Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 41:




"Anh yêu em."
"Gần đây cậu vẫn muốn làm hại người khác?"
"Ừ."
"Thường xuyên?"
"Ừ."
"Còn thường xuyên hơn sau khi từ M về nước?"
"Ừ."
Cho dù người bệnh luôn trả lời vấn đề bằng một chữ ừ nhưng Daniel vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Ông ta cầm bút máy vẽ vời mấy đường trên tập nói: "Khuất, tôi cho rằng sau khi cậu tìm được thiên sứ của đời mình thì loại tình huống này sẽ có chuyển biến tốt đẹp." Ông ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn thân ảnh ngoài kia.
Khuất Diễn Trọng ngồi đối diện cũng đưa mắt nhìn, ánh mắt bất giác trở nên nhu hòa nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm vốn có.
Daniel thở dài, đáy mắt lộ chút tang thương, là kiểu đàn ông khiến người khác cảm thấy bình thản.
Ông ta nhìn Khuất Diễn Trọng, uyển chuyển dời chủ đề lên cô gái kia: "Khuất, thật không thể ngờ cậu vậy mà đã có người yêu, tôi từng nghĩ với tính cách này cậu sẽ không chấp nhận bất kỳ người nào, nhìn anh lúc này, tôi thật sự cảm thấy vui mừng."
Ngữ khí của Daniel chân thành tha thiết, nhưng Khuất Diễn Trọng vẫn không dao động, dĩ nhiên là không muốn cùng ông ta thảo luận về Tống Sanh. Vì thế Daniel lại thở dài, tiếp tục vấn đề khi nãy.
"Như vậy cậu nói tôi biết, chuyện gì khiến cậu cảm xúc không tốt, vẫn là giống như trước có người mạo phạm cậu sao?"
Lần này Khuất Diễn Trọng không đáp một chữ nữa, anh bất giác đưa mắt nhìn dòng người đi lại bên ngoài, đôi mắt sâu không thấy đáy: "Người tiếp xúc với cô ấy đều khiến tôi muốn làm hại."
Daniel kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường, ông ta lo lắng nhìn Khuất Diễn Trọng, nói: "Trước nay cậu không để ý tới ai, cho nên đây là lần đầu tôi phát hiện cậu còn có khuynh hướng này, dục vọng chiếm đoạt này đúng là không bình thường, nó xuất phát từ người trải qua quá nhiều chuyện như cậu, ví dụ như thói ưa sạch, đôi khi nó sẽ khiến cậu làm hại tới cô gái kia... Nhưng có lẽ tôi không cần quá lo lắng, trước giờ cậu luôn làm rất tốt, những xúc động trong quá khứ đều được khắc chế triệt để. Tôi tin hiện tại cũng thế, có điều sẽ vất vả hơn, cậu muốn học cách không làm hại người khác, trước tiên phải kiềm chế được cảm xúc này." Daniel tựa như người cha đang an ủi đứa con, vừa khoan dung lại đáng tin cậy.
Tống Sanh ngồi ở đại sảnh một lát rồi đứng dậy đi lại, từ sách và các vật trang trí trên kệ có thể nhìn ra chủ nhân nơi này là người rất dễ gần.
Vừa rồi cô quấn theo Khuất Diễn Trọng tới đây, nghe nói người anh gặp là bác sĩ tâm lý. Tới nơi, Khuất Diễn Trọng đã được trợ lý mời vào, để lại mình cô ở đây chờ, cũng không biết bác sĩ tâm lý kia trông như thế nào?
Cô không biết phòng tiếp khách cách đó không xa, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, cũng không biết bọn họ đang thảo luận cái gì. Cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán, không tự chủ mà xoa xoa cái nhẫn trên tay. Vừa chạm vào nhẫn, cô lại muốn cười, không thể không vui vẻ.
