Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 3:




"Mấy người làm gì đó?" Tống Sanh vác ba lô, vừa chạy vào ngõ nhỏ vừa hét to, "Tôi là cảnh sát, mau buông đứa nhỏ kia ra."
Trong ngõ có một chiếc xe tải cũ kỹ, người đàn ông vừa gầy vừa lùn kéo đứa bé lên xe. Đoạn đường này ít người qua lại, Tống Sanh vốn chuẩn bị đi gặp bạn, ai ngờ lại bị lạc đường. Cô chỉ đành đi lung tung tìm đường quay trở lại, không ngờ bắt gặp tình cảm như thế trong hẻm.
Cô theo phản xạ kêu to, người đàn ông thấy cô tự xưng là cảnh sát thì hoảng sợ, hai tay kéo đứa bé đang giãy giụa. Bên ghế điều khiển còn một người khác, nghe người đàn ông mập lùn kia ra lệnh liền khởi động xe. Tống Sảnh lấy đà, nhân cơ hội cửa xe chưa đóng trực tiếp nhảy lên.
Người đàn ông ngồi ghế điều khiển bị cô dọa sợ, tay chân mềm nhũn, chiếc xe liền dừng lại.
Giữ chặt tay cầm, Tống Sanh liền xông vào trong. Trong xe có hai người đàn ông, người béo lùn vừa kéo đứa bé lên rút ra con dao đâm tới, còn không quên mắng kẻ còn ngây ra kia: "Tên ngốc này, dừng xe làm gì? Mau lái xe, hất văng cô ta xuống!"
Tống Sanh lập tức lấy ba lô trên người đưa ra trước ngăn lại. Ba lô bị cắt một đường, Tống Sanh dứt khoát biến nó thành vũ khí, đập thẳng vào mặt hắn ta, thừa dịp hắn ta luống cuống mà kéo đứa bé kia nhảy xuống, chạy khỏi nơi đó.
Đứa bé kia tựa hồ cũng biết Tống Sanh tới cứu mình, cho nên ngoan ngoãn để cô ôm ra đường lớn. Hai người đàn ông vốn muốn đuổi theo, nhưng Tống Sanh chạy quá nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Thời điểm bọn họ lái xe đi, Tống Sanh đã ôm đứa nhỏ ra đường lớn.
Nơi này tuy yên tĩnh nhưng trên đường vẫn có người đi lại, đây còn là lần đầu tiên hai tên đàn ông gặp trường hợp như vậy, khó tránh khỏi chột dạ, chỉ mắng một câu rồi lái xe bỏ trốn.
Tống Sanh ôm đứa bé chạy tới nơi đông người, sau đó mới quay đầu nhìn, chắc chắn không còn bị hai người kia đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, dừng bước.
"Tôi là nhà vô địch của trường đấy nhé! Khốn khiếp!" Cô thở hổn hển, sau đó xoa eo ngửa mặt nhìn lên trời cười ha ha, cuối cùng mới buông đứa bé xuống.
Đó là một đứa bé mặc sơ mi trắng quần yếm màu xanh, trên lưng vác theo balo hình Shin câu bé bút chì, bề ngoài có chút lấm lem, đầu tóc hỗn loạn, bộ dáng thật giống cún con đi lạc.
Đặc biệt là đôi mắt đen nhánh của đứa nhỏ này, vừa mờ mịt lại cảnh giác nhìn chằm chằm cô, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Cuộc đời này điều Tống Sanh yêu nhất là trẻ con và động vật nhỏ, nhìn cặp mắt đen nhánh của đứa bé này, cô lập tức mỉm cười, ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi: "Bạn nhỏ, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Em trai đừng sợ, chị là cảnh sát, người xấu chạy rồi. A, em trai thật đáng yêu, để chị sờ mặt một chút được không?"
Đứa bé nghe nửa câu đầu của Tống Sanh mà buông lỏng tâm trạng, nhưng nghe hết câu, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt cảnh giác nhìn cô, tựa như Tống Sanh chỉ cần tiến lên một bước nó sẽ bỏ chạy.
A, hiểu lầm rồi, cô rất thích trẻ con. Thời này, người lớn đều dạy con mình không được tiếp xúc với người lạ, bọn họ đều là biến thái, cho nên phản ứng này không phải lần đầu cô thấy. Cô xua tay cười cười: "Đừng sợ đừng sợ, chị thật sự không phải kẻ xấu, chị là cảnh sát, em xem cả người chị toát ra chính nghĩa đây này!"
Đứa bé nhìn chằm chằm lúm đồng tiền cùng ánh mắt rực sáng của cô, tâm trạng càng thêm lo sợ, nhìn nhìn bốn phía để tìm cách bỏ trốn.
