Dị Quân thức dậy trên giường, anh nằm đó suy nghĩ vẩn vơ một lúc. Dù đã cố ép mình nghĩ đến những chuyện khác nhưng cuối cùng dòng suy nghĩ của anh vẫn quay lại với tổ chức nghiên cứu kia, cuốn hồi ký của Dị Ninh, con thây ma trong rừng, và những làn khói đen của cái chết.
Ít nhất là lúc này Dị Quân không thấy chúng, anh rời khỏi giường đánh răng rửa mặt. Điện thoại của Dị Quân có tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
Số điện thoại của Dị Quân không nhiều người biết, chỉ có ba anh, Trang Tiên Linh và gần đây là Trần Lệ Mẫn biết. Do Dị Quân sống ở nước ngoài nhiều năm nên sim này những dịp về nước mới dùng tới, không cần thiết phải cho nhiều người biết.
“Chắc là tin nhắn quảng cáo, hoặc là nhầm số.” Dị Quân đoán vậy và mở ra xem.
[Có lẽ con chưa hiểu chuyện nên ba sẽ bỏ qua hành động của con lần này.
Con cần biết công trình nghiên cứu này là khát vọng lớn nhất của ông nội con, và đó cũng là mục tiêu lớn nhất của mẹ và ba.
Bây giờ họ đã mãi mãi bị làn khói đen nuốt chửng, điều đó không thể cứu vãn được nữa. Nhưng vẫn còn một điều chúng ta có thể làm, đó là tiếp tục việc hồi sinh người chết. Ít nhất, làm như vậy, họ có thể thanh thản ở thế giới bên kia.
Con hãy gặp ba ở khu nhà kho bỏ hoang, và nên nhớ không được để cho ai biết việc này. Nếu ba phát hiện có ai theo dõi thì xem như quan hệ của chúng ta chính thức chấm dứt. Cũng tương tự nếu con không tới đó.
Vào đúng hai giờ chiều nay, hãy mau chóng đưa ra quyết định.
Sứ mệnh của gia đình chúng ta chính là hồi sinh người chết.
Mong sớm gặp lại con, Dị Quân.
Dị Lương Tân.]
Tin nhắn này khiến tâm trí Dị Quân nhanh chóng rối loạn. Biết số của anh, lại biết rõ về dự án hồi sinh người chết, chắc chắn là ba anh, không phải giả mạo. Dị Quân chuyển sang danh bạ, tìm số của Tần Lỗi.
Ngón tay anh chỉ còn cách màn hình vài milimet thì dừng lại. Anh chuyển xuống phím lùi lại, thoát ra màn hình chính và tắt máy.
Dị Quân đắn đo suy nghĩ xem có thể tin tưởng Tần Lỗi hay không, nếu người của ông bị phát hiện thì Dị Lương Tân sẽ không ra mặt. Lúc đó, manh mối dẫn đến tổ chức nghiên cứu kia lại bị đứt đoạn.
Anh nghĩ, nếu mình lấy được lòng tin của ba anh như cách đã làm với Dương Vĩnh, thì anh có thể xâm nhận sâu vào trong tổ chức và phát hiện được nhiều bí mật quan trọng. Đến khi ấy, anh sẽ thông báo cho Tần Lỗi đến tóm gọn cả ổ.
Nghĩ đến Dương Vĩnh, Dị Quân bỗng tò mò không biết bây giờ ông ta thế nào. Tin tức về Dị Lương Tân đã được truyền đi khắp nơi, hẳn đã đến tai ông ta. Dị Quân không biết cảm giác của Dương Vĩnh ra sao khi lòng tin của ông ta bị phản bội, anh nghĩ là rất đau đớn.
Vậy liệu nếu linh hồn là có thật thì bây giờ linh hồn của ông nội có thấy đau đớn giống vậy khi cháu trai mình đang tìm cách phá hủy sự nghiệp của đời ông không? Dị Quân đau đầu nghĩ.
Anh lắc mạnh đầu, tự trấn tĩnh mình, không cần biết là có ai đau lòng hay không, anh không thể để yên cho tổ chức làm việc sai trái.
“Nhưng họ sai ở đâu chứ? Con người muốn sống cơ mà, chẳng phải đó là mục tiêu của y học sao?” Dị Quân tự nói với bản thân mình.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ hiện tại của Dị Quân, là số của Trần Lệ Mẫn. Anh bắt máy “Chào buổi sáng, em gọi anh sớm thế có việc gì à?”
“Anh đã ăn sáng chưa?” Trần Lệ Mẫn hỏi.
“Chưa, anh đang định nấu mì để ăn.” Dị Quân đáp.
“Ăn mình suốt như vậy hại sức khỏe lắm đấy. Anh đợi đó đi, lát nữa em sẽ tới nấu bữa sáng cho anh. Hiện tại em đang ở siêu thị gần nhà anh đây.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Không cần phiền em thế đâu.”
“Không phiền, không phiền. Anh đừng nói kiểu khách sáo đó nữa, đó không phải cách cư xử với bạn gái đâu. Sau này không phải em sẽ nấu bữa sáng cho anh mỗi ngày sao.” Trần Lệ Mẫn đáp.
“Em nói phải, cảm ơn em.” Cuộc gọi này làm Dị Quân tạm quên đi vấn đề ban nãy.
Không lâu sau, Dị Quân đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Dị Quân vừa mở cổng đã bắt gặp ngay ánh mắt lo lắng của cô. Anh đoán mục đích cô tới nấu bữa sáng cho anh chủ yếu là để xem xét tình hình của anh thế nào.
Trần Lệ Mẫn xách theo hai giỏ siêu thị bước vào nhà. Cô nhanh chóng đi vào nhà bếp bắt tay vào nấu nướng ngay.
“Hôm nay trông anh vẫn mệt mỏi quá, hình như có chút bồn chồn.” Trần Lệ Mẫn nói.
Dị Quân giật mình, không ngờ lại bị nhìn ra dễ dàng như vậy “Anh vẫn còn hơi lo lắng, cũng là vấn đề hôm qua thôi. Em đừng lo, có lẽ dần dần sẽ ổn thôi.”
Anh đắn đo, không biết có nên nói với cô về tin nhắn của Dị Lương Tân không, nếu nói ra chắc chắn cô sẽ ngăn cản không cho anh tới đó. Nếu thế cũng tốt, anh sẽ sống cuộc đời bình thường như trước, không dính dán đến tổ chức ấy nữa.
Không, những làn khói đen của Dị Ninh đã xâm nhập vào đầu óc của anh, nếu không trực tiếp đối diện với nó, anh sẽ mãi sống với trăn trở, không thể trở lại như xưa.
Trần Lệ Mẫn khẽ nhìn anh, cô nói “Có vẻ anh vẫn còn nhiều lo lắng, nếu anh chưa sẵn sàng nói với em thì em cũng không thúc ép.”
Nghe trong giọng nói của cô có chút thất vọng, có lẽ cô đã cho rằng khi yêu nhau thì không giấu nhau điều gì. Dị Quân không muốn làm cô buồn lòng nhưng anh buộc phải làm thế, anh cho rằng mình phải giải quyết những gì ông nội và ba đã tạo nên.