Kế Hoạch Lưu Đày

Chương 13: Lửa




Lời của Bab làm mọi người trầm mặc.
Hahna vẫn còn nhớ rõ con cá lớn tông vỡ lớp băng để bắt nhỏ như thế nào, mà một con sông rất rất lớn có thể bằng bao nhiêu cái hồ Jann?
"Chúng ta có thể kết bè, dùng cây gỗ lớn một chút, có lẽ sẽ an toàn hơn." - Hahna đề nghị.
Rin gật đầu - "Có lẽ, cụ thể như thế nào phải đến lúc đó mới biết được, nói không chừng chúng ta không cần đi xa đến thế đâu."
Nó giống như một tia hy vọng, mọi người xốc lại tinh thần, tiếp tục lên đường.
Động đất vẫn tiếp diễn suốt ngày hôm đó, may mắn cường độ đều rất nhẹ, nhưng cũng vì vậy mà nhóm Moaa và cả bầy thú đều không dám dừng lại nghỉ, tất cả đều chăm chỉ đi đường. Trong rừng ngổn ngang cây đổ, và cả những con vật bị chúng ngã đè chết, có lẽ tin tức tốt duy nhất là đám thú săn mồi không cần đi săn cũng tìm được cái ăn.
Nhóm Moaa buổi trưa ăn thịt khô mang theo, trên đường còn nhặt một con nai khá lớn để làm thức ăn buổi tối. Chiều hôm đó cả nhóm quyết định dừng lại nghỉ sớm hơn dự định, bởi vì họ tìm được một chỗ nghỉ chân tương đối an toàn. Đó là một nhóm sáu cây cổ thụ ngã chồng chất lên nhau, kẽ hở bên dưới có thể xem như một hang động cỡ nhỏ. Có mấy thân cây như vậy che chắn, cho dù ban đêm có xảy ra động đất lớn, cây ngã cũng có chúng chắn lại, không đến mức nguy hiểm.
Rin dùng năng lực của mình thu thập nước ở xung quanh, miễn cưỡng đủ để nấu thuốc và một nồi thịt hầm nhỏ cho Bab, những người khác đều ăn thịt nướng.
Khi nhóm bọn họ dừng lại nướng thịt, có vài con hoang thú cũng dừng lại ở phụ cận theo, đây là những con từ đầu học bọn họ trốn vào rừng rod, lúc bắt đầu di chuyển chúng cũng luôn đi theo phía sau mấy người họ. Không thể không nói, chúng rất biết cách chọn mặt gửi vàng.
Hahna ngồi trong lòng Gadnu, nhìn đàn thú di chuyển xung quanh, cười nói với Shan - "Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh này lần thứ hai đâu, đúng không anh Shan?"
"Em không sợ sao?" - Shan mỉm cười hỏi lại.
Hahna nhún nhún vai - "Thì.. kết quả tệ nhất cũng chỉ là chết một lần nữa thôi mà."
"Hahna!" - Moaa nhắc nhở.
Hahna nhìn sang, thấy Bab đang khó hiểu nhìn mình mới nhớ ra ở đây còn một người bản địa, vội ngậm miệng lại. Shan nhịn cười xoa xoa đầu con bé.
Bab nhìn Moaa, thấy hắn cúi đầu cắt thịt thì cũng không nói gì, tiếp tục ăn thịt hầm của mình. Mọi người nhìn nhau, thoáng yên lặng một lúc rồi nói chuyện bình thường trở lại.
Đêm hôm đó rất may không có việc gì xảy ra, cả nhóm thay phiên nhau nghỉ ngơi, trời vừa có ánh sáng lại lập tức lên đường. Đến gần giữa trưa, những trận động đất đột nhiên dồn dập kéo đến, dự cảm sắp có động đất lớn, nhóm Moaa chọn một chỗ rừng tương đối thưa dừng lại, mấy con thú đi theo phía sau thấy vậy cùng bồi hồi không đi tiếp. Hơn mười phút sau, cơn động đất lớn hơn tất cả những trận trước đó ập đến.
Các thú nhân đều đã đổi lại hình người, đồ vật đều tháo xuống đặt sang một bên, mọi người cảnh giác theo dõi những cây đại thụ xung quanh đề phòng. Trải qua nhiều đợt động đất suốt mấy ngày nay, mỗi người ít nhiều đã thích nghi, không đến mức đứng cũng không vững như trước.