Nhưng xoa xoa một hồi, cô lại thấy có cái gì đó không hợp lý, mặt trong của nhẫn không được trơn láng sao? Tò mò tháo xuống, cô phát hiện mặt trong quả thật có khắc chữ, chỉ tiếc chữ quá nhỏ cô không đọc được. Câu chuyện trùng hợp như vậy, cô định trở về sẽ tìm kính lúp xem, không ngờ trên ngăn tủ bên cạnh có đặt một cái kính lúp.
Vì thế, cô có thể nhìn rõ mặt trong của nhẫn khắc cái gì. Cố gắng nhìn xem, cuối cùng cô cũng đọc được một câu: URAGE.
Câu này có nghĩa là: Em chính là khởi nguồn cho sự dũng cảm của anh.
Tống Sanh ngây ngốc ngồi trên sô pha, tới lúc thấy Khuất Diễn Trọng đi tới mới nở nụ cười, sau đó quan sát người đi theo sau anh.
Một ông chú tóc nâu mắt xanh, là kiểu đàn ông rất dễ khiến mọi người có cảm tình. Người ta khí chất ôn hòa như vậy, khó trách lại là bác sĩ tâm lý, Tống Sanh nghĩ nghĩ, lịch sự chào hỏi với anh ta.
Daniel mỉm cười đưa cho cô tấm danh thiếp: "Chào cô, cô Tống, tôi là Daniel. Tôi quen Khuất nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên thấy cậu ấy để ý tới một cô gái, trước đây còn có chút tò mò, hiện tại gặp cô tôi coi như đã lý giải được. Cô gái đáng yêu như ánh mặt trời này đúng là khiến người ta vừa nhìn liền thích."
Tống Sanh ở cùng Khuất Diễn Trọng lâu như vậy, sống cùng người trầm tính đương nhiên sẽ không nhận được lời khen hay sự âu yếm, đa phần anh đều dùng hành động để biểu đạt cảm xúc, hiện tại bỗng nhiên được nhận lời khen như thế ngược lại khiến bản thân cảm thấy không quen, tựa như lúc trước cùng Ngọc Khúc dạo phố gặp gỡ các chàng trai.
Cho nên mới nói khí chất vô cùng quan trọng, lời nói của bác sĩ Daniel này rõ ràng giống hệt những người qua đường kia nhưng Tống Sanh vẫn cảm thấy ông ta vô cùng chân thành. Hàn huyên một lát, cô đã cảm thấy Daniel đúng là một trưởng bối không tồi.
Có điều sau khi rời đi, Tống Sanh lại nghe Khuất Diễn Trọng nói: "Đừng thân thiết với Daniel."
Ban đầu cô còn cho rằng anh ghen, đang định chọc vài câu cho vui thì phát hiện anh dường như rất nghiêm túc, không khỏi kéo tay anh, hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ ngoài mặt ông ta là bác sĩ tâm lý đáng tin cậy nhưng thực tế là một tên ác ma, tựa như Hannibal (1) sao? Ha ha ha..." Cô mở miệng trêu đùa, nói xong liền cười vài tiếng.
(1) Hannibal: một bác sĩ tâm thần pháp y đạo mạo và biến thái, chuyên gia ẩm thực, ăn nội tạng đồng loại và giết người hàng loạt.
Nhưng Khuất Diễn Trọng lại không hề cảm thấy buồn cười, thậm chí càng nghiêm túc nhìn cô, lập tức khiến Tống Sanh bị dọa sợ.
"Không, không phải chứ?"
Khuất Diễn Trọng chậm rãi lắc đầu, Tống Sanh thở phào nhẹ nhõm, nghe anh nói: "Nghề tay trái của ông ta là buôn lậu ma túy."
Tống Sanh nghẹn lại, cảm thấy bề ngoài đúng thật có thể gạt người, nếu chỉ nhìn bên ngoài thôi, bác sĩ Daniel kia chắc chắn là người tốt, ai có thể ngờ ông ta lại là một tay buôn bán ma túy.
Tới đây, Khuất Diễn Trọng còn bổ sung một câu: "Hơn nữa ông ta là người Phương Tuy Dương sắp xếp bên cạnh anh. Phương Tuy Dương... Xét theo quan hệ huyết thống thì chính là cậu của anh."
