Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 37: Quyết Định Chạy Trốn




Dị Quân mở mắt, đèn đã bật. Anh lấy tay chắn trước mặt, chưa quen với ánh sáng. Một người đang nằm cạnh anh, Dị Quân ngạc nhiên. Đó là Trần Lệ Mẫn.
“Lệ Mẫn, sao em lại ở đây?” Anh hốt hoảng lay cô dậy.
Trần Lệ Mẫn từ từ mở mắt, khẽ nói “Dị Quân? Sao anh ở đây, đây là đâu?”
Cô từ từ ngồi dậy, nhìn quanh nhận thấy đây là một nhà giam. Đêm qua cô vẫn còn ở trong phòng của mình, không hiểu sao bây giờ lại ở đây.
Dị Quân liền giải thích “Đây là nhà giam của tổ chức, nó nằm dưới phòng thí nghiệm mới của ba anh. Một kẻ tên là Kế Hàn Phong đã hợp tác với ba anh nhốt anh ở đây để nghiên cứu hồi sinh người chết.”
“Vậy đúng là thế rồi, đúng ra em phải ngăn anh lại mới phải.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ lúc đó em đã biết anh sắp đi gặp ba anh?” Dị Quân cảm thấy khó hiểu.
Cô gật đầu. Tiếng cào cấu của bọn thây ma vang lên, Trần Lệ Mẫn hốt hoảng kêu lên, Dị Quân vội trấn an cô.
Kế Hàn Phong bước đến bên song sắt, tươi cười nói “Buổi sáng tốt lành.”
Dị Quân hùng hổ bước đến bên song sắt, quát lớn “Mày bắt cô ấy đến đây làm gì hả? Lệ Mẫn liên quan gì đến nghiên cứu này chứ?”
Kế Hàn Phong cười lớn “Dị Quân, cậu có biết rằng gia đình cậu rất giống nhau không?”
“Tao biết, gia đình tao nhiều đời đều hoạt động trong lĩnh vực y sinh, vậy nên tổ chức mới nhắm đến nhà họ Dị để làm người nghiên cứu.” Dị Quân đáp.
“Cũng phải, nhưng tôi không muốn nói đến việc đó. Cả Dị Ninh và Dị Lương Tân đều giống nhau ở một điểm, họ làm tất cả những việc này vì người họ yêu. Và Dị Quân, cậu cũng giống họ thôi.” Kế Hàn Phong nói.
“Vậy là mày bắt cô ấy tới đây để khống chế bắt tao nghiên cứu cho tổ chức.” Dị Quân trợn mắt giận dữ.
“Không, anh ấy sẽ không tham gia cùng các người, dù các người có làm gì tôi đi nữa.” Trần Lệ Mẫn đứng dậy phản đối.
“Đó là cô nghĩ vậy thôi, còn cậu Dị đây thì sao nào?” Kế Hàn Phong quay sang nhìn Dị Quân.
“Anh sẽ không tham gia với bọn họ đúng chứ?” Trần Lệ Mẫn nhìn thẳng vào mắt Dị Quân.
“Anh…” Dị Quân không thể hứa với cô, nếu như Kế Hàn Phong đụng đến cô, anh không thê trơ mắt đứng nhìn. Dù có phải bán linh hồn cho quỷ dữ, anh cũng không thể đỡ cô chịu bất cứ tổn thương nào.
“Dị Quân?” Trần Lệ Mẫn tiếp tục chờ đợi câu trả lời.
Kế Hàn Phong mỉm cười hài lòng, hắn nói “Cứ từ từ mà suy nghĩ.”
Dứt lời, hắn lập tức rời đi. Trở lại phòng thí nghiệm, Dị Lương Tân đang chuẩn bị bắt tay vào tiếp tục giải phẫu.
“Cậu xuống đó làm gì thế?” Ông hỏi.
“Tôi thương lượng với con trai ông một chút. Cái cô Trần Lệ Mẫn kia, tôi vừa bắt tới.” Kế Hàn Phong đáp.
“Trần Lệ Mẫn?” Dị Lương Tân nhớ lại, đó là bạn của Trang Tiên Linh, gần đây Dị Quân có nói với ông rằng đó là người nó thích “Tôi hiểu rồi, cậu dùng con bé đó để khống chế Dị Quân.”
“Đúng vậy, nhà ông luôn điên đảo vì tình mà. Dùng cách này là hiệu quả nhất.”
“Vậy ra cậu bắt cóc một người dễ như vậy, thế mà vẫn bày trò bắt tôi lên kế hoạch bắt cóc Dị Quân.” Dị Lương Tân khó chịu phàn nàn.
“Dễ ư? Tôi cho ông thử trải nghiệm bắt cóc để cho ông thấy nó khó thế nào mà giờ ông lại kết luận nó dễ à? Đúng là cái gì không tự tay làm thì thấy dễ mà.” Kế Hàn Phong cãi lại “Tôi có việc phải đi đây, nhớ nhé, không có mặt tôi cấm ông thả cậu ta ra khỏi nhà giam.”
“Biết rồi.” Dị Lương Tâm bực mình đáp, ông tự hỏi ai mới là chủ ở đây.
Trần Lệ Mẫn ngồi co ro trong góc, Dị Quân ngồi đối diện cố an ủi cô “Không cần phải lo lắng quá, chỉ cần anh giúp đỡ chúng thì sẽ không sao đâu.”
“Anh định tham gia vào cái hành động phi pháp đó thật à?” Cô tỏ vẻ không vui.
“Đâu phải là chúng ta muốn, là họ ép chúng ta mà.” Dị Quân giải thích.
Trần Lệ Mẫn lắc đầu, nói “Không cần biết lí do vì sao, không thể khuất phục chúng như vậy.”
Trước sự cương quyết đó của cô, Dị Quân biết mình không thể thỏa hiệp được. Anh hứa với cô “Chỉ là giả vờ thôi, anh sẽ tìm cách trốn thoát lần nữa, sau đó sẽ gọi cảnh sát tới tóm gọn bọn họ. Nhưng hiện tại Kế Hàn Phong đang gián sát quá chặt chẽ. Lệ Mẫn, em tin anh, chúng ta sẽ tìm cơ hội.”
Trần Lệ Mẫn cúi đầu nghĩ ngợi, đúng là cách đó là khả thi nhất. Bây giờ nếu kiên quyết chống đối thì cả hai sẽ bỏ mạng tại đây, cô không muốn kết cục như vậy.
Dị Quân nhìn cô chờ đợi, anh nôn nóng có một câu trả lời. Cuối cùng cô cũng lên tiếng “Được, nhưng anh phải hứa với em, đừng bao giờ để nghiên cứu này cám dỗ. Không được để những lí tưởng của ông nội anh thuyết phục. Được chứ?”
Đúng là gần đây, Dị Quân đang rơi vào trạng thái không thể đưa ra chọn lựa dứt khoát, anh không tự tin là mình sẽ dứt ra được một khi đã tham gia vào nghiên cứu. Tuy nhiên, anh không thể nói ra điều này với Trần Lệ Mẫn, Dị Quân trả lời “Anh hứa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.