Dị Quân và Trần Lệ Mẫn cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
“Em nấu ăn ngon lắm, không thua gì nhà hàng cả.” Dị Quân khen ngợi.
“Đấy, thế này tốt hơn cứ ăn mì phải không?” Cô vui vẻ nói “Để em đi lấy món tráng miệng.”
Cô đi tới bếp, lấy từ trong túi đồ siêu thị ra hai hộp pudding rồi quay trở lại. Dị Quân vừa nhận được một tin nhắn, cô thấy anh bấm vào xem rồi lập tức nhấn phím lùi lại hai lần thoát ra màn hình chính, có vẻ là tin nhắn quảng cáo.
Trong một thoáng lúc thoát ra tới màn hình chính của mục tin nhắn, Trần Lệ Mẫn thoáng thấy trước đó là một tin nhắn với vài từ “nên ba sẽ”.
Ba ở đây là Dị Lương Tân, là ông ấy nhắn tới sao? Trần Lệ Mẫn thắc mắc, không biết có phải là mình nhìn nhầm không. Nhưng cô nghĩ lại, nếu là Dị Lương Tân liên lạc thật thì điều đó giải thích được cho thái độ giấu giếm từ nãy đến giờ của Dị Quân.
Cô tự hỏi tại sao Dị Quân lại muốn giấu việc này, phải chăng anh ấy lại định sử dụng lại chiêu cũ như lần với Dương Vĩnh. Hoặc tệ hơn, những làn khói đen đã liên kết tâm hồn anh với ông nội và ba, bây giờ anh cũng muốn tham gia hồi sinh người chết.
“Có chuyện gì thế, Lệ Mẫn?” Dị Quân thấy cô vừa đi vừa tập trung suy nghĩ gì đó liền tò mò hỏi.
“Không có gì.” Cô đáp.
“Em đang giấu anh gì à?” Dị Quân hỏi.
“Thì không phải anh cũng đang không nói thật với em anh đang lo lắng điều gì à?”
Dị Quân không cãi được. Trần Lệ Mẫn cảm thấy cần phải xác minh việc tin nhắn kia có phải là của Dị Lương Tân hay không, cô tự hỏi nếu bảo Dị Quân đưa điện thoại cho cô kiểm tra liệu có hiệu quả không? Nhưng nếu đúng là Dị Quân đang có ý giấu cô thì chắc chắn sẽ không để lộ tin nhắn đó. Nếu anh xóa tin nhắn đó đi thì coi như hết cơ hội kiểm chứng. Thế là cô đề nghị “Hôm nay ở công ty nhà em không có việc, vậy nên hôm nay em sẽ ở đây với anh cả ngày, anh thấy vui chứ?”
Cô quyết định sẽ dùng cả ngày hôm nay để tìm cơ hội xem tin nhắn kia có đúng là đến từ Dị Lương Tân không. Thế nhưng Dị Quân đáp “Anh vui chứ. Nhưng chiều nay anh có việc rồi.”
“Có việc? Còn việc gì được nữa?” Trần Lệ Mẫn hỏi. Việc này kết hợp với tin nhắn bí ẩn kia, cô đoán có lẽ Dị Lương Tân đã hẹn gặp Dị Quân vào chiều nay.
“Xin lỗi, là chuyện bí mật.” Dị Quân nói.
“Bí mật ư? Đừng nói là mới đây mà anh đã có bồ nhí đấy nhé.” Cô nửa đùa, nửa muốn tạo áp lực để Dị Quân phải nói sự thật.
“Làm gì có chuyện đó.” Dị Quân lúng túng “Thật sự việc này em không nên biết. Anh hứa sau khi xong chuyện thì từ nay về sau anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa.”
“Việc này thật sự không thể nói sao?” Trần Lệ Mẫn hỏi lại lần nữa dù đã biết trước câu trả lời.
“Phải, anh xin lỗi.” Dị Quân đáp.
Cô cảm thấy không thể dùng cương để buộc Dị Quân nói ra sự thật, đành phải chuyển sang dùng tiểu xảo. Trần Lệ Mẫn xuống nước “Nếu anh đã nói vậy thì em không ép nữa. Chúng ta cần có lòng tin với nhau mà đúng chứ?”
Dị Quân khẽ gật đầu. Trần Lệ Mẫn lại bước tới bên túi đồ siêu thị, lấy ra một bịch muối tắm “Em thấy anh đang căng thẳng nên mua thứ này. Sử dụng nó rất thoải mái, anh dùng thử ngay đi.”
“Cảm ơn em, anh sẽ dùng thử.” Dị Quân đón lấy rồi chuẩn bị đem đi cất.
“Ý em là dùng ngay ấy.” Trần Lệ Mẫn nhắc lại.
“Ngay ư?” Dị Quân ngạc nhiên.
“Phải, em muốn nghe cảm nhận của anh sau khi sử dụng. Vì chiều anh có việc rồi nên giờ hãy dùng luôn thử xem, tắm sớm cũng giúp tinh thần thoải mái hơn.” Trần Lệ Mẫn nói.
Dị Quân cảm thấy yêu cầu đột ngột này hơi kì lạ, nhưng anh không muốn lại làm thêm một việc trái ý cô nên cũng chấp nhận.
Kế hoạch này chỉ là tùy cơ ứng biến, Trần Lệ Mẫn cũng không nghĩ nó thành công. Dị Quân trước khi vào phòng tắm đã để điện thoại lại ở tủ đầu giường. Nãy giờ Trần Lệ Mẫn đều quan sát anh và không thấy có động tác xóa tin nhắn cho nên chắc chắn nó vẫn còn trong hộp thư.
Sau khi chắc chắn Dị Quân không bất ngờ trở lại phòng, Trần Lễ Mẫn với tay lấy chiếc điện thoại. Thật may mắn là điện thoại của Dị Quân hoàn toàn không có khóa, cô đã sợ gặp phải mật khẩu hay xác thực vân tay, đến lúc đó thì cũng đành chịu bó tay.
Cô mở ứng dụng tin nhắn lên, đúng là tin nhắn số hai mở đầu [Có lẽ con chưa hiểu chuyện nên ba sẽ bỏ qua…], cô nhấn vào tin nhắn đó.
Nhanh chóng đọc xong tin nhắn, Trần Lệ Mẫn hoang mang. Dù đã đoán trước rằng đây là tin nhắn của Dị Lương Tân, nhưng khi xác thực chuyện này cô vẫn thấy sốc.
“Phải làm sao đây?” Cô tự nói với chính mình, nếu bây giờ thuyết phục Dị Quân không đi liệu anh ấy có nghe không?
Cô đoán là không, Dị Quân có vẻ rất quyết tâm tới buổi hẹn này. Cô chuyển sang mục cuộc gọi, loại trừ số của cô và Trang Tiên Linh ra, một số khác liên hệ khá nhiều gần đây, cô đoán là số của Tần Lỗi.
Cẩn thận đóng các ứng dụng và đặt điện thoại vào đúng chỗ cũ, Trần Lệ Mẫn ra khỏi phòng, tìm một góc đủ xa để chắc rằng Dị Quân không nghe thấy được, cô gọi vào số của Tần Lỗi.