Kẻ Khát Máu

Chương 19: Vĩ Thanh




Trong căn phòng họp không một chút ánh sáng, đội trưởng Gia nằm vật xuống sàn nhà và nhắm nghiền mắt. Thân thể anh đã quá mỏi mệt sau nhiều tháng chiến đấu với tập đoàn Hắc Ngưu dài dăng dẳng. Anh không thể ngờ kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện chính là người bạn thân năm xưa. Mỗi khi nghĩ đến, anh lại cảm thấy đau đớn vô cùng.
Bỗng cánh cửa hé mở, ánh sáng yếu ớt le lói vào trong phòng. Một viên cảnh sát lững thững bước vào, trông bộ dạng hết sức nặng nề:
- Đội trưởng!
- Anh ta sao rồi?
Viên cảnh sát mếu máo:
- Tôi đã chuyển anh ấy đến bệnh viện khác để điều trị nhưng không kịp nữa rồi.
Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt trái của đội trưởng Gia, giọng anh trở nên khản đặc:
- Hôm nay là ngày bao nhiêu?
- Hai mươi bảy tháng mười ạ!
Đội trưởng Gia ngồi bật dậy:
- Anh có nhớ nhầm không?
- Sáng nay em mới xem lịch trên thời sự, nên không nhầm được đâu.
- Nhanh thật đấy, chỉ mới chớp mắt đã gần hết tháng mười.
Viên cảnh sát chợt nhớ ra điều gì đó:
- Chúng ta đi thắp nhang cho Nguyễn Hữu Ái thôi.
- Được.
Tổ trọng án của đội trưởng Gia cũng có mặt ở nghĩa trang. Bầu không khí nơi đây yên ắng và tràn ngập trong sự bùi ngùi.
Trên bầu trời, những đám mây xám xịt kéo đến cùng với những làn gió xào xạc qua những tán cây. Tiết trời mát mẻ và dễ chịu, nhưng đội trưởng Gia lại cảm thấy đau lòng.
Đội trưởng Gia ngước mắt nhìn ngôi mộ trước mặt và thì thầm:
- Chú Ái, cảm ơn chú đã giúp chúng cháu trong thời gian qua. Xin hãy yên nghỉ.
Đột nhiên đội trưởng Gia nhớ đến anh Phương. Ở nơi đó anh có khỏe không? Có ăn uống đầy đủ hay không? Không phải anh đã hứa với tôi sẽ sống sót trở về hay sao? Đừng thất hứa đấy nhé!
---
Tiếng chuông điện thoại của đội trưởng Gia reo lên, Từ Thành Công vội vã bắt máy:
- Xin chào! Đội trưởng!
- Anh ấy sao rồi?
- Có một khối u trong não anh ấy, cũng may vẫn chưa gây thiệt hại gì nhiều nên cuộc phẫu thuật đã diễn ra một cách suôn sẻ. Ngoài ra, trên người anh ấy có rất nhiều vết thương nghiêm trọng. Bác sĩ bảo, anh ấy có sức chịu đựng thật kinh khủng, nhưng nói gì thì nói, nó vẫn có thể gây tử vong. Nhờ anh mà bây giờ anh ấy có thể xuất viện được rồi. À, ở dưới đó, Nguyễn Phùng, hắn không sao chứ?
Từ Thành Công nghe thấy giọng nói khàn khàn của đội trưởng Gia vang lên:
- Vỡ mạch máu, không cứu được nữa rồi.
- À, tôi quên nói chuyện này. Anh ấy đã xuất viện rồi. Hôm nay cũng chính là sinh nhật của anh ấy đấy.
- Tôi biết rồi, anh đang trên đường về sao?
- Vâng ạ!
- Tốt, tôi sẽ mở một cuộc họp khoảng hai giờ chiều. Anh nhớ tới nhé! Từ Thành Công!
- Tất nhiên rồi.
* * *
Chỉ vừa mới rời khỏi nhà mấy ngày mà căn nhà đã bám đầy bụi bặm. Nhưng anh Phương vẫn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy vui đến như vậy. Có lẽ khi trở về nhà, lòng anh đã được thanh thản và không còn cảm thấy cô đơn nữa, mặc dù trong con hẻm này chỉ còn một mình anh.
Bỗng anh ngửi thấy mùi hương Downy thoang thoảng và nghe thấy tiếng đàn piano du dương. Anh khẽ cười vì biết tất cả chỉ là do anh tưởng tượng mà ra.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ khắp các ngõ ngách trong căn nhà, cũng là lúc mặt trời sắp đi ngủ.
Anh Phương rệu rã ngồi sõng soài ngoài hiên nhà, ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời để thư giãn. Nhưng khuôn mặt của tên Hoại Tuyền lại xuất hiện khiến nỗi hận thù dâng lên trong lòng anh. Hắn ta vẫn chưa chết. Ngày nào hắn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, những oan hồn trong con hẻm này chắc chắn sẽ không được thanh thản ra đi.
Nghĩ đến điều này, anh Phương lập tức đứng phắt dậy và đi vào trong nhà sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị truy tìm hắn ta.
Sau khi thu dọn đồ nghề vào cái va li, anh thủng thẳng đi về phía cửa chính. Vừa mới mở cửa, nỗi hận thù trong lòng anh dần dần biến mất. Trước mặt anh là các thành viên trong tổ trọng án, trên đầu họ đều đội một chiếc mũ hình khối nón lấp lánh.
Đội trưởng Gia hô to "Một.. hai.. ba", rồi hát bài "Happy Birthday", các viên cảnh sát khác khoác vai nhau và cùng đồng ca.
Anh Phương mỉm cười rồi mời họ vào trong nhà.
Trong con hẻm trơ trọi và vắng lặng đã được tiếp thêm sức sống mới bởi những tiếng cười khúc khích, cùng với những câu nói đùa vui vẻ.
Buổi tiệc sinh nhật đầy bất ngờ này khiến anh Phương không còn cảm thấy cô đơn và hận thù nữa, thay vào đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Sau khi mọi người ra về, trong căn nhà của anh Phương chật chội hơn hẳn bởi những quà tặng của các thành viên trong tổ trọng án. Anh cũng tò mò muốn mở ra xem bên trong chứa gì, nhưng có ai đó đang gõ cửa dữ dội.
Anh hấp tấp vặn tay đấm cửa rồi nhìn ra ngoài.
Một người đàn ông vạm vỡ, mặc bộ đồ màu đen và trùm mũ đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn sòng sọc vào mắt anh Phương, giọng nói của hắn rất quái dị:
- Xin chào!
Anh Phương thắc mắc:
- Anh là ai vậy?
Anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy sát khí:
- Kẻ khát máu.
Anh Phương sửng sốt, khắp cơ thể run lên bần bật. Có vẻ anh đã biết người trước mặt là ai..
Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.