Kẻ Khát Máu

Chương 2: Mơ




Hôm nay, ông Bình lại đến nhà anh Phương. Sau một hồi nói chuyện với nhau, hai người bắt đầu chơi cờ tướng.
Kể từ khi trở về nhà sau buổi tối ở quán Hồng Hương Trà, anh rất lo lắng cho cô gái ấy.
Ông Bình thấy anh bị phân tâm khác với thường ngày liền hỏi:
- Cậu sao thế?
Anh Phương gãi gãi đầu:
- À, không có gì đâu ạ!
- Không giống cậu chút nào. Có nỗi niềm gì cứ nói ra, ta sẽ giúp cho.
Mặc dù là người tìm hiểu tâm lý học, nhưng anh Phương là người nói dối rất tệ và vụng về. Anh biết không thể giấu được nữa đành thành thật:
- Ông có thấy sợ sệt khi gặp cháu không?
Ông Bình sững sờ trước câu nói của anh Phương. Từ lúc gặp anh lần đầu tiên, ông cũng có một cảm giác như thế nhưng ông thoáng nhận ra nỗi cô độc trong anh.
Ông Bình lắc đầu:
- Sợ gì chứ? Cậu khiến ta cảm thấy an toàn hơn.
Anh Phương rầu rĩ:
- Có nhiều người khi nhìn cháu rồi thì lại cảm thấy cháu thật đáng sợ.
- Con người thời nay chỉ trông mặt mà bắt hình dong, hầu như hiếm lắm mới có người chịu nhận xét bên trong. Dù họ không thích cậu nhưng ở trong con hẻm này ai mà chẳng quý cậu.
Anh Phương ngại ngùng nói cho ông Bình nghe sự việc làm anh bứt rứt suốt đêm qua:
- Ngày hôm qua, cháu mới khiến cho một người phụ nữ khiếp sợ mình.
Ông Bình cười hì hì:
- Những người ấy chừng nào tiếp xúc với cậu họ sẽ thay đổi thôi, mong cậu sớm có vợ.
- Cháu cũng muốn lắm, mà chắc thượng đế bảo cháu phải ở giá rồi.
- Không có thượng đế nào bảo cậu như thế đâu. Chỉ có mỗi người chúng ta là một thượng đế, số phận của chúng ta là do ta làm ra. Nên cậu cũng đừng tự trách mình như thế.
Anh Phương ngỡ ngàng trước câu nói của ông Bình. Đúng là người đã trải nhiều sự đời hơn mới có thể nói ra những câu nói này.
Hai người kết thúc chơi cờ vào giữa trưa. Ông Bình đã về nhà, còn anh Phương thì đi đến đồn công an để nộp bản phân tích.
Đội trưởng Gia sắp xếp tập tài liệu lại cho gọn gàng rồi ngồi ngay ngắn nghe anh Phương giải thích.
Theo pháp y, cằm của nạn nhân không có dấu hiệu cho thấy bị vật cứng va đập, khi loại các trường hợp khác ra thì khả năng lớn nhất là do cơ thể người gây ra. Theo suy luận của anh Phương, có thể hung thủ đã sử dụng nắm đấm hoặc cú đá để hạ gục nạn nhân. Để đánh ngất một người có sức khỏe, cơ cổ dày và cằm vuông săn chắc như nạn nhân thì lực đấm trong một đòn vẫn chưa đủ, có khả năng là nhiều cú đấm liên tiếp hoặc một cú đá đầy uy lực. Tuy nhiên, dấu vết trên cằm của nạn nhân chỉ có một, có thể là lực đá của hung thủ. Từ đó có thể kết luận, hung thủ là nam giới, nghề nghiệp: Võ sĩ.
Để đạt được một cú đá uy lực như thế, đòi hỏi một quá trình rèn luyện lâu dài và bồi bổ dinh dưỡng liên tục. Hung thủ không thể ở độ tuổi dưới 18, vì thông thường trong khoảng độ tuổi đó vẫn chưa có kinh nghiệm chiến đấu nhiều, cơ thể vẫn chưa phát triển tối đa nên có thể ảnh hưởng đến lực đấm và đá. Độ tuổi thích hợp nhất là từ 18 tuổi trở lên. Ngoài ra, hiện trường vô cùng gọn gàng, có tính cân đối và chính xác cao, có khả năng hung thủ là người mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Tỷ lệ mắc bệnh cao ở tuổi thanh thiếu niên.