Bựt! Bựt! Bựt..
Tiếng rễ cây đứt gãy liên tiếp vang lên, một thân cây lảo đảo rồi đổ xuống, va phải một cây khác gần đó, cái cây thứ hai không chống đỡ được bao lâu cũng gãy ngang giữa thân. Giống như hiệu ứng domino, cây này chồng lên cây kia, tán cây lại vướng thêm vài cây khác, đang lúc động đất mạnh khiến sức chống cự của chúng kém hơn bình thường nhiều, cuối cùng đổ hẳn một mảng lớn mới dừng lại.
Nhóm Moaa bị một tán cây đổ trúng, mọi người đêu tứ tán né tránh, sau đó rất nhiều cây đổ, trường hợp càng rối loạn hơn. Moaa là người có tốc độ nhanh nhất ở đây, nhưng hắn còn phải mang theo Bab, mấy lần không tránh kịp, hai người đều bị cành cây quẹt trúng hoặc mảnh gỗ vỡ bắn bị thương. Đợi mấy phút sau trận chấn động qua đi, trên người Moaa thêm vài chỗ thấm máu, mà Bab cũng vậy.
"Anh không có việc gì đi?" - Moaa đặt Bab ngồi xuống một thân cây đỗ, miệng hỏi hắn còn mắt thì nhìn quanh tìm Hahna.
"Chỉ bị thương nhẹ thôi, đi xem Hahna đi, không cần lo cho tôi." - Bab đáp.
Moaa vừa định trả lời, cách đó không xa truyền đến tiếng Hahna - "Maam! Maam có sao không?"
"Maam không sao." - Moaa lớn tiếng đáp lại, nhẹ nhàng thở ra.
"Gadnu, chú có sao không?" - Hahna lại gọi.
Có tiếng Gadnu kêu lên đáp lại, xem ra nó cũng không có việc gì. Tiếp theo mọi người cũng lần lượt lên tiếng xác nhận an toàn.
"Hành lí của chúng ta bị cây đè rồi, mau tới giúp một tay với." - Rein gọi.
Xung quanh vang lên tiếng cây cối bị vạch ra, mọi người đều di chuyển đến chỗ Rein.
Moaa nghe vậy đỡ Bab lên, nói - "Chúng ta cũng qua bên đó."
Chỗ hành lí của bọn họ bị một thân cây ngã trúng, mấy món đồ cứng hẳn là đều vỡ, Rein, Shan và Dor hợp lực nâng cái cây lên cho Rin và Hahna nhặt những thứ còn dùng được ra. Lần này tổn thất không nhỏ nhưng may mắn mọi người đều không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ.
Cả nhóm quây lại một chỗ giúp nhau xử lý vết thương, trong lúc đó cách bọn họ không xa lại diễn ra một cuộc vây giết.
Trong số mấy con thú đi theo nhóm có một con bị cây đè, vết thương không nhẹ, mấy con khác thấy vậy liền vây lại đem nó làm bữa trưa. Trừ Gadnu bồn chồn muốn đi qua giành một phần ra thì cả nhóm đều không ai để ý chuyện bên kia, chỉ cần mấy con thú đó không quấy rầy mình, bọn họ sẽ không để ý chúng.
Lấy phần thịt nướng tối qua ăn còn thừa chia nhau, cả nhóm vội vã ăn bữa trưa. Bữa cơm còn chưa ăn xong, mấy con thú bên kia còn đang quần nhau giành thức ăn, bầu trời trên đầu đột nhiên tối lại, trong không khí lan tràn một mùi cháy khét.
"Cái gì thế?" - Shan ngước nhìn màn khói đen đặc đang phát tán trên trời, nuốt khan hỏi.
"Anh đi xem." - Moaa nói, chọn một cái cây gần đó leo lên. Hắn chỉ lên đến hơn nửa cây đã vội vã tuột xuống, gấp gáp nói - "Cháy rừng, phía sau chúng ta chừng mười dặm. Đi nhanh lên."
Bỏ lại những thứ nặng và cồng kềnh, hành lí còn lại nhẹ hơn rất nhiều, nhóm bọn họ tăng nhanh tốc độ xuôi theo những sườn dốc tiến về đồng bằng. Mấy con thú thấy họ đi cũng lập tức bỏ lại thức ăn chạy theo.
