Kẻ Phá Đám

Chương 23:




Đã đến lúc ba người phụ nữ ra đi, họ lo sợ ngồi bên nhau bất động.
Lúc ấy là bốn giờ sáng, và họ ước chừng khoảng hai giờ nữa là trời rạng sáng. Họ ngồi sát bên nhau nơi bàn nhà bếp, mặc quần áo đi rừng, uống trà nóng để tăng sức chống lại không khí lạnh ban đêm. Ngọn gió lạnh cóng, luồn vào bếp qua lỗ hổng nơi tường của phòng chứa thức ăn.
Carrie hỏi:
- Nếu Monk ráp dây điện có gắn ngòi nổ thì sao nhỉ? Chúng ta phải làm gì? Trời tối chắc chúng ta không thấy.
Tất cả đều sợ có chuyện như thế, nhưng Sara nói:
- Tôi không tin hắn bỏ thì giờ để leo lên sườn núi. Tôi tin chắc hắn tưởng đã nhốt kín chúng ta trong nhà.
Carrie quá lo sợ, cô run cầm cập.
- Này. -- Cô nói thì thào. -- Nếu tôi không sống sót.
- Đừng nói như thế. Tất cả chúng ta sẽ sống sót. -- Sara nói, nhưng giọng bà thiếu tin tưởng.
- Nghe tôi nói điều này. -- Carrie khăng khăng nói. – Nếu tôi chết, tôi muốn hai bà hứa với tôi hai bà sẽ gọi cảnh sát nhờ họ tìm Avery và bảo vệ nó. Hãy gọi chồng tôi. -- Carrie nói thêm. -- Tony chắc muốn giúp Avery… -- Câu nói bị tiếng khóc cắt ngang, cô không nói tiếp được.
- Ta hãy chú ý lo chuyện trước mắt. -- Sara nói.
- Phải đấy. -- Anne đáp. – Hãy chú tâm đến việc leo dây xuống.
Carrie gật đầu.
- Vâng, phải. – Cô đẩy tách trà và đứng dậy. – Bây giờ chúng ta phải đi. Không nên chần chừ nữa.
Anne nắm tay Carrie.
- Tất cả mọi việc đều tốt đẹp hết. Rồi cô sẽ thấy.
Carrie cười, bóp mạnh tay Anne. Cặp mắt của Anne trở nên vô hồn. Có lẽ bà ta vừa uống một viên thuốc chống đau. Khi Carrie tìm lối ra ở trên các tầng lầu, cô đã thấy những chai thuốc sắp trên bàn trang điểm của Anne. Thuốc nhiều đủ để mở một tiệm thuốc tây nho nhỏ.
- Bà đã nhớ cất hết thuốc vào áo khoác chưa? – Carrie hỏi.
- Rồi, dĩ nhiên tôi nhớ chứ.
- Tôi có thể bỏ trong áo khoác của tôi vài chai thuốc của bà.
- Khỏi cần. -- Anne đáp.
- Mấy bức thư sao rồi. -- Sara hỏi Carrie. – Cô cất hết trong túi áo rồi chứ?
- Rồi, tôi cất hết rồi.
- Tốt, bây giờ ta đi.
Họ đã quyết định để Sara đi trước. Một đầu sợi dây vải được buộc vào chân bàn của nhà bếp, bàn không thể chạy qua lọt cánh cửa được, nhưng Carrie và Anne vẫn phải níu sợi dây trong khi Sara leo xuống đất. Anne đã thắt những cái nút thật lớn cách nhau chừng 30 phân để họ nắm cho vững.
Carrie leo xuống thứ hai, vì Anne lập luận rằng bà là người ốm nhất trong ba người, cho nên nếu sợi dây buộc nơi chân bàn có lỏng ra trượt đi thì bà có rơi xuống cũng không mấy nguy hiểm.
Carrie muốn xuống sau cùng, nhưng Anne không nghe.
- Nếu sợi dây tuột ra, tôi rơi xuống, cô và Sara có thể đỡ tôi được, nhưng tôi không thể giúp đỡ cô hay Sara được. Tôi phải đi sau cùng.
- Ôi lạy Chúa, đừng nghĩ đến chuyện rơi. Bà làm sợi dây quá tốt, Anne à. Sợi dây rất bền.
- Phải, chúng ta xuống được hết.
Anne rất vui vẻ, linh họat. Không biết có phải bà ta nổi điên lại không, hay vì thuốc chống đau.
Sara đi vào phòng chứa thức ăn. Carrie và Anne nhìn bà ta lấy đầu sợi dây, buộc quanh hông.
- Tôi hy vọng sợi dây dài vừa đủ.
Sara quì xuống, bà tới lỗ hỗng. Carrie nói nhỏ:
- Nằm sấp xuống, chui qua từ từ, chân tới trước.
- Bà đã bỏ đèn pin vào túi chưa? -- Anne hỏi
- Rồi, tôi cất rồi.
Carrie ngồi trên nền nhà, chống chân vào tường. Anne đến phía sau cô để níu sợi dây. Ngay khi Carrie tưởng Sara không bao giờ chạm chân xuống đất thì dây chùng ra. Carrie té ngửa vào Anne. Khi đã lấy lại cân bằng, cô hít vào và nói:
- Đến phiên tôi.
Cô nằm sấp, lết đến mép tường.
- Đợi chút. -- Anne nói nhỏ. Bà nắm áo khoác của Carrie, tộng chiếc phong bì dày cộm vào túi rồi lôi dây kéo đóng lại.
