Bước sang phòng bên cạnh, Tần Lỗi hỏi Dị Quân “Cậu có phát hiện được gì trong lời khai của hắn không?”
“Không, hắn quá cố chấp và thận trọng.” Dị Quân lắc đầu.
Tần Lỗi tỏ vẻ thất vọng “Hắn ta là đầu mối cuối cùng rồi, nếu không ép được hắn khai ra thì thật hết cách.”
Phía bên kia tấm gương, Dương Vĩnh nhìn vào tấm gương, có vẻ ông ta biết mình đang bị theo dõi nên tỏ vẻ mặt thách thức.
“Tôi có thể nói chuyện với ông ta chứ?” Dị Quân hỏi.
“Nói chuyện với ông ta ư? Không được, nhưng lần này tôi có thể đặt cách cho cậu.” Tần Lỗi nói.
Dị Quân cảm ơn ông rồi bước vào phòng thẩm vấn. Dương Vĩnh nhìn thấy Dị Quân liền có nét thoáng ngạc nhiên “Dị Ninh? Nhìn vào độ tuổi thì chắc là cháu của ông ta.”
“Ông đoán trúng rồi, xin chào, tôi là Dị Quân.” Anh tự giới thiệu.
Có vẻ không đoán trước được sẽ gặp nhân vậy này, Dương Vĩnh tỏ ra hơi lúng túng.
“Cậu tới đây làm gì?” Dương Vĩnh hỏi, châm một điếu thuốc khác.
“Tôi tới để tìm hiểu về nghiên cứu hồi sinh người chết.” Dị Quân nói “Thú thật với ông thì khi con thây ma đó xuất hiện, ba tôi đã bị nó tấn công.”
“Ba cậu, là Dị Lương Tân? Tôi rất tiếc vì chuyện đó. Nhưng đã nói rồi, tôi không biết gì về việc đó.” Dương Vĩnh vẫn cố chấp không khai nhận.
“Tôi muốn cảnh báo ông.” Dị Quân nói “Ba của tôi bị tấn công có lẽ vì bị nghi ngờ biết được thông tin về tổ chức đó. Một cựu thành viên như ông, không còn giá trị nữa có thể cũng sẽ bị thủ tiêu.”
“Nếu tôi có là cựu thành viên thật đi nữa thì đã sao? Tôi có lẽ cũng sắp chết rồi, sợ gì chứ.” Dương Vĩnh nói.
Vậy là đe dọa cũng không có tác dụng, Tần Lỗi bên kia bức tường nghĩ.
Dị Quân ngồi đối mặt với Dương Vĩnh, cảm thấy lão già này không dễ để đối phó. Anh đành ra khỏi phòng.
“Vậy là trắng tay ư?” Tần Lỗi cũng ra khỏi phòng bên cạnh và gặp Dị Quân trên hành lang.
“Tạm thời là thế, nhưng tôi tin sớm muộn gì cũng có cách tìm ra bằng chứng khiến hắn không thể chối cãi.” Dị Quân nói.
“Vậy bây giờ đành phải thả ông ta đi thôi.” Tần Lỗi tỏ vẻ nuối tiếc.
Dương Vĩnh được con trai ông tới đón về nhà.
Dị Quân tới bệnh viện thăm ba. Anh thông báo rằng cảnh sát đã bắt được Dương Vĩnh nhưng chỉ riêng tập hồi ký chưa đủ để buộc tội hắn.
Sau đó, Dị Quân lại lái xe đi đến nhà của Dương Vĩnh theo địa chỉ mà Tần Lỗi đã cung cấp. Anh nhấn chuông, con trai ông ta ra mở cửa. Dị Quân bảo có chuyện muốn gặp riêng Dương Vĩnh.
Dị Quân được mời vào phòng, Dương Vĩnh vừa hút thuốc vừa nhìn anh “Tôi đã nói là tôi không liên quan đến tổ chức đó rồi mà.”