Hung thủ ra tay ít để lại manh mối, có khả năng phản trinh sát cao, có thể đã từng có tiền án hoặc đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước vì cách giết người của hung thủ rất chuyên nghiệp. Là người từng học hoặc tìm hiểu về trinh sát hình sự, hoặc đã từng tham gia phòng chống tội phạm, hoặc thích đọc tiểu thuyết trinh thám.
Về tính cách hung thủ, anh Phương suy luận rằng: Thái độ bình tĩnh khi tự sắp xếp đồ đạc trong nhà của nạn nhân cho thấy hung thủ là người có tính cách gọn gàng, ngăn nắp, tâm lý vững vàng, không sợ bị bắt, là người thích quyền lực, kiểm soát, suy nghĩ tỉ mỉ, có hành vi sắp xếp đồ đạc một cách gọn gàng mang tính cưỡng chế, không có quan hệ hay quen biết với nạn nhân (Trong lịch sử tội phạm, hầu hết nhóm tội phạm có kế hoạch đều không quen biết nạn nhân).
Xác của nạn nhân gần cửa ra vào, không có dấu hiệu bị di chuyển. Anh Phương đưa ra hai trường hợp: Một là, hung thủ gõ cửa và gọi ở ngoài để nạn nhân ra mở cửa. Hai là, hung thủ đã cạy cửa đi vào. Trường hợp hai ít xảy ra hơn, vì cạy cửa sẽ tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Ngoài ra, dấu vân tay của nạn nhân trên nắm đấm cửa cho thấy trường hợp một dễ xảy ra hơn.
Theo tổ khám nghiệm hiện trường, mục đích của hung thủ khi đến nhà nạn nhân không phải để trả thù, hay cướp của, nhưng trong tủ quần áo có dấu hiệu lục lọi cho thấy nhiều khả năng hung thủ muốn lấy thứ gì đó. Anh Phương nhận định: Kẻ phạm tội không thiếu thốn tiền bạc hay của cải, có thể đây là một nhiệm vụ được đặt lên hàng đầu của hắn và thái độ trung thành với nhiệm vụ, có khả năng đây là một vụ phạm tội có tổ chức.
Suy nghĩ một hồi, đội trưởng Gia bắt đầu lên tiếng:
- Hết rồi à?
- Đúng vậy. Tạm thời, tôi chỉ suy luận ra tới đó.
- Được rồi, anh cũng khá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
Gấp tập tài liệu lại, anh Phương chào đội trưởng rồi lững thững bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi đồn cảnh sát, anh Phương thấy một cuộc ẩu đả ở bên kia đường. Một đám thanh niên đánh nhau ầm ĩ, mặt của bọn chúng đỏ như gấc, có vẻ như đã say bèm nhẹp, cứ như một đám ruồi bâu đang khát thức ăn. Nhưng ở giữa có một người phụ nữ đang ôm đầu vì bị cuốn vào trận hỗn chiến.
Ngay lập tức, anh lướt nhanh như một cơn gió qua đường rồi thọc một cú đấm thẳng vào mặt của một người thanh niên khiến anh ta bất tỉnh ngay tại chỗ.
Cả đám đột ngột dừng lại há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mặt. Một người cao ráo, mặc áo màu xanh nước biển để hở ngực, quần thể dục co giãn màu đen.
Bỗng đám thanh niên hét lên rồi chạy bổ nhào đến. Nhưng chưa kịp chạm tới người anh thì bọn chúng đã lần lượt bất tỉnh dưới đất.
Cô gái ấy đứng dậy và phủi bụi xung quanh chiếc váy.
Anh nhìn người phụ nữ từ đầu đến chân, khi thấy bộ váy màu trắng của cô gái anh chợt cảm thấy ngờ ngợ:
- Cô có phải là người chơi đàn ở quán Hồng Hương Trà không?
Cô gái gật đầu rồi bẽn lẽn cười:
- Đúng rồi. Cảm ơn anh đã cứu tôi!
Anh Phương ngại ngùng:
- À.. tôi chỉ làm công việc của mình mà thôi.
Cô gái chợt nhìn lên khuôn mặt của anh Phương nhưng anh thì nhìn đi chỗ khác, tránh để người phụ nữ này nhìn vào mắt:
- Anh có phải là vị khách tối đó.. ở quán chúng tôi không?
Anh Phương gật đầu:
- Phải. Sao cô lại ở đây?
Cô gái mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng:
- Tôi đang đi đến quán, ai ngờ bị cuốn vào đám người này. Tôi có gọi cảnh sát nhưng họ vẫn chưa đến.. A, anh nhìn xem, cuối cùng cảnh sát cũng đến rồi.
