Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 37:




Tất cả đều đẹp như tranh.
Một ngày sau khi Tống Sanh đi, Tống Ly Nguyên mới nhận thấy có điều gì đó không đúng, gần đây anh bị mấy vụ án mạng vây quanh khiến đầu óc choáng váng không có tinh thần, vất vả lắm mới có chút thời gian nhàn rỗi, cẩn thận suy nghĩ lại lời em gái nói, anh bỗng nhiên cảm thấy... Em gái mình không thể nào ngoan như vậy.
Đúng thế, anh trai ngốc nghếch rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề. Anh quyết định gọi điện về nhà báo cáo, à không đúng, là kêu em họ Tống Ly Thụ phân tích tin tức, hỏi cậu xem có biết tung tích gần đây của giáo sư Khuất không.
Đầu bên kia đùng đùng từng trận bàn bím, không phụ kỳ vọng, Tống Ly Thụ nhanh chóng thu được kết quả: "Hôm trước Khuất Diễn Trọng tới bang CL nước M."
"Sanh Sanh cũng đang ở bang CL nước M." Cậu lại bổ sung một câu.
Đúng vậy, anh biết, là anh quá không đề phòng. Người anh trai tức giận, rống cổ hét lớn: "Tiểu tử cậu không phải luôn bám theo Tống Sanh sao, sao lần này một chút cũng không có phản ứng hả?"
"Sanh Sanh không muốn tôi quấy rối." Tống Ly Thụ vẫn chậm rãi nói chuyện, nghe qua liền cảm nhận được sự ngốc nghếch và mờ mịt của cậu.
Tống Ly Nguyên nghẹn lời, phẫn nộ cúp máy. Đời này chắc không có ai biết nghe lời như Tống Ly Thụ! Anh sớm nên nhận ra em gái mình nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng kỳ thật chẳng bao giờ khiến người khác bớt lo, mà thằng em họ này luôn coi lời cô ấy nói là thánh chỉ. Tuy rằng anh muốn ngăn cản Tống Sanh, nhưng chỉ cần cô ấy đưa ra đề nghị anh đều sẽ không phản bác. Bây giờ thì hay rồi, kêu anh dùng cách nào tách hai người bọn họ ra đây?
Có điều phải nói tiếp, ngay cả đứa em họ cùng mình trưởng thành Tống Sanh cũng gạt qua một bên, xem ra tình cảm cô dành cho người đàn ông kia vô cùng sâu đậm.
Xoa xoa thái dương, Tống Ly Nguyên muốn gọi điện cho Tống Sanh, giáo dục cô một phen. Anh ở trong văn phòng đi qua đi lại mấy lần, cảm thấy tình huống còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng, có lẽ anh nên cùng ông ba cáo già của mình bàn bạc thương lượng.
Là một người anh trai đủ tư cách, từ nhỏ tới lớn Tống Ly Nguyên đã giúp Tống Sanh thu dọn biết bao nhiêu cục diện rối rắm, lần này cũng vậy, anh nghĩ nếu nói cho ba biết tình hình của em gái, phỏng chừng em gái thật sự sẽ chịu kiềm chế. Ngẫm lại Tống Sanh khi đó, Tống Ly Nguyên đành gạt bỏ ý niệm này.
Cuối cùng trong cơn tức giận, anh mở ngăn tủ để đồ ăn vặt cho cô nhóc quậy phá kia ra, muốn vứt hết tất cả trong đó. Ai ngờ bên trong trống rỗng, hơn nữa còn đặt một tờ giấy, bên trên viết là "Trên đời này chỉ có anh trai tốt với em".
Tống Ly Nguyên cắn răng xé nát tờ giấy.
Đúng lúc này, Phương Tĩnh ôm đống văn kiện đi vào: "Đội trưởng, tài liệu anh cần... A, đây là sao vậy? Lại bị em gái khi dễ à?"
"Hừ." Tống Ly Nguyên đen mặt hừ một tiếng.
"Thôi, hừ cái gì mà hừ, em cảm thấy hai người bọn họ rất tốt, anh tội gì phải đi làm chuyện đánh uyên ương thiếu đạo đức như vậy?" Phương Tĩnh rất rõ bộ dáng này của anh là như thế nào, không khỏi khuyên nhủ.
