Viêm Cảnh Trì giật giật nổi đầy gân xanh. Hắn muốn, muốn vò nát nó.
- Nằm xuống, nhếch m*ng lên để tôi "yêu thương" cậu.
- A Trì...
- Tôi không muốn nói lại lần thứ hai.
Lăng Thụ bất lực làm theo, Viêm Cảnh Trì vứt điếu thuốc lá mới hút được một nửa đi đứng dậy kéo khóa quần, lấy ra người anh em từ lâu đã c***g cứng. Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt sợ hãi của người kia cười cười.
- Thế nào? 'To' hơn của cậu rất nhiều đúng không?
Lăng Thụ run rẩy, thứ đó của Viêm Cảnh Trì lớn khủng khiếp, quy đầ.u đỏ tía hùng dũng chĩa về phía anh, bên trên còn có không ít những đường gân khiến gậy th** của hắn càng trở nên dữ tợn, đáng sợ.
- Không, thứ đó nhét không vừa đâu, tôi không muốn cùng cậu về nữa, sau này chúng ta tốt nhất đừng gặp mặt, tôi... tôi, tôi về đây.
Lăng Thụ tái mặt đứng bật dậy muốn chạy nhưng Viêm Cảnh Trì làm sao có thể để anh đi được chứ. Khó khăn lắm mới cho người kia vào tròng, để anh ngoan ngoãn đồng ý ở dưới thân hắn. Giờ anh đã nhìn thấy thứ lớn đến quá đáng của mình, nếu còn để anh trốn thì lần sau gặp lại anh chắc chắn sẽ cách hắn thật xa.
- Ngoan.
Viêm Cảnh Trì kéo người lại, hắn lấy dưới bàn ra một lọ thuốc mình chuẩn bị sẵn giơ lên trước mặt anh lắc lắc.
- Đừng phản kháng, lát nữa em kiểu gì cũng s**ng đến gào khóc đòi anh chơi em thôi.
- Không, tên biến th** nhà anh, cút.
Chất lỏng không tên đổ vào hậu h**** lành lạnh khiến Lăng Thụ run lên từng đợt. Chưa đến một phút sau thứ nước đó đã phát huy tác dụng, ngứa...
- Khó chịu, ngứa quá, chỗ đó ngứa quá, mau sờ sờ nó...
- Tiểu *** đãng, là chỗ nào ngứa, đây sao?
Viêm Cảnh Trì vuốt ve nếp nhăn bên ngoài hậu **** ấn một ngón tay đi vào bên trong.
- A... nhanh... nhanh một chút. Muốn nhiều hơn nữa.
Mặt Lăng Thụ đỏ bừng, đôi mắt ướt át liếc người đằng sau một cái trực tiếp đem hồn phách người đó câu mất. Viêm Cảnh Trì thở dốc, hắn cấm d** bao nhiêu năm giờ đây người mình yêu nằm trước mặt sao có thể nhịn được, hắn giữ chặt hai quả đào, quy đ.ầu cưỡng ép chen vào bên trong nội bích nóng ẩm.
- Không, Viêm Cảnh Trì, tên kh*n nạn, cau mau bỏ tôi ra, tôi không muốn... A... ưm.
Bảo bối, muốn thì tự mình tới đi, tự mình nhún nhảy, tự mình nhếch m*ng lên mà chơi đi.
Nhưng em không biết, ông xã ~ anh mau tới.
Bảo bối, dùng tay mở cửa h**** để anh vào chơi em, khiến em s**ng nào.
Lời nói tục tĩu, âm thanh da thịt va chạm ở trong căn phòng lớn vang vọng quanh quẩn mãi không dứt.
Bắt đầu từ ngày đó, người bên ngoài chỉ biết Lăng Thụ tự xưng là chồng, gọi Viêm Cảnh Trì là vợ. Họ cứ nghĩ anh công 100% nhưng không một ai biết rằng lúc ở nhà anh bị vợ mình đè ra giường điên cuồng đâ* chọc như thế nào.