Tống Sanh không ngờ anh đột nhiên nhắc tới cái tên này, dù sao từ trước tới nay anh chưa từng kể về gia đình mình với cô. Đương nhiên Tống Sanh vì một nguyên nhân nào đó mà đã nhờ em họ ở nhà tra xét tư liệu, biết không ít chuyện về Khuất Diễn Trọng, tỷ như cậu của anh là người thế nào. Loại sự tình này cô không thể nói, chỉ đành dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.
"Phương Tuy Dương là kẻ điên, mẹ anh cũng là kẻ điên, anh... Đại khái cũng vậy." Thanh âm của Khuất Diễn Trọng dừng ngay bên con đường thanh tĩnh, không biết những bông hoa đã rơi rụng lúc nào mà đều dừng dưới chân anh.
Tống Sanh cúi đầu nhìn cánh hoa dưới đất, sau đó vội vàng vỗ tay an ủi anh: "Sao có thể? Manh Manh nhà em vừa thông minh vừa lợi hại như vậy, đương nhiên không phải kẻ điên."
Khuất Diễn Trọng không có ý giấu cô: "Mẹ anh luôn muốn giết anh, mà anh cũng luôn muốn giết bà ấy. Cậu anh có dục vọng khống chế rất mạnh, ông ta khao khát kiểm soát mọi thứ, bao gồm từ việc ép anh rời khỏi nước M về nước nhận chức ở bệnh viện thành phố S, tất cả những người ở bên cạnh anh, hầu như đều là ông ta an bài. Daniel, ở trường đại học HAR từng là giảng viên của anh, là đồng nghiệp trong nước của anh, cũng là người mở siêu thị dưới lầu. Có những chuyện anh rất rõ, có chuyện lại không, có lẽ chỉ có em là ngoài ý muốn."
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng Tống Sanh nghe xong lại thấy lông tóc trên người đều dựng lên. Cô thông qua Tống Ly Thụ chỉ biết cậu của Khuất Diễn Trọng là nhân vật có tiếng, không ngờ ông ta lại là người như vậy.
Ở bên ngoài sắp xếp vô số người làm con mắt của mình chỉ để khống chế anh, hành vi biến thái này thật sự không thể tưởng tượng. Ngẫm lại nếu bên cạnh có người theo dõi, từng giây từng phút đều bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, Tống Sanh cảm thấy nếu đổi lại là mình, cô có lẽ sẽ chịu không nổi, nhưng Khuất Diễn Trọng lại biểu hiện quá bình thường. Còn nữa, anh nói mẹ anh muốn giết anh, khi trước Tống Sanh thấy mẹ con bọn họ ở cạnh nhau chỉ nghĩ có gì đó không đúng, cho nên hiện tại nghe anh nói vậy không hề cảm thấy kỳ quái.
Còn về nguyên nhân, cô nghĩ lúc này Khuất Diễn Trọng sẽ không nói.
Không sao, cô có thể tự đi tìm tìm đáp án, loại trò chơi giải đố này cô còn rất thích, từ nhỏ đã chơi không biết bao nhiêu lần. Tất cả khả năng gây trở ngại cho cuộc sống của cô và anh, cô đều phải làm cho rõ ràng, sau đó bài trừ từng thứ, bằng không chính mình sẽ không yên lòng. Tống Sanh nheo mắt, dựa vào cánh tay của Khuất Diễn Trọng, đưa tay vuốt sống lưng dày rộng để trấn an anh.
"Mặc kệ cậu hay mẹ anh thế nào, hoặc anh ở trong mắt người khác ra sao cũng không có quan hệ, em đã gả cho anh rồi, tương lai em sẽ ở cùng anh, đúng rồi, còn cả con, bọn em đều sẽ đi cùng anh."