Tống Sanh thấy nó không nói lời nào, đương nhiên không thể mặc kệ, lập tức tiến lên nắm cổ tay của nó. Còn chưa kịp nói cái gì, đứa bé lập tức khó lớn.
Một đứa bé bảy tuổi, lần đầu tiên trải qua cảnh thiếu chút bắt cóc, lại gặp một người giống biến thái này, tuy nó không biết câu vào nhầm ổ sói là gì, nhưng tâm tình hiện tại là như thế. Dù sao cũng còn quá nhỏ, bị Tống Sanh giữ chặt không thoát được, đứa bé liền bật khóc.
Người đi đường thấy vậy đều nhìn Tống Sanh, khiến cô chỉ biết xấu hổ ngây ngô cười.
"Cái này cái này... Chị thật sự không phải người xấu, bằng không chị dẫn em đi ăn, sau đó đưa em tới cục cảnh sát, chờ người nhà em tới đón được không?"
Vừa dứt lời, tiếng khóc đứa bé nhỏ lại nhưng vẫn chưa chịu gật đầu, tựa hồ do dự.
Tống Sanh lúc này mới phát hiện, ba lô của cô vì che chắn một nhát dao kia, hiện tại còn nằm trên chiếc xe tải. Di động, tiền bạc, tất cả đều nằm trong ba lô, hiện tại cô giống người không một xu dính túi.
"Chị thật sự dẫn em đi ăn sao?" Đứa bé sợ hãi hỏi, trong bụng kêu lộc cộc.
Bọn họ thật sự đều đói bụng.
Tống Sanh ho một tiếng, ánh mắt có chút dao động, việc này không thể trách cô, cô khó có được cơ hội nghỉ phép đi thăm bạn, buổi sáng dậy muộn còn chưa kịp ăn cơm, thầm nghĩ gặp bạn rồi sẽ kêu người ta mời mình đi ăn, ai ngờ không chỉ lạc đường còn gặp việc này... Hiện tại phải làm sao đây?
"Nè, em trai, chúng ta đi tìm cục cảnh sát gần nhất được không? Sau đó chị sẽ tìm người mời chúng ta ăn cơm."
Bé trai kia lại khóc, vừa nói vừa giãy giụa: "Chị nói dối, chị cũng giống bọn xấu đó, em không đi theo chịu." Nó vốn dĩ rất đói, vừa rồi cũng bị lời dụ dỗ của người đàn ông kia mà tới đây, kết quả thiếu chút đã đi bắt cóc. Hiện tại, nó sao có thể tin chị gái trẻ tuổi trước mặt này chứ?
Vậy hiện tại cô phải làm sao đây? Một tay Tống Sảnh cầm cánh tay gầy yếu của đứa nhỏ, một tay gãi đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn người đi đường, hoàn toàn không biết phải giải quyết thế nào. Cứu mạng, cứu mạng, ai tới cứu cô đi!
Ngay lúc Tống Sanh kêu gào trong lòng, cô phát hiện một chiếc xe màu đen ngừng tại ngã tư cách đó không xa, tựa hồ đang chờ đèn xanh đèn đỏ, mà người ngồi bên trong cô miễn cưỡng coi như là người quen biết. Không phải đã gặp hai lần rồi sao?
Người ngồi trên xe không phải ai khác, chính là vị giáo sư Khuất Diễn Trọng mắc chứng ưa sạch sẽ.
Cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, Tống Sanh bất chấp đủ loại cảnh báo của Phương Tĩnh, ôm đứa nhỏ đang khóc nhảy nhót chạy tới, mặc kệ thế nào, trước mắt giải quyết chuyện này rồi nói. Tống Sanh có một ưu điểm, chính là rộng rãi và cởi mở. Mấy ngày trước cô còn vì người ta nghe được lời mình dị nghị sau lưng mà cảm thấy trời sập, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn vứt hết chuyện cũ.
"Giáo sư Khuất..."
Khuất Diễn Trọng tay nắm chặt vô lăng, gương mặt không cảm xúc nhìn đèn giao thông trước mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, anh nghe bên cạnh truyền tới tiếng gọi, liền quay đầu nhìn qua.
Đứng ngoài cửa xe là một cô gái trẻ tuổi mặc áo thun màu trắng và quần xanh. Cô thấy anh quay đầu, lập tức cười ha hả nói: "Giáo sư Khuất, người trong giang hồ nên tương trợ nhau đúng không?"
Khuất Diễn Trọng không có ấn tượng về Tống Sảnh, nhất thời không nhớ ra cô là ai, lúc này ngơ ngác nhìn lúm đồng tiền trên gò má kia hơn mười giây mới nhớ ra. Người này hình như là một cảnh sát, em gái của đội trưởng Tống.