Tiếng hú còi của cảnh sát vang lên ầm ĩ, đội cảnh sát cơ động đi đến bẻ quặt hai cánh tay của đám thanh niên đó ra sau và dùng còng số tám khóa lại.
Anh Phương đưa một tấm thẻ ra trước mặt một viên cảnh sát rồi thuật lại toàn bộ sự việc vừa mới xảy ra cho anh ta nghe.
Viên cảnh sát gật đầu:
- Nếu cần gì cứ gọi cho tôi, anh đánh hơi quá tay rồi đó.
- Tôi xin lỗi vì tình thế quá nguy cấp.
- Thôi được rồi, anh dẫn cô ấy đi đi.
Anh Phương thành kính chào anh ta rồi cùng cô gái đi về phía trước. Anh cũng muốn nhân cơ hội này để bắt chuyện với đối phương nhưng người bắt chuyện trước chính là cô gái:
- Anh tên gì?
Anh Phương trả lời:
- Tôi tên Phương, tên đầy đủ là Trần Đại Phương. Còn cô?
- Tôi tên là Phan Mỹ Lệ.
Anh Phương thật lòng khen:
- Cái tên thật đẹp!
Phan Mỹ Lệ sượng sùng:
- Anh quá khen rồi. Có vẻ như anh không nguy hiểm như em tưởng.
Anh Phương sửng sốt trước câu nói của Phan Mỹ Lệ. Không phải là hai từ "nguy hiểm" mà là từ "tôi" sang "em":
- À.. Cô đừng nhìn vào mắt của tôi sẽ khiến cho cô sợ đấy.
Phan Mỹ Lệ cười tủm tỉm. Cô biết mình đã sai khi hoảng sợ trước đôi mắt sắc lạnh của anh ấy mà không biết đôi mắt của anh ấy mang một tâm hồn thiện lương. Hôm nay, anh ấy đã cứu cô một mạng và cô nghĩ đó chính là món nợ mà cô cần phải báo đáp:
- Anh có một trái tim thật ấm áp làm sao! Em có thể cảm nhận bằng trực giác của mình. Xin lỗi anh vì biểu hiện lần trước của em nhé!
Anh Phương gãi gãi đầu:
- À.. Không có gì đâu. Cô là phụ nữ mà, hiện tại cô bao nhiêu tuổi rồi?
Phan Mỹ Lệ vuốt tóc mai ra sau tai phải:
- Em năm nay được hai mươi lăm tuổi rồi.. Nếu anh có thời gian, tối nay anh có thể đến quán Hương Trà, em sẽ cho anh nghe một bản nhạc.
- Tôi rất bận nhưng cũng sẽ cố dành thời gian để đến.
- Anh nhớ giữ lời đấy nhé. Tạm biệt anh!
Anh Phương im lặng nhìn bóng dáng của cô ấy khuất dần về phía con đường. Vậy là nỗi băn khoăn trong lòng anh đã tan biến khi cô gái đó mở lòng trò chuyện.
* * *
Vầng trăng tròn vành vạnh như cái mâm phát sáng. Ánh trăng in bóng từng ngôi nhà, thắp sáng cả con hẻm. Màn đêm yên tĩnh dễ đưa ta vào tiềm thức, thỉnh thoảng có tiếng dế và nhái kêu yếu ớt vang lên tạo nên một khung cảnh bình yên.
Ở trên mái nhà, anh Phương nhắm nghiền mắt để hưởng thụ trọn vẹn cái cảm giác này.
Thời gian là một thứ gì đó kì lạ, nó cho ta nhiều kí ức khắc sâu lên não, những bài học cuộc đời, sức khỏe, bạn bè và người thân đang dần dần bị nó lấy đi. Có phải chúng ta càng lớn càng cô đơn không?
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, nó kéo anh từ cõi mộng mơ về đến thực tại. Anh lấy ra và bấm nút trả lời:
- A lô.
Đầu dây bên kia hỏi:
- Công việc điều tra của anh như thế nào rồi?
Nhận ra giọng nói của đội trưởng Gia, anh Phương mỉm cười:
- Vẫn chưa có tiến triển gì. Còn ở bên chỗ anh?
- Hiện tại vẫn chưa có gì. Chắc chúng ta phải chuyển qua manh mối mới thôi, tôi sẽ tiếp tục cho người khám xét tỉ mỉ căn nhà của nạn nhân một lần nữa.
Anh Phương gãi gãi đầu:
- Được. Bây giờ tôi cũng sẽ tự đi tìm manh mối mới, hy vọng là có khả thi.
- Được rồi, nếu có gì tiến triển cứ gọi cho tôi, đồng thời tôi cũng sẽ cung cấp một số manh mối mới cho anh khi cần.
