Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel)

Chương 6:




- Anh vừa được nhìn thấy một bậc thầy làm việc đó, Connie.
- Với tôi nó giống như một vở hài kịch đầy sai sót hơn - Người đàn ông cao lớn tóc đỏ trả lời - Cơ hội đã mất thì cũng đã mất, cho dù chú nhìn nhận nó thể nào.
Anthony cười khi hai người đàn ông đứng cùng anh dưới gốc cây.
- Dò xét tôi ư, anh trai?
James cúi người để có thể đặt cánh tay thoải mái trên lưng chiếc ghế và cười tinh quái
- Thành thực mà nói, tôi đã không thể kìm được. Cho dù tôi cũng e ngại điều đó trở nên ngượng ngùng.
- Không tới mức đó. Em vừa mới gặp cô ấy.
- Và cũng để mất cô ấy - Conrad Sharp xoáy vào điểm chính.
Anthony ném về phía người bạn đầu tiên cái nhìn cảnh cáo trong khi đi quanh và chống một chân lên cạnh còn lại của chiếc ghế, nhưng điều đó không có tác dụng trong bóng tối.
- Nào, Connie, anh không thể đổ hết lỗi cho chú ấy được - James nói - Cô ấy đã giáng cho Anthony một cú khá mạnh đó, kêu gọi sự lòng hào hiệp trong trái tim chú ấy và bằng một chất giọng Scot rất là dễ thương. Và giờ đây tôi nghĩ là danh tiếng của cậu chàng đã vĩnh viễn bị lu mờ.
- Một cô gái như vậy có thể đánh bóng bất kỳ vinh quang nào - Conrad đáp lại - Đúng, cô ấy thật là lộng lẫy, phải không?
Anthony đã nghe quá đủ.
- Và không hề sẵn sàng nữa - James cười khúc khích - Chú đã giành quyền sở hữu rồi à, em trai? Cẩn thận đó, hay anh có thể coi đó như một lời thách thức.
Máu Anthony đông cứng lại. Khi họ còn trẻ, việc hai anh em cùng theo đuổi một phụ nữ được coi như một trò giải trí, những ngày mà họ thường cùng nhau quậy phá khắp London.
Và kết quả là một vấn đề đơn giản xem trong hai anh em ai có thể giành được tiểu thư đó trước. Nhưng năm tháng và sự chơi bời trác táng đã làm dịu đi ham muốn tình dục của Anthony. Nó không còn nữa hay là đã chết. Ít nhất điều đó vẫn đúng, cho đến tối nay.
Nhưng James, đúng vậy, chỉ đơn giản là anh không còn hiểu rõ James nữa. Hầu như trong cuộc đời họ đã từng rất gắn bó với nhau, cực kỳ gắn bó, hơn hẳn hai người anh em khác, những người lớn hơn tới mười tuổi. Nhưng đó là trước khi James nghĩ rằng việc điều khiển một con tàu cướp biển rong ruổi ngoài đại dương là một trò chơi thú vị.
Trong mười năm anh chỉ gặp James vào những dịp hiếm hoi, lần gặp gỡ cuối cùng kết thúc trong mối bất hòa khiến cho cả ba anh em cùng không thừa nhận James nữa - sau khi họ cùng chê trách kịch liệt James vì đã bắt cóc Reggie lên con tàu cướp biển mùa hè năm đó.
Nhưng giờ thì James đã trở lại. Anh đã từ bỏ việc cướp biển. Giờ anh dường như quay trở lại Anh quốc luôn. Và bây giờ, Anthony không biết liệu anh trai mình có nghiêm túc về chuyện thách thức anh với chuyện của Roslynn Chadwick hay không. Ngay lúc đó anh thấy nàng lần nữa, xuyên qua cửa sổ, và phát hiện ra James cũng đang làm vậy.
- Chết tiệt, James, dù sao thì anh cũng đang làm gì ở chỗ này vậy?
Người anh trai chỉ hơn có một tuổi đứng thẳng người để có được chiều cao đầy đủ của mình, dù thực sự anh thấp hơn Anthony một chút. Nhìn hai người không ai biết họ là anh em trai. James tóc vàng và mắt xanh lục, một dấu hiệu của người nhà Malory, và chắc nịch. Trong cả dòng họ chỉ có Anthony, Regina, Amy con gái của Edward, và giờ là Jeremy có được mái tóc đen và đôi mắt xanh thẫm màu cobalt của bà ngoại họ,người nghe đồn là có trong mình dòng máu dân Gypsy.