Đám cháy lan đến ngày càng gần, khói đen cũng ngày càng dày đặc, đoàn quân dã thú vừa trải qua trận động đất lại lần nữa hoảng loạn tiếp tục đào vong. May mắn là, động đất dường như đã hoàn toàn ngưng hẳn, kể cả những chấn động nhỏ cũng không thấy xuất hiện nữa.
Thời gian tiếp cận hoàng hôn, ánh mặt trời yếu đi, bầu trời hiện ra hai vầng trăng một tròn một khuyết, nhưng núi rừng vẫn chưa yên tĩnh, mỗi lần quay đầu nhìn lại sau lưng, Moaa có thể nhìn thấy màu đỏ rực của lửa in trên nền trời. Xung quanh, vô số dã thú sợ hãi kêu rống, dùng hết sức mình chạy trốn khỏi đám cháy sau lưng, mà nhóm người bọn họ cũng là một phần trong đó. Cách hai giờ bọn họ sẽ dừng lại một lúc lấy hơi, ba thú nhân thay phiên nhau đổi thành hình người để nghỉ, Gadnu không có hình người nhưng cũng có lúc được chạy một mình để thư giãn.
"Thật kỳ quái, mùa này gió luôn thổi từ đông sang tây, mà chúng ta đang đi theo hướng đông nam, đám cháy đáng lý ra không thể lan nhanh như vậy được." - Lại một lần quay đầu nhìn thấy lửa lại gần thêm một chút, Rin buồn bực nói.
"Lát nữa nghỉ chân anh sẽ lên cây xem thử phía sau xảy ra chuyện gì, bây giờ đủ gần rồi." - Moaa nói.
Một lúc sau bọn họ dừng lại, Moaa liền chọn một cây leo lên xem. Sau lưng họ bốn năm dặm, rừng rậm đã biến thành hỏa ngục, những vòm cây xanh tốt rợp trời giờ chỉ còn là mảng đen giữa ngọn lửa hừng hực. Moaa nheo mắt, cố phân biệt hình ảnh trong một mảng chỉ toàn màu đỏ đó. Cuối cùng, ở một chỗ cây rừng đều đổ sập, hắn nhìn thấy một dòng chất lỏng sáng rực đang chậm chạp bò theo sườn dốc tiến về phía trước. Trong lòng đã có đáp ăn, Moaa nặng nề thở dài, quay lại mặt đất.
"Thế nào?" - Rin hỏi.
Moaa liếm đôi môi đã khô khốc, trả lời - "Là dung nham."
Mọi người nghe xong đều trầm mặc, đáp án này thật ra cũng không ngoài ý muốn.
"Do địa hình dốc xuống khiến dung nham luôn hướng về phía này, ngược gió cũng không ảnh hưởng đến đám cháy. May mắn là ngược gió." - Dor nói, xé miếng thịt trong tay chia cho Shan.
Shan cười khổ - "Khu núi lửa đó rốt cuộc phun ra bao nhiêu dung nham? Chúng ta chạy xa như vậy cũng đuổi theo được."
Hahna đột nhiên lên tiếng - "Cũng không hẳn chỉ có khu núi lửa đó." - Thấy mọi người đều nhìn mình, cô bé lại hỏi Moaa - "Maam nhớ dòng nước ngầm trong động đột nhiên biến nóng và phun trào không? Con đoán bên dưới mặt đất khu vực chúng ta sống có dòng dung nham, ngày mặt trời đỏ hẳn là nó bị kích hoạt mới làm nước ngầm nóng lên, nếu chỉ là vậy thì cũng không có gì, nhưng khi có động đất mạnh, đất nứt ra thì dung nham sẽ theo kẽ nứt trào lên."
"Hẳn là trận mạnh nhất lúc trưa, vết nứt rất lớn, còn khá gần chỗ chúng ta lúc đó, nên chỉ một lúc cháy rừng đã lan đến gần." - Dor gật đầu.
"Chúng ta có phải nên may mắn không ở ngay bên cạnh vết nứt không?" - Shan nặn ra một nụ cười.
Mọi người đều không cười nổi, nhanh chóng ăn xong bổ sung thể lực, rồi tiếp tục lên đường.