Tống Ly Nguyên miễn cưỡng duy trì vẻ mặt cứng rắm của mình: "Em không rõ đâu, tên đàn ông Khuất Diễn Trọng kia, cậu anh ta vô cùng phức tạp, hơn nữa anh cảm thấy anh ta không thích hợp, Tống Sanh ở cùng anh ta sẽ không có chuyện tốt."
"Trời, thầy ấy đâu phải ở cùng với anh, vợ chồng người ta ấm lạnh tự biết. Được rồi, đừng bày ra bộ mặt này nữa, đội trưởng, mau làm việc đi." Phương Tĩnh bỏ lại một câu khinh thường rồi ra ngoài.
Ở một đất nước xa xôi khác, Tống Sanh đang cùng Ngọc Khúc dạo phố. Ngọc Khúc hoàn toàn khác với Tống Sanh, cô là kiểu người con gái của hiện tại, bình thường thích đi shopping. Tống Sanh bị lôi kéo từ sáng tới giữa trưa, dạo qua vô số con phố, trên tay đã túi lớn túi nhỏ nhưng vẫn bị Ngọc Khúc bắt tiếp tục.
Ngay cả Tống Sanh thể lực tốt cũng đã mệt mỏi tới sắp nằm xuống nhưng Ngọc Khúc vẫn còn tung tăng khắp nơi. Hai người vào một quán cà phê, Ngọc Khúc hứng thú gọi một phần bánh kem, mà Tống Sanh chỉ biết nằm liệt trên bàn.
Ngọc Khúc dùng thử một miếng, cảm thấy không tệ liền dồn tâm tình vào việc ăn. Cô vừa ăn vừa nhìn Tống Sanh ngồi đối diện: "Nè, dọc đường cứ thấy em nhìn xung quanh, đang tìm gì đấy?"
"Không có gì."
"Được rồi. Mà sao lần này lại đồng ý lời mời của chị chạy tới M vậy hả? Em không phải luôn cảm thấy nước ngoài quá loạn, nhìn thế nào cũng không bằng trong nước sao? Trước đây kêu em tới chơi nhưng không lần nào em đồng ý, lần này đột nhiên nhận lời, nói không có nguyên nhân bên trong, chị đây không tin."
Tống Sanh ghé vào bàn xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, cố chấp giấu diếm: "Nghe mọi người nói thích ra nước ngoài du lịch, cho nên em cũng muốn tìm hiểu xem bầu trời ở nước ngoài có xanh như trong nước không."
"Nói dối." Ngọc Khúc bĩu môi, cũng không tiếp tục dò hỏi, dù sao chuyện của Tống Sanh cũng không liên quan tới cô. Cô chạy hết nơi này tới nơi khác, mỗi lần gặp được bạn bè đều cảm thấy rất vui, cuộc đời mà, chỗ nào cũng có lạc thú, cần gì bận tâm quá nhiều.
Ngọc Khúc cúi đầu ăn bánh kem, phát hiện Tống Sanh như bãi bùn lầy ngồi đối diện đột nhiên đứng lên, dùng tốc độ tia chớp chạy ra khỏi quán cà phê, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.
Ngọc Khúc một mình ở lại không rõ tình hình, đối với chỗ ngồi rỗng tuếch khẽ nhếch miệng cười. Lại chuyện gì nữa đây?
Muốn hỏi Tống Sanh vì sao đột nhiên chạy ra ngoài, kỳ thật rất đơn giản, cô ấy phát bệnh. Đó là căn bệnh chỉ cần nhìn thấy người làm việc xấu liền nhịn không được mà quan tâm, căn bệnh này có lẽ vì chuyện năm đó mà mỗi lúc một nghiêm trọng, dường như biến cô thành sứ giả chính nghĩa, cả người đều là hơi thở của kẻ ngốc thích mạo hiểm.
Trên đường, một người phụ nữ Hoa kiều hoảng loạn kêu gào, nhưng dù có xin sự giúp đỡ thế nào thì cũng không có ai để ý. Người phụ nữ Hoa kiều kia hoàn toàn tuyệt vọng, xách giày cao gót chạy đông diêu tây, mắt nhìn kẻ cướp mỗi lúc một xa, bà nhịn không được mà khóc lớn.
Đúng lúc này, cảm nhận một cơn gió lướt qua, chăm chú nhìn lại, bà thấy một cô gái trẻ chạy rất nhanh, thời điểm lướt qua cạnh mình còn nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ đuổi theo."