Anh Phương gác máy rồi nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm.
Hàng ngày, anh Phương thường tìm kiếm những người biết võ để xem họ có đặc điểm nào khả nghi không, nhưng tìm đến tận chín giờ đêm vẫn chưa tìm được đối tượng tình nghi nào cả, trong khi đó bụng của anh đang sôi sùng sục nóng lòng muốn được cung cấp thức ăn.
Thoáng nghĩ đến quán Hồng Hương Trà, anh lại nhớ đến Phan Mỹ Lệ và nhớ lời hứa của mình.
Anh gọi một chiếc taxi rồi nhảy lên xe một cách vội vã. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh men theo con đường ngoằn ngoèo, những cây cột đèn ở bên đường sáng lờ nhờ như bị bỏ lại phía sau.
Mấy chốc tới nơi, anh xuống xe rồi chạy vào quán. Vừa mới đặt mông ngồi xuống, anh nghe thấy tiếng vĩ cầm du dương vang lên như tiếng suối chảy rì rào ở trong một khu rừng thơ mộng. Xung quanh anh chỉ toàn thấy một bầu không khí mát mẻ và vui tươi đến từ thiên nhiên, cứ như một phép màu đang cứu lấy cơ thể anh thoát khỏi sự căng thẳng của công việc.
Hầu như thứ âm thanh này đã khiến anh quên mất người phục vụ đang đứng ở bên cạnh cho đến khi anh ta hét lên.
Bỗng anh giật nảy mình và ngước mắt nhìn người phục vụ:
- Cứ lấy cho tôi một nồi lẩu ra đây. À, đừng đem rượu ra nhé!
Người phục vụ gật đầu rồi hí hoáy viết vào thực đơn, anh ta rất tức giận vì đối phương mà phải hét khan cả cổ họng.
Nồi lẩu được đem lên, hương thơm xộc vào phổi anh Phương nhưng anh đang mải mê âm thanh từ tiếng vĩ cầm trên tay cô gái, cho nên hương thơm ấy dù có đang tung hoành trong phổi anh thì vẫn không thể lay động, như thể âm nhạc đã trở thành một món ăn đối với anh.
Sau khi âm nhạc vừa kết thúc, Phan Mỹ Lệ đi đến ngồi bên cạnh anh lúc nào không hay biết, chưa kịp chuẩn bị nên sự xuất hiện đột ngột của cô đã khiến anh tần ngần không biết nên mở đầu câu chuyện như thế nào.
Nhưng Phan Mỹ Lệ thay anh lên tiếng trước:
- Anh thấy âm nhạc vừa rồi như thế nào?
Anh Phương sượng sùng:
- Rất tuyệt!
Phan Mỹ Lệ hí hửng:
- Ôi! Thật không? Anh cũng hiểu biết âm nhạc ghê hen.
- À, tôi chỉ biết chút chút.
- Chút chút của anh là bao nhiêu?
Anh Phương mỉm cười:
- Chỉ là tí tẹo thôi.
Phan Mỹ Lệ dẩu môi rồi đặt hai cùi chỏ xuống mặt bàn, hai bàn tay nâng cằm, đôi mắt to tròn của cô nhìn quăm quắm vào mắt anh Phương:
- Anh thích những bản nhạc nổi tiếng của ai?
Anh Phương cũng biết một chút về âm nhạc. Những lúc buồn bã trong cô độc hay căng thẳng trong công việc, anh thường mở những bản nhạc từ băng cassette và lặp đi lặp lại một bản nhạc:
- Tôi rất thích những bản nhạc của Mozart, vì âm nhạc của ông ấy luôn mang một niềm vui giúp tôi quên đi những phiền toái trước mắt.
Phan Mỹ Lệ "ồ" lên một tiếng:
- Hình như anh rất cô độc phải không?
Anh Phương như bị điểm trúng nơi mềm yếu:
- À.. Phải. Cô thật thông minh!
Phan Mỹ Lệ lắc đầu quầy quậy:
- Không! Em không dám nhận mình như thế. – Như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, cô vội chuyển chủ đề, nói một cách ngại ngùng. - Em không biết.. Ở bên anh đã có ai chưa?
Anh Phương gãi gãi đầu, không biết cô ấy đang nói gì. Dường như câu trả lời của anh lại làm cho cô mất hứng:
- Có hàng xóm, có đồng nghiệp. Còn cô?