- Nếu chú có thêm vào được chút thông tin trong cái tin nhắn chú để lại cho anh, anh đã không phải phá hỏng buổi tối của mình bằng việc tới chỗ này - James trả lời - Và giờ vì chú đã nhắc nhở anh về chuyện đó, anh có vấn đề cần thảo luận với cậu, cái quái gì khiến cậu nghĩ về chuyện, để cho thằng quỉ con anh hộ tống Regan đi lung tung như vậy?
Anthony nghiến răng khi nghe cái tên Regan
- Đó là lý do tại sao anh nổi khùng lên à?
- Đó là tất cả những gì mà chú thấy là đủ để thông báo cho anh. Chú không thể ghi thêm dù chỉ vài chữ vội vàng chỉ để anh thấy là chú cũng có mặt ở đây hay sao?
Anthony liếc nhanh về phía khu vườn
- Nếu anh có thể nói chuyện giấu mình trong bóng tối của em là có mặt ở đây, vậy thì, em đoán là em đang làm thế.
- Đừng có khó chịu như vậy, Tony - Conrad tham gia vào - Cho tới khi chú có đứa con của mình, chú sẽ không hiểu được nỗi lo lắng về những gì chúng có thể dính dáng tới.
- Điều gì mà thằng bé tội nghiệp đó có thể dính dáng vào khi mà có tới hai ông bố sốt sắng luôn kè kè bên cạnh cơ chứ? Và bên cạnh đó, vì điều này quá rõ ràng để em có thể lờ đi, Jeremy là người chỉ ra rằng nó có thể không phải là chọn lựa tốt để bảo vệ con bé. Đó là lý do tại sao em phải luẩn quẩn ở đây.
- Chú hiểu nhầm rồi, Tony. Không phải chuyện ai bảo vệ Regan khỏi mấy kẻ quấy rối khiến anh lo lắng, mà là chuyện ai bảo vệ con bé khỏi người hộ tống nó cơ. (Hi, đọc đoạn này thấy vui thật, Jeremy nhà mình đúng là không thể tin tưởng được kìa)
Năm giây trôi qua khi Anthony tự hỏi có bao nhiêu sự thù oán anh sẽ gợi ra khi mà cười phá lên trước câu nói này.
- Reggie là chị em họ với thằng bé cơ mà, vì Chúa!
- Chú có nghĩ nó chẳng màng tới chuyện đó?
- Anh nói nghiêm túc phải không? - Anthony đánh bạo hỏi.
- Nó mê mẩn con bé - Đó là tất cả những gì James trả lời.
- Có thể là thế, nhưng anh đang quá quan trọng chuyện "mê mẩn" đó. Con bé nhất định khiến nó phải cầu xin sự tha thứ trong ít nhất một phút nếu như nó có nhìn con bé sai lệch đi chút nào. Em đã nghĩ anh hiểu đứa cháu gái của chúng ta rõ hơn, anh trai.
- Ầy, anh biết con bé có thể giữ vững mình. Nhưng anh cũng hiểu con trai mình, và nó không nản lòng dễ thế đâu.
- Có cần em nhắc cho anh chúng ta đang nói về một thằng bé mười-bảy-tuổi không?
- Có cần anh nhắc chú là chú như thế nào khi là một thằng bé mười-bảy-tuổi không? - James độp lại.(Woa...).
Anthony cuối cùng cười toét miệng.
- Anh đã ghi điểm. Được rồi, em sẽ không chỉ để mắt đến con bé, em cũng sẽ để mắt tới nó luôn.
- Sẽ là thế nếu anh chàng có thể dứt mắt khỏi cô tiểu thư người Scot - Conrad xen vào.
- Vậy bằng tất cả những cách thức có sẵn - Anthony đáp trả một cách cương quyết - không có lý do gì mà chúng ta không thức nguyên đêm nay. Sau hết, đúng là một cách hay để trải qua một buổi tối.
James mỉm cười.
- Tôi tin đó là cách chú ấy nói với chúng ta là chúng ta nên biến đi, Connie à. Được rồi, hãy để anh chàng tội nghiệp ở lại với phát hiện mới của mình đi. Anh không biết được đâu. Cô tiểu thư ấy biết đâu lại làm những chuyện liều lĩnh lần nữa và khiến anh chàng thích thú hơn với cái vụ kèm cặp này của mình -
Đến đây James cười khúc khích - Nếu không thế. Nhất định anh chàng sẽ không đương đầu với cả cái căn phòng toàn những kẻ trục lợi hơn là tôi làm đâu, kể cả là vì cô ấy đi nữa.
James đã sai trong cả hai chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.