“Ở đây không có cảnh sát, tôi cũng không có ghi âm lại đâu, chẳng cần giấu giếm làm gì.” Dị Quân nói. “Tôi đã đọc hồi ký của ông tôi, và cảm thấy lý tưởng của ông rất đúng đắn, nên tôi rất muốn tham gia.”
Dương Vĩnh ngạc nhiên, Dị Quân nhân đà nói tiếp “Mục đích tôi giúp đỡ Tần Lỗi cốt là để tìm ra cách liên lạc với tổ chức thôi.”
Đắn đo suy nghĩ một lúc, Dương Vĩnh cân nhắc, nếu tổ chức có một thiên tài là Dị Quân thì chắc chắn việc nghiên cứu sẽ được đẩy nhanh tiến độ, ông có thể còn sống đến lúc đó để thấy thành quả cả đời của mình. Nhưng nếu Dị Quân đang nói dối thì sao? Xét cho cùng thì người này là cháu của Dị Ninh, có lẽ tâm tính cũng giống ông ta. Dương Vĩnh quyết định nói ra “Tôi có thể kiểm người của cậu không?”
“Được, cứ tự nhiên.”
Dương Vĩnh kiểm tra từ đầu tới chân Dị Quân, sau khi chắc chắn không có thiết bị ghi âm nào thì bắt đầu nói “Vào mười một năm trước, lúc viện nghiên cứu Thời Đại đóng cửa, tổ chức đã phải đi tìm căn cứ khác để tiếp tục thí nghiệm. Lúc đó mỗi người một nơi, tôi và Dị Ninh đã chuyển vào trong rừng.”
“Trong rừng?” Dị Quân hỏi lại.
“Đúng, là trong rừng.” Dương Vĩnh nói “Nghe Dị Ninh bảo đã tìm thấy một hang động lớn trong đó và tiến hành cải tạo thành phòng nghiên cứu bí mật. Tôi chưa từng tới đó.” Dương Vĩnh đáp.
“Thế hai người hợp tác thế nào?” Dị Quân thắc mắc.
“Dị Ninh không cần giúp trong việc nghiên cứu, tôi giúp ông ta trong việc vận chuyển vật thí nghiệm tới trạm trung chuyển trong rừng. Sau đó Dị Ninh sẽ tự tới đem cái xác vào phòng thí nghiệm.” Dương Vĩnh nói.
“Vậy trạm trung chuyển đó ở đâu?”
“Ở một cái hang nhỏ chỗ những bông hoa màu đỏ.” Dương Vĩnh trả lời.
“Vậy tôi có thể liên lạc với tổ chức thế nào?” Dị Quân hỏi.
“Cậu có thể tìm phòng thí nghiệm đó, có lẽ nó không ở xa trạm trung chuyển đâu. Những năm tuổi già Dị Ninh vẫn còn tự vận chuyển những cái xác được mà. Trong phòng thí nghiệm chắc vẫn còn những thông tin liên lạc với tổ chức. Xin lỗi, nhưng mà sau khi chuyển đi, tôi chỉ còn làm việc trực tiếp với Dị Ninh thôi.” Dương Vĩnh nói.
“Vậy xin cảm ơn ông.”
“Nhìn cậu rất có khí chất của ông nội đấy, hãy tiếp tục lý tưởng của ông ấy. Hãy nhớ chúng ta là những kẻ hồi sinh người chết.” Dương Vĩnh nói, trông có vẻ ông ta đã trao ước mơ, hoài bão của mình lại cho anh.
Dị Quân cảm thấy dù khát vọng của Dương Vĩnh và Dị Ninh có méo mó thì sự quyết tâm của họ thật đáng nể. Cảm thấy khá tội lỗi vì đã lừa gạt Dương Vĩnh, nhưng nếu không làm vậy thì sẽ càng tệ hơn. Sau khi ra khỏi cửa, Dị Quân lập tức gọi điện cho Tần Lỗi.