Khuôn mặt Phan Mỹ Lệ nóng hôi hổi như ngọn núi lửa sắp phun trào vì độ ngốc của đối phương, nhưng cô vẫn giữ được chất giọng dễ thương của mình:
- Không phải, không phải chuyện đó. – Giọng của cô bắt đầu chuyển dần qua lúng túng. – Mà là.. nếu.. nếu anh không ngại thì có thể cho em làm bạn gái anh nhé?
Anh Phương há hốc mồm, tim đập tưng bừng rộn rã. Anh cảm thấy một sự sung sướng đến tột độ và một cảm giác thấp thỏm cho tương lai.
Sau vài giây im lặng, anh nói:
- À.. chắc.. cũng được.
Phan Mỹ Lệ cười khúc khích, đồng thời nhảy dựng lên vỗ hai lòng bàn tay vào nhau:
- Anh đã đồng ý rồi đấy nhé!
Đêm khuya, anh Phương nằm trên mái nhà ngắm những ngôi sao ganh nhau lấp lánh. Đột nhiên anh nghe thấy một tiếng đàn vĩ cầm văng vẳng bên tai, mặc dù vẫn ý thức được đó chỉ là một nỗi lưu luyến với cô gái đó nhưng anh vẫn tưởng tượng những giai điệu ấy như những thiên thần đang uyển chuyển từng điệu nhảy.
Anh chợt nghĩ đến những tháng ngày dài dăng dẳng ở phía trước. Anh cũng từng có một ước mơ nhỏ nhoi: Có một mái ấm nhỏ luôn tràn ngập niềm hạnh phúc và vui vẻ, cả nhà sẽ luôn quây quần bên nhau, sẽ được cùng đi đây đi đó để khám phá những thứ đẹp đẽ của thiên nhiên và học nhiều văn hóa của con người, hay sẽ được nghe những tiếng đàn êm dịu mỗi đêm, rồi đến một ngày có một đứa, không, phải là hai đứa, chúng sẽ là những đứa con hiếu thảo nhất. Càng nghĩ, anh lại càng cảm thấy hạnh phúc.
Phải, cuộc sống đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi cũng đủ để cảm thấy tràn trề niềm vui rồi. Đâu cần phải dấn thân vào cuộc sống xô bồ quá khắc nghiệt như thế này.
Nghĩ được một hồi, anh đã quên hẳn cái giá lạnh khi nhiệt độ đã giảm và chìm vào giấc ngủ say.
Trong mơ, anh thấy bầu trời xanh nước biển êm đềm như ru, xung quanh anh là một khung cảnh toàn là hoa với hoa đầy đủ màu sắc sặc sỡ, nó bao la bát ngát đến tận chân trời. Càng đi, anh càng thấy những loài hoa khác nhau xuất hiện.
Khi đi tới một góc cây, anh nhìn thấy thấp thoáng một cô gái có vóc dáng thướt tha đang ngồi ở đó. Anh đi tới gần cô ấy thì một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng anh.
Cô ấy là một cô gái có vẻ đẹp hoàn hảo, tóc của cô mượt mà dài đến tận ngang lưng, mái tóc tém qua bên trái để lộ đôi lông mày đen, đôi mắt to tròn và có một đường nét quyến rũ, mũi cô cao, đôi môi trái tim căng tràn. Ngoài ra, làn da trắng như tuyết của cô lại toát lên một người phụ nữ thế giai nhân.
Cô gái ấy ngước mắt nhìn anh và mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh trông thật đáng yêu.
Phan Mỹ Lệ, chính xác là cô ấy. Một cô gái sở hữu đầy đủ nhan sắc tuyệt trần, cô ấy còn có một giọng nói ngòn ngọt có thể khiến người khác u mê.
- Anh Phương, anh Phương..
Anh Phương chợt tỉnh giấc và ngồi bật dậy, lúng liếng nhìn xuống dưới đất thì thấy Phan Mỹ Lệ đang đứng ngước nhìn lên trần nhà:
- Sao anh lại ngủ trên mái nhà như thế?
Anh Phương rối rắm đứng dậy, lấy đà nhảy xuống dưới đất.
Tiếp đất bằng mũi bàn chân nên áp lực từ đôi chân của anh cũng giảm bớt.
Anh Phương gãi gãi đầu:
- Xin lỗi đã để cho cô phải thấy bộ dạng không được hay lắm của tôi.
Phan Mỹ Lệ cười hì hì:
- Không sao đâu, hôm nay anh sẽ đi ăn sáng cùng em chứ? Coi như một buổi hẹn hò nhỉ?
Hẹn hò ư? Anh Phương đỏ mặt tía tái. Từ nhỏ anh cũng từng nghe ba mẹ nói về nó một hai lần nhưng mãi cho tới bây giờ anh mới thực sự nghe được hai chữ "hẹn hò" này từ miệng của một cô gái.