Nếu là dung nham di chuyển, bọn họ cũng chỉ có thể nỗ lực chạy nhanh hơn nó đến vùng đồng bằng sớm, chỗ đó địa hình bằng phẳng lại thêm có nhiều ao hồ, có lẽ đám cháy sẽ bị ngăn lại.
Lúc leo lên lưng Gadnu lên đường, Bab đột nhiên nhỏ giọng nói với Moaa - "Các cậu hiểu biết thật nhiều."
Moaa nghe vậy chỉ trầm mặc không nói gì, Bab cũng không hỏi thêm. Qua một lúc im lặng, Moaa lại đột nhiên lên tiếng nói một câu không đầu không đuôi - "Bab, anh là người tốt, rất tốt."
Bab chỉ im lặng không hỏi xem Moaa có ý gì, mà Moaa cũng không định giải thích.
Tờ mờ sáng, bọn họ cuối cùng cũng đến được đồng bằng, lúc này đám cháy chỉ còn cách họ không đến hai dặm. Không dừng lại nghỉ, cả nhóm theo chỉ dẫn của Bab tiếp tục chạy. Mùa xuân tuyết tan nên mặt nước các nơi đều dâng lên cao hơn các mùa khác, ở đồng bằng càng là chỗ mặt nước lan tràn, chỗ này vẫn chưa phải vùng trũng nhưng cũng có thể thấy những hồ nước đọng lác đác. Dung nham đã chậm lại, nhưng đám cháy vẫn có nhiên liệu để tiến tới, chỉ chậm hơn trước mà thôi.
Lại chạy thêm mười dặm, trời cũng sáng hẳn, nhóm Moaa mới dừng lại cạnh một đầm nước nghỉ ngơi, mà đám dã thú chạy ra được tới đây cũng tụ lại quanh nơi có nước bổ sung thể lực.
Bọn họ dừng lại không lâu, Gadnu đột nhiên dỏng tai lên nghe ngóng, sau đó mừng rỡ bật dậy, ngửa đầu tru lên.
"Sao thế?" - Rin khó hiểu hỏi.
Moaa mỉm cười, vui mừng nói - "Gadnu đang báo vị trí của mình, có lẽ đàn gadnim ở gần đây."
Quả nhiên không bao lâu, bọn họ cũng nghe thấy tiếng sói tru, đàn gadnim nhanh chóng xuất hiện sau những bụi cây um tùm, dẫn đầu là sói vương.
Lần đầu tiên Moaa biết đàn gadnim ở khu bọn họ lớn cỡ nào, bảy tám mươi thành viên, chưa tính mấy con sói con đang được phụ huynh ngậm trong miệng. Sói vương là hung thú đỉnh cấp, mà trong đàn còn mười mấy con hoang thú, có tới ba con cùng đẳng cấp với Gadnu, một lực lượng kinh người.
Đàn sói không coi ai ra gì mà xông thẳng đến chỗ bọn họ, những con thú ăn cỏ vội vàng trốn xa, mà đám săn mồi thì cảnh giác lui ra tránh đường.
Hahna leo lên một cái cây bị gãy ngang huơ tay chào hỏi với sói vương đang tiến đến. Sói vương cũng vui vẻ đáp lời cô bé.
"Hahna!" - Bab đột nhiên kêu lớn một tiếng.
Ở chỗ xa sói vương cũng phẫn nộ gầm lên.
Một bóng đen ở trên trời sà xuống nhắm vào Hahna, tốc độ nhanh đến mức Moaa và mấy thú nhân cũng không kịp phản ứng.
Ngay khi con thú sắp chộp được Hahna, một loạt tiếng vèo vèo vang lên như tiếng tên bắn, sau đó là âm thanh va đập cùng tiếng chim kêu to. Con chim bay lệch khỏi quỹ đạo, lao vào ao nước ngay cạnh bọn họ. Cùng lúc đó, Shan cũng đã kéo được Hahna xuống khỏi chỗ cao nguy hiểm.
Trái tim Moaa suýt nữa ngừng đập, vội chạy đến xem Hahna có bị thương không.
"Hahna không sao, con chim không chạm vào con bé." - Shan trấn an Moaa.
Mọi người đều bị một phen hú vía, may mà Rin ra tay kịp thời.