Theo suy nghĩ của Phương Tĩnh, Tống Sảnh lỗ mãng mạo phạm trước mặt Khuất Diễn Trọng, phỏng chừng Khuất Diễn Trọng sẽ ghi nhớ thật lâu, nhưng trên thực tế ngay cả gương mặt của Tống Sảnh anh cũng không nhớ, nhưng với lúm đồng tiền hai bên má này vẫn có chút ấn tượng. Chỉ là, Khuất Diễn Trọng tự nhận không thân với cô.
Thấy anh không nói chuyện, Tống Sảnh cũng không sợ, chỉ đứng cười ha ha tỏ vẻ vô tội, một chút xấu hổ cũng không có.
Khuất Diễn Trọng dời ánh mắt từ trên người Tống Sanh xuống đứa bé như chó con lạc đường đang được cô ôm. Khóe mắt đứa bé kia còn mang theo nước mắt, hai mắt đỏ ửng, mặt mày lấm lem.
Trẻ con đặc biệt nhạy cảm, nó dám nháo nhào trước mặt Tống Sảnh, nhưng vừa nhìn Khuất Diễn Trọng thì lập tức im bặt, tỏ ra đáng thương.
Khuất Diễn Trọng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Đứa nhỏ này thiếu chút đã bị đám buôn người bắt đi, tôi muốn đưa nó tới cục cảnh sát, nhưng đồ đạc trên người mất hết rồi, cho nên có thể phiền giáo sư Khuất đưa chúng tôi về cục cảnh sát được không?" Tống Sanh nói xong mới cảm thấy ngượng cùng, vội vàng bổ sung một câu, "Nếu giáo sư Khuất có việc, anh có thể cho tôi mượn chút tiền, tôi đưa đứa nhỏ này về xong liền tìm liên lạc trả tiền cho anh."
Tống Sanh cảm thấy với tác phong hành sự của vị Khuất giáo sư này, anh có lẽ không muốn gặp phiền toái, hẳn sẽ mượn tiền. Cô vừa mới suy nghĩ như vậy thì nghe thấy hai chữ của giáo sư Khuất: "Lên xe."
Khuất Diễn Trọng quả thật không muốn chờ, từ lúc mua xe anh chỉ đi một mình, lý do đương nhiên là vì chứng ưa sạch sẽ của anh. Nhưng nơi này cách cục cảnh sát thành phố ít nhất 4h đi xe, muốn bắt taxi cũng khó, giao thông công cộng một ngày hai chiếc, tuy không biết cô tới đây bằng cách nào, nhưng nhìn cô như thế, Khuất Diễn Trọng cảm thấy có lẽ cô sẽ ở đây chờ, tới chiều mới hi vọng bắt được xe.
Cho nên cuối cùng anh cũng đồng ý chở hai người, nghĩ rằng sau khi trở về sẽ lập tức đi rửa xe.
Tống Sanh nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, chớp mắt nói lời cảm ơn: "Giáo sư Khuất đưa chúng tôi về cục cảnh sát sao? Cảm ơn, cảm ơn, ngài đúng là người tốt!" Tống Sanh bất giác dùng từ "ngài" để xưng hô.
Tay cô vừa định duỗi tới mở cửa, Khuất Diễn Trọng liền nói: "Ngồi phía sau."
"Hiểu hiểu, ghế phụ là dành cho bạn gái." Tống Sanh thuận miệng đùa giỡn, sau đó mở cửa xe phía sau, cùng đứa bé lên xe, tự đóng cửa lại.
Có điều lúc này cô lại nghĩ tới một chuyện, giáo sư Khuất như vậy sẽ có bạn gái sao? Bạn gái của anh ta không lẽ cũng giống thế này? Tống Sanh lại nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ miên man, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn bàn tay Khuất Diễn Trọng đặt trên vô lăng.
Ngón tay thon dài, trắng nõn nhưng không gầy yếu, cảm giác rất có lực, vừa nhìn liền biết đây là loại đàn ông tinh tế. Nếu cô là người sở hữu bàn tay đó, nói không chừng hiện tại đã chảy nước miếng, bàn tay xinh đẹp như vậy, nếu cầm dao phẫu thuật chắc chắn càng hoàn mỹ. Tống Sanh thật không hình dung được cô gái thế nào mới có thể làm được bạn gái của anh ta. Rất nhanh cô liền nhận ra bản thân đang suy nghĩ bậy bạ, lập tức dừng ngay.
Nói tiếp cũng thật đáng buồn, cô rõ ràng không phải lưu manh, vì sao lúc nào cũng bất giác suy đoán việc riêng của vị giáo sư Khuất này chứ? Trước nay cô chưa từng như vậy, chẳng lẽ bởi vì giáo sư Khuất bề ngoài giống người cấm dục nên bản thân mới nhịn không được mà nghĩ lung tung sao?
Mãi tới sau này Tống Sanh mới biết, đó là những rung động thơ ngây đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.