Anh chợt nhớ đến chuyện quan trọng ở đồn công an:
- Hôm nay, tôi có vẻ bận một số công việc. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian trong ngày hôm nay để.. - Anh Phương bỗng nói ngắc ngứ. - Để.. Hò hẹn với cô.
Phan Mỹ Lệ có chút tiếc nuối và tự nhủ phải thông cảm cho anh ấy vì cô biết anh là một đội phó trong tổ trọng án nên công việc chắc chắn sẽ không có lúc rảnh rỗi.
Tiếng điện thoại trong túi anh Phương vang lên, lấy ra nghe thì nghe thấy đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói khàn khàn:
- Hôm nay, anh có thể nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng đã tìm được một số manh mối mới nên sẽ thông báo cho anh sau.
Anh nhận ra đó là giọng nói của đội trưởng Gia liền mừng rỡ nhưng cũng có một chút bồn chồn.
Anh ngước nhìn về phía Phan Mỹ Lệ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt cô:
- Chúng ta đi thôi!
Phan Mỹ Lệ hình như đọc được suy nghĩ của anh Phương:
- Anh không cần phải lo em sợ ánh mắt của anh đâu. Vì em đã ý thức được đó là ánh mắt của sự ấm áp rồi.
Câu nói của cô như một lời động viên tinh thần, giúp anh không phải lắng lo khi nhìn vào mắt cô nữa.
Anh Phương mỉm cười:
- Cảm ơn em!
Phan Mỹ Lệ sững sờ khi đối phương chuyển từ "cô" sang "em". Câu nói đó đối với những người khác có thể chỉ là một chuyện bình thường, nhưng đối với cô đó là cả một bầu trời hạnh phúc.
Hai người đi cùng nhau rời khỏi con hẻm. Trên đường đi, anh Phương không may gặp phải những người hàng xóm hiếu kì dò hỏi. Một trong số đó có những người hàng xóm thân quen với anh: Anh Bách, chị Tám, chú Tư, bà năm..
Hầu như họ đều có chung một câu hỏi, đó là:
- Cậu Phương hôm nay chính thức đã có bạn gái rồi sao?
Anh Phương chỉ mỉm cười "dạ" một tiếng, sau đó cùng Phan Mỹ Lệ nhanh chóng rời khỏi con hẻm.
Hai người cùng ăn sáng tại một quán ăn ở bên kia đường. Quán này có tên gọi là "Tiều Phu", là một trong những quán ăn buổi sáng ngon nhất và đông khách nhất tại đây. Món ăn chủ yếu là phở, cơm thịt sườn, bún, ngoài ra còn có cả cà phê và những thứ đồ uống khác.
Sau khi hỏi ý kiến của đối phương, anh gọi hai dĩa cơm. Người phục vụ bưng ra và đặt lên cái bàn inox hình chữ nhật.
Phan Mỹ Lệ ngửi thấy một mùi thơm phức từ dĩa cơm bốc lên, trong lòng cô cảm thấy hương vị thơm ngon của nó cũng như một hương vị của tình yêu.
Ở phía đối diện, anh Phương ăn ngấu nghiến miếng thịt heo. Sau khi nuốt được xuống bụng, anh mỉm cười nhìn Phan Mỹ Lệ:
- Em thấy quán ăn này ngon chứ?
Phan Mỹ Lệ liếm miếng cơm dính ở mép môi rồi nói:
- Rất ngon, chỉ vừa mới ngửi thấy mùi thơm thôi, nó đã kích thích em phải ăn cho hết dĩa cơm này rồi.
Anh Phương mỉm cười:
- Nếu quán này mà có thêm tiếng đàn vĩ cầm của em nữa thì chắc hẳn nó sẽ là quán ăn nổi tiếng nhất trong toàn tỉnh luôn ấy chứ.
Phan Mỹ Lệ đỏ mặt:
- Em đâu có tài cán đến như thế chứ!
Anh Phương cười bẽn lẽn rồi hí húi ăn hết dĩa cơm của mình. Ở bên phía đối diện, Phan Mỹ Lệ cũng ăn hết dĩa cơm, dường như không còn một hạt cơm nào còn dính trên dĩa của cô.
Sau khi ăn xong, hai người cùng đi tản bộ trên vỉa hè. Trước dòng người tấp nập vội vã qua lại, có một cặp đôi nam nữ bình thản đi bộ vui vẻ chuyện trò với nhau trên vỉa hè như thể xung quanh họ đều là những thứ đẹp đẽ lãng mạn để hai người cùng xây dựng một mối quan hệ.