"Con không được đứng ở chỗ cao như vậy, chúng ta đang ở giữa một đàn dã thú rất đông đúc đó biết không?" - Moaa tức giận giáo dục con gái.
Hahna nhỏ tiếng đáp lời, ủ rủ trốn ra sau lưng Shan.
Rein và Gadnu đã nhảy xuống ao giải quyết con chim, nó rơi vào nước nên không bay lên được.
Lúc này sói vương cũng đã chạy tới, kiểm tra một vòng xem Hahna có bị thương không, sau đó quay sang kiểm tra mấy người khác, trọng điểm là Rein, còn ân cần mà liếm Rin mấy cái, vừa rồi đám đạn nước hắn bắn ra rất ấn tượng, so với lần ở hồ Ruin tiến bộ rất nhiều.
Có con chim lớn làm thức ăn, nhóm bọn họ không cần đi săn, nhưng đàn sói thì có, chạy suốt hai ngày nay, chúng cần bổ sung năng lượng. Đàn sói vừa bắt đầu săn mồi, những con khác cũng vậy, cả khu vực đông đúc bắt đầu loạn hết cả lên. Trong lúc hỗn loạn, Moaa còn nhìn thấy con equas vương và đàn của nó, có hung thú dẫn đội nên chúng an toàn chạy được đến đây.
Đợi cho đám thú săn mồi đều đã kiếm được cái ăn, khu vực mới tạm yên ổn xuống. Đàn sói săn bốn con nguet, đủ cho cả bọn ăn no, sau đó đến ao uống nước rồi bao quanh nhóm Moaa nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng sói vương là đã xem mấy nhân loại này thành một phần của đàn mình.
Mọi người thay phiên nhau chợp mắt một chút, nghỉ chừng hai giờ thì sói vương ra lệnh tiếp tục lên đường, nhóm bọn họ cũng đi theo, mà phía sau, đám cháy vẫn còn lan tràn. Càng đi phía trước địa hình càng thấp, đầm phá cũng xuất hiện nhiều hơn, sau đó là đầm lầy. Tối đến, bọn họ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, đám cháy đã cách khá xa rồi.
Nhóm Moaa chọn dừng chân dưới tán một cây cổ thụ rất lớn, nó có một bộ rễ khổng lồ nổi trên mặt đất như những bức tường cao đến vai người, ngăn mặt đất thành từng căn phòng nho nhỏ. Nhóm Moaa chọn một ngăn như vậy nghỉ ngơi, đàn sói cũng nghỉ lại xung quanh.
Mọi người phân công nhau nhặt củi, nhóm lửa, xử lý con mồi, nướng thịt, khi hai vầng trăng trên trời đã hiện ra đầy đủ, cả nhóm lại quây quần cạnh bếp lửa ăn tối. Rein cùng Rin ngồi trên rễ cây vừa ăn vừa thì thầm to nhỏ, những người khác thì thả lỏng dựa vào rễ cây, thấp giọng trò chuyện. Hahna ngồi trước ngực Gadnu, một bên ăn một bên đút lá cây cho con Bum, cây rod non cũng được một miếng thịt nhỏ, đang ngấu nghiến cắn. Sói vương không ở chỗ này, nó đang canh gác vòng ngoài của cả đàn, vì con rắn lớn Moaa từng thấy ở hồ Ruin đang nghỉ ngơi trên một cái cây bị đổ gần đó.
Bab ăn xong phần thịt nướng của mình, bắt đầu cầm rễ thuốc trị thương cho vào miệng nhai, hiện tại không có dụng cụ nấu nước, hắn chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy. Bab cũng không có vẻ gì khó chịu, thế giới này là như vậy, vì sinh tồn, đắng một chút không phải chuyện gì lớn. Đợi Bab nhai xong, Moaa liền đưa túi nước cho hắn, Bab mỉm cười nhận lấy. Mấy ngày nay bôn ba cũng không ảnh hưởng Bab hồi phục, nhưng hai á thú Moaa và Rin rõ ràng đã mỏi mệt, cả hai đều trầm mặc rất nhiều. Bab liếc nhìn á thú vài lần, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng nói với hắn - "Cậu nghỉ ngơi sớm một chút."
Moaa nghe vậy ngạc nhiên nhìn lại hắn, sau đó nở môi cười, gật đầu - "Tôi biết, anh đừng lo."
