“Vậy đúng là tổ chức này đã lấy trộm những cái xác rồi.” Dị Quân kết luận. Tổ chức này có trụ sở ở thị trấn này nên việc họ lấy trộm xác ở nghĩa trang thị trấn cũng không có gì là lạ.
Những phần tiếp theo lại là những nghiên cứu, cả bí mật lẫn công khai, không có manh mối nào đang chú ý nữa.
Nhìn ra cửa sổ, Dị Quân thấy xe của Tần Lỗi đã tới trước cổng, anh liền cùng mọi người đi xuống đón cảnh sát trưởng.
Tần Lỗi thấy bốn người đi ra liền hỏi “Những người này là?”
“Họ là bạn tôi.” Dị Quân giải thích đồng thời đưa cho Tần Lỗi hai tập hồi ký.
Nhìn vào độ dày của nó, Tần Lỗi ước lượng thời gian để đọc không ít, ông nói “Tôi sẽ dành thời gian đọc chi tiết sau, giờ phiền cậu tóm tắt lại trước để tôi định hướng điều tra.”
Dị Quân đang tìm cách hệ thống lại sự việc thì Trang Tiên Linh đã thay mặt trả lời “Ông nội của Dị Quân là Dị Ninh có ám ảnh về cái chết, lí do thì ông đọc tập hồi ký đầu sẽ rõ. Một người tên là Dương Vĩnh đã đề nghị ông ấy tham gia nghiên cứu hồi sinh người chết. Trong đây không ghi rõ nhưng biết được rằng tổ chức đó ẩn trong một viện nghiên cứu hợp pháp ở gần đây và từng làm việc với giáo sư Dị.”
“Vậy chúng tôi sẽ triển khai tìm viện nghiên cứu đó ngay.” Tần Lỗi nói.
“Ngoài Dương Vĩnh ra, trong đây còn nhắc đến tên vài người khác trong tổ chức, các ông cũng nên tìm kiếm họ xem sao.” Trang Tiên Linh nói thêm.
“Đương nhiên rồi, còn gì nữa không?” Tần Lỗi hỏi.
“Tôi nghĩ là vậy thôi.” Dị Quân trả lời, ba người còn lại cũng gật đầu tán thành.
“Nhiêu đây cũng là một bước tiến lớn rồi, tôi sẽ liên hệ nếu có tiến triển.” Tần Lỗi nói, có thể thấy được ông đã phục hồi niềm tin về việc hợp tác điều tra với Dị Quân. “Còn một việc nữa, nếu Dị Ninh là người của tổ chức này, thì liệu Dị Lương Tân có liên quan gì không?”
“Không thể nào, nếu ông có đọc hồi ký sẽ thấy, ông nội và ba tôi từ khi sinh ra đã không tiếp xúc với nhau. Hơn nữa nếu có thì ông đã ghi lại trong hồi ký rồi, đã giấu trong ngăn bí mật rồi thì cũng đâu cần thiết phải nói dối làm gì.” Dị Quân phản đối dữ dội.
“Tôi chỉ tiện miệng đoán vậy thôi, không cần để bụng.” Tần Lỗi cười cho qua chuyện rồi bước vào trong xe.
Sau khi Tần Lỗi đi rồi, Trần Lệ Mẫn hỏi “Vậy số tài liệu còn lại chắc không cần kiểm tra nữa nhỉ?”
Dị Quân nghĩ đã có thông tin cần thiết rồi nên nói “Không cần nữa đâu, chúng ta nghỉ ngơi được rồi.”
Nhớ đến đống tài liệu chất đống trong phòng làm việc của Dị Ninh, cả bốn đều thở phào nhẹ nhõm. Trần Lệ Mẫn nhìn đồng hồ, thấy cũng đã gần tối.
“Chúng ta tập trung đọc hồi ký quá mà quên cả buổi trưa rồi.” Cô kêu lên “Nhân có phiếu giảm giá của anh Viên Thượng, chúng ta cùng tới nhà hàng ăn đi.”
“Phải rồi, hôm nay là hạn chót.” Trang Tiên Linh nhớ lại những cái phiếu giảm giá.
“Nhưng chỉ có ba phiếu thôi.” Viên Thượng nhìn Dị Quân.
“Không sao, tớ không cần giảm giá.” Dị Quân nói “Chúng ta đi luôn chứ, nhắc tới ăn làm tớ thấy đói bụng quá.”
Cả bốn người đi vào gara lấy xe. Trang Tiên Linh nháy mắt với Trần Lệ Mẫn nói “Lệ Mẫn, em đi chung với Dị Quân nhé.”
Lên xe, Viên Thượng hỏi “Có chuyện gì thế? Sao lại bảo Lệ Mẫn đi cùng với Dị Quân?”
“Cậu không biết à? Họ thích nhau đấy, chỉ là hai năm trước em ấy về nước nên chưa có cơ hội bày tỏ thôi.” Trang Tiên Linh nói.
“Cái gì?” Viên Thượng ngạc nhiên “Tớ tưởng cậu với Dị Quân là thanh mai trúc mã chứ?”
“Thì sao chứ? Cả cậu cũng nghĩ vậy à?” Trang Tiên Linh nói.
“Vậy là Lệ Mẫn thích Dị Quân và Dị Quân thích Lệ Mẫn.” Viên Thượng suy ngẫm “Thế còn cậu có thích Dị Quân không?”
“Đã bảo không có gì đâu mà, cậu nhiều chuyện quá đấy.” Trang Tiên Linh phát cáu.
“Thôi được rồi, lỗi tớ, không nói đến nữa.” Viên Thượng nói.
Cả bốn tới nhà hàng trên phiếu giảm giá của Viên Thượng, do dã quá buổi trưa và chưa đến buổi tối nên nhà hàng khá vắng.
Đây là lần đầu tiên Dị Quân thấy nhà hàng này, vào mười năm trước lúc anh ra nước ngoài thì vẫn chưa có nơi này. Những dịp lễ về nước thì anh không đi tới khu vực này.
Về tổng quát thì Dị Quân đánh giá cao nơi này.
Họ gọi thức ăn và vừa dùng bữa vừa trò chuyện. Dù Dị Quân và Viên Thượng mới gặp nhau lần đầu nhưng nhóm bốn người nói chuyện rất hợp ý.
Cậu phục vụ Trương Thanh Cốc mang thức ăn ra, Trần Lệ Mẫn khen cậu ta có một cái tên đẹp rồi nói với mọi người “Từ lâu rồi em đã rất thích cái tên này, định sau này sẽ đặt tên con như vậy.”
“Ơ kìa, mới gặp lại thôi mà đã nghĩ đến việc đặt tên con rồi à?” Trang Tiên Linh trêu.
“Không, em đâu có ý đó.” Trần Lệ Mẫn vội phân bua.
Điện thoại của Dị Quân đổ chuông, anh liền bắt máy nghe rồi sau đó báo cho mọi người “Ba tớ tỉnh lại rồi.”
“Vậy chúng ta ăn nhanh lên rồi cùng đi thăm bác ấy.” Trang Tiên Linh nói.