Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 28: Làn Khói Của Cái Chết




Dị Quân và Trần Lệ Mẫn bước vào một quán ăn sang trọng. Cả hai đều cố tránh nói đến những sự việc căng thẳng gần đây. Trần Lệ Mẫn biết sự thật về Dị Ninh và Dị Lương Tân có ảnh hưởng rất lớn đến Dị Quân, cô cố gắng để giúp anh vui vẻ như lúc trước.
Dị Quân tỏ ra rất vui vẻ, tuy vậy, Trần Lệ Mẫn có thể nhận ra một sự lo lắng trong mắt anh. Cuối cùng, Trần Lệ Mẫn quyết định vẫn phải đối diện với vấn đề, cô lên tiếng “Những việc gần đây đã khiến anh phiền lòng nhiều rồi. Nếu muốn anh có thể nói ra để cho nhẹ lòng, sau đó thì quên đi để tiếp tục sống tiếp.”
“Anh đã chấp nhận việc ông nội và ba anh rồi. Em không phải lo.” Dị Quân nói.
“Vậy thì anh sợ tổ chức đó sẽ trả thù à? Dù sao anh cũng góp phần khiến họ bị phát hiện.” Trần Lệ Mẫn suy đoán.
“Không có gì thật mà, em không cần bận tâm.”
“Anh không giấu được em đâu. Nếu chúng ta đã là người yêu thì phải chia sẻ với nhau mọi điều chứ, đừng ôm hết vào mình như vậy, nếu không thì sẽ có ngày anh phát điên như ông nội anh đấy.” Trần Lệ Mẫn nói.
Dị Quân chần chừ, không biết nên nói ra sự thật hay không. Trần Lệ Mẫn nhớ lại vẻ mặt của anh lúc gặp cô ở công ty, chưa cần đợi Dị Quân nói ra, cô đã đoán trúng “Đừng bảo là, anh cũng nhìn thấy làn khói của cái chết đấy nhé.”
Không ngờ bị nhìn ra, Dị Quân lúng túng một lúc rồi nhè nhẹ gật đầu. “Anh không biết là do ảnh hưởng sau khi đọc cuốn hồi kí hay là đây là một chứng tâm thần có di truyền. Đúng là hôm nay anh bắt đầu nhìn thấy chúng.”
Trần Lệ Mẫn trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cô nói “Anh đừng quá lo lắng, em biết là cảm giác nhìn thấy những điều đó rất kinh khủng. Em tin là anh khác ông nội và ba anh, sẽ không theo con đường phạm pháp đâu.”
“Lệ Mẫn à, hôm nay bỗng nhiên anh nghĩ tới cảm giác của ông nội và ba khi mất đi những người yêu thương. Anh tự hỏi nếu rơi vào tình huống đó, liệu anh có chống lại họ như bây giờ không.” Dị Quân thú nhận.
“Anh nói gì thế. Anh biết rõ việc đó là phạm pháp mà.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Thế nếu nó là nghiên cứu hợp pháp thì sao?”
“Nếu có thể giữ những người yêu thượng lại bên mình thì quả là hạnh phúc. Được sống đúng là điều tuyệt vời nhất. Nhưng sinh tử đã là quy luật, em cảm giác nếu phá vỡ sự cân bằng đó thì không hay. Em cũng không giải thích được.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Em có lý. Anh không nên nghĩ vậy.” Dị Quân đáp.
“Dị Quân, nếu như sau này em chết trước anh, thì anh hãy hứa là không tìm cách hồi sinh em nhé. Hãy cứ sống thật tốt, tìm những hạnh phúc mới, đừng giam cầm cuộc sống mình như giáo sư Dị.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Em nói gì thế? Đừng nói chuyện chết chóc chứ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu mà.” Dị Quân thoáng thấy vài làn khói đen phía xa.
“Em xin lỗi. Đúng là không nên nói những điều xui xẻo như vậy.” Trần Lệ Mẫn ra vẻ hối lỗi, cô lại thoáng thấy nét sợ hãi trên mặt Dị Quân “Dị Quân, anh ổn chứ?”
“Không, xin lỗi em, đúng ra đây phải là buổi ăn tối vui vẻ mới phải.” Dị Quân nói.
“Nếu anh thấy không ổn thì chúng ta về nhà nhé. Em có quen vài bác sĩ tâm lý, chắc họ sẽ giúp được anh.” Trần Lệ Mẫn lo lắng nói. Cô vừa mới gặp lại Dị Quân chưa lâu và mới trở thành bạn gái anh vài ngày, cô không muốn thấy anh trở thành một người tâm thần bất ổn như Dị Ninh.
Dị Quân đưa Trần Lệ Mẫn về nhà. Lúc xuống xe, cô không quên dặn dò Dị Quân phải chú ý nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc.
“Anh biết rồi, cảm ơn em.” Dị Quân cười nói, dù anh không dám chắc có thể thực hiện được điều đó không.
Dị Lương Tân đang giải phẫu trong phòng thí nghiệm, cái xác bắt đầu chuyển động. Trong một thoáng, cảnh tượng ở phòng nghiên cứu trong rừng hiện lên trong đầu làm ông giật mình. Con thây ma vẫn được giữ chặt trên bàn. Ông thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục công việc. Dị Lương Tân tiêm cho nó một liều thuốc ông đã đặc chế.
Sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng, Dị Lương Tân nhận ra thây ma vẫn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê đặc chế, vẫn có thể bị tiêu diệt nếu bị hỏng các thiết bị hỗ trợ sự sống.
Kiểm tra chắc chắn nó đã bị gây mê, Dị Lương Tân ngồi chờ Kế Hàn Phong về để đưa nó vào khu nhà giam.
Không cần chờ đợi lâu là đã thấy hắn trở về, Dị Lương Tân nóng lòng hỏi “Việc tôi giao như thế nào rồi?”
“Giao ư? Nói chuyện khó nghe thế? Là nhờ vả nhé.” Kế Hàn Phong chỉnh lại “Tôi cố hết sức rồi, không được. Cảnh sát đã giăng sẵn cạm bẫy rồi, giờ mà xông vào không những không cướp được xác mà chúng ta cũng thành cái xác đấy.”
Dị Lương Tân thở dài “Lúc đọc xong hồi ký của ba tôi, cô ấy đã luôn sợ hãi những làn khói đen chực chờ nuốt chửng. Vậy mà bây giờ cô ấy đã chìm sâu vĩnh viễn vào đó rồi.”
Gục đầu xuống đau buồn, Dị Lương Tân nói “Có lẽ tôi không còn lí do để tiếp tục nghiên cứu nữa.”
“Này, đừng đùa. Bộ ông nghĩ đây chỉ là chuyện gia đình nhà ông hay sao mà muốn bỏ là bỏ.” Kế Hàn Phong không chấp nhận.
“Nếu tôi không nghiên cứu thì cậu định làm gì? Giết tôi à?” Dị Lương Tân cười khẩy.
Đúng lúc đó, có cuộc gọi tới máy của tay trợ lý, Kế Hàn Phong kiểm tra cuộc gọi rồi nói với Dị Lương Tân “Là trợ lý của ông này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.