"Tiếp theo cậu định thế nào? Đi tiếp về phía trước chính là sông lớn." - Bab gật đầu không dây dưa vấn đề đó mà hỏi chuyện khác.
Moaa không trả lời ngay mà mím môi suy nghĩ một lúc mới lên tiếng - "Ngày mai tôi đi xem tình hình dung nham thế nào, nếu đám cháy không lan quá nhanh, chúng ta có thể đi dọc con sông tìm chỗ ở mới, còn nếu thật sự không có cách khác, cũng chỉ có thể qua sông."
Bab gật đầu, nhìn Moaa, lại nhìn những người khác, rất nhiều câu hỏi lướt qua trong đầu nhưng hắn cuối cùng không hỏi ra miệng. Hắn thích Moaa hiện tại, chỉ cần xác định điều đó là đủ rồi. Những chuyện khác, có lẽ đợi đến lúc Moaa sẽ giải thích cho hắn hiểu.
Đợi ăn uống xong, lại dọn dẹp một chút, mọi người đều nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi. Rein và Dor đổi lại hình thú cùng Gadnu chắn phía ngoài cùng, tiếp theo là Shan và Bab, các á thú và Hahna nằm trong cùng, xung quanh là đàn sói nên không cần gác đêm. Có lẽ tất cả đều đã mệt mỏi sau hành trình dài, lũ dã thú đêm nay cũng không hoạt động nhiều, chọn một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi, xung quanh đều rất yên ắng.
Một đêm này cuối cùng vẫn không thể ngủ ngon, bởi vì qua nửa đêm một chút, động đất lại đến. Lần này rung lắc không quá mạnh nhưng cũng không phải chỉ hơi rung động, cho nên tất cả đều choàng tỉnh giấc. Đám dã thú hoảng sợ bắt đầu kêu rống, nhiều con lập tức lại hướng phía con sông chạy đi, chỉ có những con thú cấp cao hơn còn bình tĩnh nhìn xem tình huống.
Lúc động đất vừa đến nhóm Moaa đều lập tức bật dậy, Shan đỡ Bab lên, Moaa ôm lấy Hahna, Rein bên ngoài lập tức biến lại hình người chạy vào với Rin, mọi người đều cảnh giác nhìn cây cổ thụ trên đầu, hy vọng nó không đổ. May mắn cơn động đất lần này không đủ sức lay đổ những cây đã chống cự qua những đợt mạnh nhất, nó chỉ kéo dài khoảng năm phút rồi yên lặng trở lại.
Động đất đã qua nhưng không ai yên tâm ngủ nữa, mọi người đều ngồi lên canh bếp lửa, im lặng chờ bình minh đến. Nhưng mà, bình minh chưa đến, ánh đỏ của ngọn lửa sau lưng lại đến sớm hơn. Moaa leo lên cây cổ thụ nhìn thử, đám cháy bị bọn họ bỏ lại rất xa lúc này chỉ còn cách không đến mười dặm.
"Có lẽ dung nham đã được tăng thêm, cả vùng đồng bằng này sợ là sớm muộn cũng bị bao phủ." - Dor nghe Moaa báo tin xong thì trầm mặc nói.
"Đi thôi, chúng ta qua sông." - Moaa quyết đoán nói.
Mà lúc này sói vương cũng đã ra lệnh cả đàn đi tiếp.
Bab nói - "Tôi biết con đường an toàn ra đến bờ sông, để tôi dẫn đường."
Moaa liền gọi sói vương lại báo nó biết chuyện này, sói vương liền vui mừng để nhóm bọn họ đi trước dẫn đường.
Nếu ở vùng cao, khó khăn khi đi đường là hết ngọn núi này đến đoạn dốc khác thì đi ở đồng bằng gian nan nhất là đầm lầy, những khu vực ngập nước rất khó nhìn ra được bên dưới là cái gì. Có một lần, cách bọn họ không xa, một con thú họ bò sát lớn đi nhầm vào vùng bùn lún, giãy giụa một lúc đã bị bùn nuốt chửng. Nếu không phải lũ dã thú vốn có ở vùng này đều nhận ra nguy cơ sớm đào tẩu, đoàn di cư lần này đến được bờ sông cũng phải tổn thất bốn năm phần.