Người phụ nữ sửng sốt, chỉ biết đưa mắt nhìn cô gái kia đuổi theo tên cướp đã chạy xa.
Khuất Diễn Trọng ngồi trên xe nhìn cảnh vật bên ngoài, có chút xuất thần. Đột nhiên một bóng người xẹt qua mắt, anh ngẩn ra, theo bản năng trầm giọng kêu tài xế dừng lại, sau đó mở cửa, đuổi theo phương hướng thân ảnh kia vừa biến mất.
Anh hình như nhìn thấy Tống Sanh.
Theo lý mà nói Tống Sanh hiện tại không thể xuất hiện ở đây, nhưng cảm giác của anh sẽ không sai, tuy rằng chỉ là bóng người mơ hồ thoáng qua nhưng anh rất xác định.
Quả nhiên, đuổi theo không lâu anh đã thấy được bóng dáng quen thuộc, phía trước còn có một tên đàn ông cao gầy đội mũ đen, rất hiển nhiên, Tống Sanh đang muốn bắt người nọ. Khuất Diễn Trọng nhìn địa hình xung quanh, xoay người chạy vào hẻm nhỏ bên phải, rất nhanh đã tìm được đường để đuổi kịp bọn họ.
Người đàn ông đội mũ đen quay đầu nhìn, thấy đột nhiên có một cô gái không biết từ đâu nhảy ra đuổi theo, nhịn không được mà mắng mấy câu thô tục. Mắt thấy đã chạy vào hẻm nhỏ ít người, khoảng cách mỗi lúc một gần, hắn đưa tay vào áo khoác chạm lấy khẩu súng.
Chỉ là, lúc chuẩn bị lấy ra, hắn phát hiện trước mặt lại xuất hiện một người. Ngay thời điểm đó, hắn cảm thấy tay mình đau đớn, cúi đầu nhìn, máu từ cổ tay đã bắn ra tung tóe. Không biết từ khi nào trên tay đã có một miệng vết thương rất lớn, sau khoảng chết lặng ngắn ngủi, cơn đau thật lớn liền đánh úp hắn.
"A!" Hắn hét to, muốn bịt miệng vết thương, lại hoảng loạn muốn lấy súng ra.
Khuất Diễn Trọng không chút suy nghĩ, một tay cầm dao phẫu thuật dính máu, một tay dùng sức ép hắn vào vách tường, bình tĩnh đâm thêm mấy nhát.
Tống Sanh chạy tới, ánh mắt đầu tiên dừng trên bộ dáng vật vã của tên cướp khi nãy, sau đó lại nhìn thấy Manh Manh mà mình "tình cờ bắt gặp". Có điều Manh Manh lúc này nhìn qua có chút đáng sợ, đương nhiên cái đáng sợ không chỉ là áo sơ mi trắng dính máu kia, mà đó là ánh mắt lạnh lùng của anh.
"Tống Sanh." Khuất Diễn Trọng mở miệng, nhìn chằm chằm cô.
Kỳ thật Khuất Diễn Trọng luôn trực tiếp gọi tên cô, có điều trong quá khứ mỗi lần Tống Sanh nghe đều cảm thấy một cổ ngọt ngào lướt qua, toàn thân thoải mái. Nhưng lần này ngữ khí lại hoàn toàn không giống, nó lạnh lẽo như băng khiến trái tim cô nhịn không được mà rét run.
Khuất Diễn Trọng tức giận, vừa rồi anh chạy tới phát hiện tên đàn ông kia định lấy súng ra, nếu anh không xuất hiện, nói không chừng hiện tại Tống Sanh đã bị thương.
Tại cái nơi hỗn loạn này, hành động mạo hiểm của Tống Sanh khiến anh vừa nghĩ đã thấy sợ. Khi đó anh thậm chí không khống chế được sức lực của mình, việc này vốn không xuất hiện, mãi tới khi máu của tên đàn ông kia bắn vào người, anh mới lấy lại chút bình tĩnh, theo bản năng mà quên thói sạch sẽ của mình, trực tiếp động thủ dồn hắn ta vào tường rồi đâm mấy dao tới hôn mê, xác định hắn không còn nguy hiểm cho Tống Sanh mới thả lỏng.
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, Tống Sanh bị nhìn tới ngượng ngùng. Cái gì là tên cướp, cái gì là máu tươi khắp nơi Tống Sanh đều quên hết, cô cười cười, đi tới thử kéo tay Khuất Diễn Trọng.