Tống Sanh ngẩng đầu nhìn Khuất Diễn Trọng, mỉm cười, hai lúm đồng tiền trên má lộ ra, cô kéo anh đi về phía trước: "Được rồi, không nói chuyện không vui nữa! Trên đường trở về chúng ta có thể nói chuyện phiếm, tỷ như nói em nghe ý nghĩa của dòng chữ khắc mặt trong của chiếc nhẫn. Manh Manh, câu đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Khuất Diễn Trọng dang hai bàn tay cùng mười ngón tay của cô đan vào nhau, cùng cô đi về phía trước. Con đường này rất ít người, hàng cây ngô đồng như hai hàng binh lính cao lớn, ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống tạo thành những quầng sáng riêng biệt.
""URAGE." Tống Sanh, em là người cho anh dũng khí."
Khuất Diễn Trọng trả lời, nói một câu vừa nghiêm túc lại thận trọng. Tống Sanh vốn muốn trêu ghẹo anh nhưng không ngờ lại bị anh làm cho mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng ho khan hai tiếng: "Sao em có thể cho anh dũng khí chứ? Ngoại trừ chuốc thêm phiền toái cho anh, em chẳng làm gì cả, vẫn là anh luôn chăm sóc em."
Khuất Diễn Trọng không trả lời, chỉ nắm tay cô càng chặt.
Tống Sanh không biết kỳ thật anh là người rất yếu đuối, sâu trong nội tâm vẫn luôn chôn giấu hình ảnh của một đứa trẻ mà bản thân không dám nhìn lại, đó chính là Khuất Diễn Trọng khi bé.
Nhiều năm như vậy, anh chưa từng thoát khỏi thời điểm tận mắt nhìn thấy mẹ giết ba, anh sợ mẹ của mình, cho nên mới liên tục gặp ác mộng, thậm chí có lúc trở nên không thể tự khống chế mà muốn làm hại người khác, nói không chừng ngày nào đó sẽ biến thành tội phạm giết người. Cho dù hiện tại anh đã không còn là đứa trẻ chịu tra tấn khi đó, nhưng đối mặt với người phụ nữ kia, anh vẫn không thể đè nén cảm giác sợ hãi, tựa như anh không có cách nào kháng cự với bà ta, giống như con rối giật dây. Nhưng Tống Sanh xuất hiện, cô thay đổi anh, cho anh dũng khí, giúp anh bắt đầu đối diện với cảm xúc của mình.
Bởi vì có tình yêu rất đẹp, anh dần dần thoát được sự sợ hãi trói buộc anh bao lâu nay. Bởi vì có Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng cảm thấy bản thân không còn sợ hãi với bất kỳ thứ gì.
Tống Sanh... Cô là một cô gái tràn đầy năng lượng, đối diện với khó khăn đều không lo âu lo lắng, giống như tất cả sự tình đều có thể giải quyết. Cô vừa dũng cảm vừa tự tin, dường như có thể nắm bắt mọi thứ trong cuộc sống, không muốn để chính mình có bất kỳ sự nuối tiếc. Cô tiêu sái lại tùy ý, dường như không gì có thể cản bước được cô.
Đúng vậy, cô giống như thân cây lớn lớn lên dưới ánh mặt trời, đĩnh bạt tràn đầy sức sống.
Trên người Tống Sanh có rất nhiều chỗ đặc biệt thu hút anh, cho nên chính anh dần dần bị cô hấp dẫn, là người đầu tiên khiến anh muốn chủ động tới gần.
"Tống Sanh."
"Vâng?"
"Tống Sanh."
"Đừng lo, em luôn ở đây, sẽ cùng anh đi tới lúc răng rụng hết phải chống gậy để đi, khi đó em sẽ nói "Ông xã à, nhớ chú ý dưới chân", nếu không đó anh chọc em tức giận, em sẽ cướp lấy cây gậy của anh, để anh run rẩy đuổi theo sau em. Anh có tin không, cho dù tới bảy tám chục tuổi anh cũng không thể đuổi kịp em, ha ha ha.."
Tống Sanh vừa nói vừa vỗ cánh tay anh cười lớn, đột nhiên bị Khuất Diễn Trọng bên cạnh cúi đầu hôn lên trán.
"Tống Sanh, anh yêu em." Anh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.