Nhờ có Bab dẫn đường, nhóm Moaa và đàn sói đi con đường khá dễ dàng, mà đàn thú đi theo họ cũng nhờ thế thoát được những cái bẫy tự nhiên mà động vật vùng cao như chúng rất dễ rơi vào. Đi sát ngay sau lưng nhóm Moaa là đàn sói, những con có thực lực mạnh nhất đi ở cuối đàn để đề phòng những loài khác, sói con thì được bảo vệ ở giữa đàn, nhờ vậy nhóm Moaa đi tới cũng an tâm rất nhiều. Phía sau đàn sói là đàn ngựa equas và mấy con hung thú thuộc loài ăn cỏ lớn, sau đó nữa mới đến những loài ăn thịt, tính ra có đến bảy con hung thú và rất nhiều hoang thú. Chúng xếp thành một hàng dài, cẩn thận theo chân nhóm nhân loại nho nhỏ phía trước, hoàn toàn không dám lộn xộn.
Gần đến giữa trưa hôm ấy, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy con sông mà Bab nói. Con sông thật sự rất lớn, mùa này lại càng đầy ắp, từ bờ bên này chỉ có thể thấy lờ mờ bờ bên kia. Dòng chảy không nhanh, nước sông đục màu phù sa nhấp nhô vô số cành nhánh đứt gãy.
Nơi bọn họ đứng lúc này là một bãi bồi lớn bằng năm sáu cái sân bóng mọc đầy một loại cỏ ngang thắt lưng người, mùa xuân nên chúng cũng trổ hoa, hằng hà sa số những đóa hoa li ti chỉ cỡ hạt đậu màu vàng tươi phủ kín cả mặt đất cùng một phần mặt nước sát bờ.
"Lớn quá, bơi bao lâu mới qua tới bên kia được?" - Hahna nhìn con sông mà ngao ngán.
Dor che mắt nhìn bờ bên kia, đánh giá - "Bờ đối diện địa hình cao hơn bên này khá nhiều đấy."
"Bây giờ trực tiếp bơi qua sao? Em thấy không khả thi." - Shan hỏi, hai mắt nhìn mặt nước ngoài xa, vừa rồi hắn nhìn thấy thứ gì đó hơi nhô lên khỏi mặt nước nhìn bọn họ, rất lớn, bị mấy đoạn gỗ trôi ngăn tầm mắt nên hắn không thấy rõ.
"Chờ một chút, dã thú đều đang tập hợp lại khu này." - Rin nhìn phía sau lưng, nói.
Moaa cũng gật đầu - "Chờ đi, đợi chúng cùng qua, như vậy an toàn hơn."
Không ai trong bọn họ nhắc đến chuyện làm bè, một là thời gian không còn kịp, hai là một cái bè không đủ bảo vệ họ trước một con sông lớn thế này.
So với lần chạy khỏi đàn iunta, lần này nguy hiểm càng lớn hơn, cho nên càng cần nhiều con thú cấp cao cùng đi. Đám dã thú cũng hiểu rõ điều này, bỏ qua sự sợ hãi thường ngày quy tụ đến gần mấy con hung thú. Bảy con hung thú đi theo nhóm Moaa lúc này đã tăng lên hơn hai mươi con, hoang thú thì không đếm được hết.
Tập trung quá nhiều hoang thú và hung thú khiến không khí căng thẳng tột cùng, đàn sói dồn sát vào nhau, và che nhóm Moaa kín mít, sói vương đã tiến lên đứng gần mép nước cùng những con hung thú khác, gầm ghè với thứ gì trong nước.
Đột nhiên, một cái bóng trắng vọt lên khỏi mặt nước, sau đó rơi trở xuống khiến hàng hung thú phía trước xôn xao lên, nhiều con còn lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn mặt nước.
"Mới thì là cái gì?" - Moaa hỏi Bab bên cạnh. Nhóm bọn họ bị sói vương giấu kỹ ở giữa đàn, khuất tầm nhìn nên không rõ lắm.
Bab lắc đầu - "Tôi chỉ thấy một mảng da có vảy như cá, nhưng mà nó rất lớn."
Vật đó đến gần bờ cỏ, lượn qua lượn lại trước mặt các hung thú, thỉnh thoảng lại hơi lộ một chút lên mặt nước, giống như khiêu khích, đàn hung thú trên bờ vô cùng tức giận, nhưng chưa con nào định xuống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.