Vừa chạm vào cô mới phát hiện tay Khuất Diễn Trọng đều là máu, hơn nữa người anh thoáng run rẩy, cũng không biết anh có phát hiện hay không. Tống Sanh kinh ngạc, vừa ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy đằng sau sự bình tĩnh của anh là lo lắng và nôn nóng.
Như có gì đó chạm vào trái tim, hai mắt đỏ lên, cô nhào tới ôm lấy anh, vội vàng nhận lỗi: "Em sai rồi, em không nên khiến anh lo lắng, lần sau gặp chuyện như vậy em nhất định sẽ chú ý." Tuy rất có khả năng sau này cô vẫn sẽ làm chuyện tương tự, nhưng vì Khuất Diễn Trọng, cô sẽ càng cẩn thận.
"Em một chút cũng không sao, anh đừng lo lắng. Nếu không anh cứ mắng em đi, em tuyệt đối không khóc, đánh em một trận để hả dạ cũng được, có điều đừng nặng tay quá."
Khuất Diễn Trọng chậm rãi buông tay, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, tựa hồ muốn thở dài, nhưng nhìn cô gái trước mặt vừa ôm vừa xin lỗi mình, anh vừa mở miệng liền hỏi: "Giữa trưa rồi, ăn cơm chưa?"
Tống Sanh nghe vậy liền theo thói quen làm nũng: "Vẫn chưa." Cô nghĩ bản thân nói như vậy, Manh Manh sẽ đưa mình về nhà ăn cơm, sau đó việc này có thể hòa bình trôi qua.
Ai ngờ câu tiếp theo của Khuất Diễn Trọng là: "Tới phía trước, em đã hứa là ăn cơm đúng giờ rồi."
Tống Sanh á khẩu không trả lời được, chỉ đành chột dạ cười gượng: "Em kỳ thật là... Là tới gặp biên tập, có công việc cần bàn bạc, nếu không phải gặp việc này, hiện tại em khẳng định đã ăn cơm xong."
Khuất Diễn Trọng nhàn nhạt nhìn cô. Anh mặc áo sơ mi trắng dính máu, nhìn qua có vẻ soái khí, đặc biệt là hành động cầm dao phẫu thuật trừng trị tên cướp kia, từ xa nhìn lại cô cảm thấy anh thật mê người. Mặc kệ nhìn lúc nào, cô cũng cảm thấy trên thế giới này không thể tìm ra người tuấn tú hơn anh.
Rõ ràng chỉ mới một ngày không gặp nhưng cô đã cảm thấy lâu rồi không nhìn thấy anh, buổi tối ngủ một mình, dù ôm cái gì cũng ngủ không ngon, ăn cơm không có anh bên cạnh cũng cảm thấy ăn không vô. Bang CL lớn như vậy, kỳ thật cô không ôm hi vọng gặp được anh, cô chỉ là cảm thấy khoảng cách gần một chút cũng tốt, tâm lý cũng khá hơn. Nghĩ tới tâm tình của mình cô lại cảm thấy buồn cười.
Một phút trước cô còn suy nghĩ phải giải thích thế nào, nhưng hiện tại cả người đều mềm nhũn. Nhìn bản thân trong ánh mắt của Khuất Diễn Trọng, cô bỗng ngây ra, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền: "Được rồi, em thừa nhận, kỳ thật em nhớ anh nên mới tới đây, nhưng trước đó em thật sự không ngờ sẽ gặp được anh, cho nên hiện tại em thấy rất vui vẻ."
Khuất Diễn Trọng cũng phát hiện cơn giận của mình đã hoàn toàn tiêu tan, lúc này điều muốn nhất không phải rửa tay thay quần áo, mà là ôm cô về nhà, sau đó nấu cơm đút cô ăn no rồi ôm cô ngủ.
Cái gọi là canh cánh trong lòng, lần nữa Khuất Diễn Trọng lại cảm nhận sâu sắc.
"Cùng anh về."
"Được."
Xử lý xong cục diện rối rắm bên này, Khuất Diễn Trọng nắm tay Tống Sanh ra ngoài. Chiếc xe vừa rồi anh leo xuống dừng ở đầu phố, một người đàn ông trung niên ngồi bên trong nghiêm túc nhìn ra. Ánh mắt ông ta dừng trên Tống Sanh đi bên cạnh anh, lại nhìn ánh mắt của Khuất Diễn Trọng, trong lòng thoáng kinh ngạc. Nhưng rất nhanh ông ta liền nở nụ cười: "Có cần tôi đưa hai người về không?"