Anh bất ngờ dừng lại và đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, hình như anh nhìn thấy một ai đó khiến anh ngờ ngợ:
- Em ở đây đợi anh một chút nhé!
Phan Mỹ Lệ nhìn sắc mặt nghiêm trọng của anh Phương, cô không muốn tò mò hỏi kỹ nên đành phải gật đầu cho anh ấy yên lòng.
Anh lấy đà rồi lao về phía trước nhanh như một con báo, chạy bằng mũi bàn chân giúp lực búng của anh xa hơn và thân người hơi cúi xuống để tránh phần nào rào cản của không khí, tốc độ chạy của anh cũng không hề thua kém cựu vận động viên điền kinh Usain Bolt.
Tới một ngã rẽ bên phải, anh chống tay phải xuống đất và hơi khụy xuống, đồng thời chân trái duỗi thẳng ra để giảm tốc độ.
Sau khi chạy vào con đường đó, anh thấy trước mắt mình là một người đàn ông cao to, nhìn từ xa có vẻ đây chính là một người béo nhưng thật ra đó là cơ bắp to đùng của anh ta.
Chạy tới gần, anh túm lấy vai anh ta lại. Anh ta cũng dừng lại không phản kháng.
Những người dân xung quanh đều nhìn hai người đàn ông này bằng đôi mắt sững sờ, họ đang băn khoăn không biết có phải đang xảy ra một vụ đánh nhau hay chỉ là bạn thân đang chơi đùa với nhau thôi?
Anh Phương sửng sốt khi thấy trước mặt mình chính là đội trưởng trong tổ trọng án Nguyễn Thế Gia.
Anh cau mày:
- Anh theo dõi tôi làm gì?
Đội trưởng Gia thở dài, biết là không thể qua mặt được đối phương nên đành nói sự thật:
- Tôi thấy dạo gần đây anh hay đến quán Hồng Hương Trà, đôi lúc thấy anh hay ngước mắt về phía cô gái. Quả nhiên tôi đoán đúng, anh đã yêu cô ấy rồi đúng không?
Anh Phương lạnh lùng:
- Vì vậy mà anh theo dõi tôi?
Đội trưởng Gia cười hì hì:
- Xin lỗi cho tính hiếu kỳ của tôi, khi biết được điều này, tôi đành phải cho anh nghỉ việc trong ngày hôm nay để hẹn hò với cô ấy. Tôi biết trước giờ anh luôn cô độc nhưng hôm nay khi anh đã có một người phụ nữ bên cạnh, bây giờ tôi mới an tâm. – Đội trưởng Gia tự cốc đầu mình. – Cái tính tò mò của tôi lại dâng lên nên mới theo dõi chuyện tình giữa hai người. Xin lỗi nhé!
Anh Phương lắc đầu và mỉm cười:
- Cảm ơn anh đã cho tôi nghỉ ngày hôm nay.
Đội trưởng Gia đỏ mặt, đến vài giây sau, anh mới bình tĩnh lại nói với vẻ đùa giỡn:
- Mà nè, anh may mắn ghê đấy, quen được một em xinh hết phần thiên hạ luôn.
Anh Phương mỉm cười:
- Anh cũng nên có một cô vợ đi.
Đội trưởng Gia cười rúc rích:
- Chừng nào anh cưới cô ấy xong, tôi sẽ có bạn gái.
Anh Phương lắc đầu rồi rời đi, giọng nói của anh vang vọng:
- Một lần nữa, cảm ơn anh rất nhiều!
Đội trưởng Gia liếc nhìn đối phương bằng đôi mắt hết sức hài lòng. Sự phụ à! Con đã giúp anh ấy một phần nữa rồi nhỉ?
Phan Mỹ Lệ nhìn anh Phương bằng đôi mắt trìu mến, cô quan tâm hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Anh Phương hít thật sâu rồi thở ra một hơi dài:
- Không có chuyện gì đâu, anh chỉ vô tình gặp lại người bạn cũ của mình thôi.
Đêm về, hai người có một buổi hẹn hò ở quán cà phê góc phố.
Xung quanh quán được sơn màu nâu, ngay cả bàn ghế cũng được sơn màu tương tự. Trên bốn bức tường còn được vẽ những cặp đôi nam nữ ngồi với nhau nhâm nhi ly cà phê trong tay.
Cả hai người hầu như đều đến đúng giờ, không ai trễ giờ hẹn cả. Anh Phương tìm kiếm một chỗ vắng người rồi cả hai cùng ngồi xuống đó.
Phan Mỹ Lệ có phần không giống như những cô gái khác ở gần đó. Những cô gái ấy mặc dù ngồi cùng với bạn trai nhưng họ đều cầm chiếc điện thoại ở trên tay, hiếm khi họ mới trả lời câu hỏi của bạn trai khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người càng ngày càng nhàm chán.
Anh Phương cầm ly cà phê trên tay, mắt nhìn Phan Mỹ Lệ:
- Hôm nay em không đến quán Hồng Hương Trà sao?
Phan Mỹ Lệ mỉm cười:
- Không ạ! Hôm nay là ngày nghỉ của em.
Anh Phương uống một ngụm cà phê rồi nói:
- Em từng có ước mơ chứ?
- Em từng có một ước mơ là trở thành một bác sĩ để cứu chữa cho nhiều người nhưng có vẻ em không có duyên. Còn anh?
Anh Phương đặt ly cà phê xuống mặt bàn:
- Thật ra ước mơ của anh là trở thành một cảnh sát hình sự.
Phan Mỹ Lệ "ồ" lên một tiếng:
- Vậy là ước mơ của anh đã trở thành hiện thực rồi nhỉ?
Anh Phương lắc đầu quầy quậy:
- Anh không muốn dấn thân như thế này chút nào. – Đôi mắt của anh Phương hơi ươn ướt. – Em biết không? Càng dấn thân vào tội phạm, anh lại càng tự biến mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm của quỷ dữ. Anh chỉ muốn một cuộc sống bình thường, nhưng nếu như bây giờ anh từ bỏ thì những tên tội phạm nguy hiểm trong nhiều năm qua sẽ dấy lên một ngọn sóng gây hoang mang và một nỗi sợ hãi trong lòng người dân. Vì thế, anh không thể từ bỏ được. Cũng chính vì vậy nên anh mới sống một cách cô độc, khi anh trở về ngôi nhà của mình, những người trong xóm đều nhìn anh bằng ánh mắt sợ sệt, họ cứ như thế lại khiến anh cảm thấy sợ hãi và trống vắng hơn. Sợ phải đối diện với họ rồi làm liên lụy họ nên anh chỉ còn cách sống lủi thủi trong ngôi nhà trơ trọi ấy. Cho đến một ngày, bác Bình không sợ anh mà đến với anh, ông ấy cũng có gia đình nhưng họ đã rời xa thế giới này nên ông coi anh như đứa con trai của ông. Từ đó, ông ấy đã giúp mọi người trong xóm dần dần thân quen với anh.
Phan Mỹ Lệ cố gắng kìm chế mình lại không cho cảm xúc trào dâng lên lồng ngực.
Cô cũng có một nỗi niềm giấu kín trong tiềm thức, không biết có nên để anh Phương biết hay không. Sau một vài phút trầm mặc, cô can đảm nói:
- Thật ra em cũng từng có thai.
Câu nói như một mũi kim đâm vào tim anh Phương.
Phan Mỹ Lệ tiếp tục:
- Lúc ấy, em không nhớ gì cả. Cảnh sát cũng nói với em là em bị tấn công tình dục, hung thủ đã sử dụng một lượng nhỏ GHB cho nên sau khi em tỉnh dậy không biết ai đã gây ra sự việc này. Cảnh sát tuy đã xác định được ADN nhưng lại không thể tìm ra kẻ gây ra việc này. Em rất hốt hoảng và sợ hãi, thế là em quyết định phá thai. Sau này, mọi người đều nhìn em bằng một đôi mắt xem thường, em cảm thấy mình thật ô nhục và đau đớn.
Sau khi buổi hẹn hò kết thúc, anh Phương đi lảo đảo vào trong con hẻm. Lúc này, trời cũng đã khuya nên mọi người ai nấy cũng đều đi ngủ hết, chỉ còn lại anh như một người say rượu thui thủi đi đến ngôi nhà của mình.
Mở cửa bước vào, anh chợt nhớ đến một câu nói mà thường ngày sau khi anh trở về đều được nghe.
- Mừng con trở về nhà. Đại Phương!
Nhưng giờ nó đã không còn nữa.
Đánh răng rửa mặt xong, anh lên giường nằm rệu rã như người vô hồn. Trong đầu anh đang nghĩ về quá khứ của Phan Mỹ Lệ, bây giờ anh mới biết, đằng sau lớp mặt nạ vui tươi và hồn nhiên của cô là một thế giới đầy rẫy nỗi niềm đau thương, ngậm ngùi, những gì mà cô đã chịu đựng trong nhiều năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.