"Không cần, cảm ơn ý tốt của ông, tự chúng tôi về là được." Khuất Diễn Trọng nói.
Người trong xe không miễn cưỡng, gật đầu với bọn họ rồi lái xe đi. Thời điểm chiếc xe biến mất, Tống Sanh bỗng cảm thấy người đàn ông trung niên vừa rồi có chút quen mắt, hình như là trên bản tin của nước M. Nhưng vì sao Khuất Diễn Trọng lại ở cùng người này, Tống Sanh không định hỏi, hiện tại cô chỉ muốn anh dẫn cô về nhà của anh ở đất nước này. Nghe nói mười tám tuổi anh đã tới đây sống, bên trong nói không chừng sẽ có đồ khiến cô cảm thấy hứng thú.
Khuất Diễn Trọng đưa Tống Sanh tới một khu phố bên cạnh đại học HAR nổi danh, nhà nơi này không lớn, nhưng lại biệt lập, xung quanh có vườn hoa nhỏ, trông thật yên bình. Người xung quanh cũng ít, vô cùng tĩnh lặng.
"Lâu rồi anh không trở về, phòng ở chưa dọn dẹp."
Khuất Diễn Trọng vừa mở cửa, quả nhiên Tống Sanh ngửi được mùi của căn phòng lâu rồi không có người sống, đồ dùng đều dùng khăn trắng che đậy, có điều với thói ở sạch của anh, không thu dọn mấy lần thì không ở được. Bởi vì anh không thích cho người ngoài vào chỗ của mình, cho nên nơi này chưa từng dùng người giúp việc hay bảo mẫu, việc quét tước vệ sinh đều do mình làm, quả thật là đủ tư cách làm bà chủ gia đình.
Lần này cũng không ngoại lệ, Khuất Diễn Trọng bắt đầu thu dọn, mà Tống Sanh ôm hộp cơm mua trên đường lắc lư khắp nơi.
Căn nhà rất nhỏ, hiển nhiên là nơi dành cho một người, tầng dưới ngoại trừ nhà vệ sinh và phòng bếp ra thì tất cả đều bỏ trống, lầu hai là gác mái nhỏ có thể coi như phòng ngủ, chỉ dùng mấy phút là tham quan xong. Tống Sanh thật sự rất thích nơi này, bởi vì ở đây tràn ngập hình ảnh của Khuất Diễn Trọng, có lẽ là nơi thuộc riêng mình anh.
Có thể chạm tới thế giới của người mình yêu là chuyện vô cùng vui vẻ.
Khuất Diễn Trọng mở hết cửa sổ trong nhà để không khí lưu thông, chỉ chớp mắt phát hiện Tống Sanh đã ăn xong, lúc này đang chạy khắp nơi trong vườn hái hoa dại. Anh đứng bên cửa sổ nhìn cô ở ngoài hái hoa, nét mặt bất giác trở nên nhu hòa.
Nếu cô không tới, anh sẽ không về nơi này, chẳng qua chỉ ở mấy ngày, anh tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ là được. Nhưng sau khi gặp cô, anh lại không muốn cô ở chỗ khác, không chút suy nghĩ mà đưa cô về căn nhà mình ở nhiều năm.
Từ khi có Tống Sanh, anh thật giống lục bình có rễ, từ đó mà sinh trưởng.
Phòng này là nơi sau khi anh xuất viện dùng để điều trị thân thể và tâm lý, sau khi về nước thì không còn ai. Hiện tại lần nữa trở về, có Tống Sanh, mọi thứ thật tốt.
Phảng phất cảm nhận được ánh mắt của Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh xoay người chạy tới cửa sổ, mỉm cười với anh, còn đưa bó hoa dại trong tay ra trước: "Manh Manh, hoa tặng anh."
Khuất Diễn Trọng nhận lấy, tìm cái bình cắm vào rồi đặt bên cửa sổ, để nó tắm gội trong ánh mặt trời.
Hôm nay là ngày mặt trời tươi đẹp, Khuất Diễn Trọng vừa nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy một cô gái bên cửa sổ nhìn mình cười, cùng bình hoa dại đặt bên cạnh, tất cả đều đẹp như tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.