- Bà làm gì thế?
- Cô là người khỏe nhất trong ba chúng ta, cho nên nếu Sara và tôi không sống được, cô làm như thế.
- Sao? – Carrie hỏi. -- Nói đi. Cái gì thế?
- Cứ làm như thế là được. Thôi đi đi.
Carrie không cãi cọ mất thì giờ. Họ sẽ biết chuyện Anne sẽ nói gì sau khi họ đã ra khỏi nhà.
Hai tay cô bị chảy máu vì bị thương, cô quá sợ nên không khóc được. Cô từ từ tụt xuống. Anne cố giúp cô, nhưng khi bà ta cố lôi sợi dây lên để nắm cho vững, suýt nữa bà nhào đầu ra ngoài lỗ hổng.
Carrie xuống được mặt đất bình an.
Sợi dây chùng ra và Anne nhào lui. Vội ngồi thẳng dậy, bà nhìn xuống cố nhìn hai người đàn bà. Bà chống trên hai tay và đầu gối một lát, lắng nghe những tiếng gọi nho nhỏ từ dưới vẳng lên.
Rồi bà lôi sợi dây lên. Bà bò lui khỏi chỗ hổng. Bà hát Ba con chuột mù. Xem chúng chạy kia, xem chúng chạy kìa…
Bà đứng dậy, phủi bụi khỏi chiếc quần lao động bà mượn, rồi đi vào bếp. Xem chúng chạy kìa, bà hát. Lạ thay, giai điệu khác biệt này hiện ra trong óc bà rồi cứ nằm yên ở đấy. Bà và Eric đã quyết định không có con, thế mà bây giờ bà ê a hát cái điệu ru con. Bố bà thường hát bài hát ấy cho bà nghe. Đoạn cuối ra sao nhỉ? Có phải “chúng chạy trốn bà, bà lấy dao tiện cắt đứt đầu chúng” không? Hay có phải “chúng chạy theo bà vợ chủ trại, bà lấy dao tiện cắt đứt đầu chúng” không? Hay có phải “chúng chạy trốn bà vợ của người chủ trại” không? Và tại sao bà không nhớ hết bài ca nhỉ?
Ba con chuột mù, bà hát nho nhỏ khi quì xuống để cố tháo những cái gút ra khỏi vải trải giường. Sợ gãy móng tay, bà đứng dậy, đến quầy lấy cái kéo mà Carrie đã đem xuống, bà cắt sợi dây khỏi chân bàn.
Ba con chuột mù, bà lại đứng, dừng hát để uống trà còn ấm, và rồi, vì bà nghĩ Carrie và Sara đang lo lắng đợi bà, bà bèn đi đến chỗ lỗ hổng trong phòng chứa thức ăn, ném các tấm vải trải giường xuống. Chắc họ sẽ biết ý bà, vì bà đã thảy sợi dây cứu hộ duy nhất đi rồi. Bà nghe một người hét lên thật lớn, bà nghĩ chắc đấy là Sara, vì trong hai người thì Sara có vẻ là người nhạy cảm hơn.
Ba con chuột mù.
– Lạy Chúa, con không thể nào xua đuổi điệu nhạc đó ra khỏi óc được. -- Bà vừa đóng cửa phòng thức ăn vừa nói.
Thấy bếp núc quá bê bối, bà đến bồn rửa, mở đầy nước nóng với xà phòng rửa bát đĩa. Khi đã dọn dẹp xong, bà sửa lại bàn ghế cho ngay ngắn, để những tấm thảm sạch trước từng cái ghế, rồi tắt đèn cầy và đến cầu thang lầu.
Bà cảm thấy quá mệt, già cỗi và hốc hác. Bà nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon mới lại sức. Nhưng việc gì trước làm trước. Bà phải trang điểm lại dung nhan một chút. Bà không hiểu tại sao những người giàu có chạy theo thời trang, như Carrie và Sara, lại có thể mặc quần áo lao động. Ngay cái từ gọi nghe không lọt lỗ tai. Phụ nữ quí phái không nên để chảy mồ hôi. Ngay cả rin mồ hôi cũng không được. Chỉ có phụ nữ bình dân, thô tục mới làm những việc ghê tởm như là chảy mồ hôi, xâu da thịt…hay là để cho người khác, như bác sĩ chẳng hạn, cắt xẻo cơ thể của họ. Eric thân thương của bà đã không từng nói với bà rằng ông cảm nghĩ như thế hay sao? Ông yêu thương cơ thể bà, nên ông không chịu được chuyện các bác sĩ giải phẫu muốn làm.
Cảm thấy đầu hơi choáng váng, bà vịn tay vào tay vịn ở cầu thang để lên lầu. Sau khi đã tắm nước nóng thật lâu, bà sấy tóc bằng máy sấy của mình, rồi chải tóc và sịt keo cho tóc đứng yên vị trí. Hình như bà phải mất một giờ mới quyết định mặc bộ áo quần đan mới nào của cửa hàng St. John. Bà chọn bộ có màu lục bạc hà với móc bằng bạc dễ thương, vì nghĩ bộ này vừa đẹp lại vừa sang. Bà đi đôi giày cao gót màu bạc ngọc trai, rồi mang cặp hoa tai bạch kim nạm kim cương, đôi hoa tai bà thích nhất. Kim cương là quà của Eric tặng vào dịp sinh nhật vừa qua của bà.
Bà vừa ra đến hành lang thì chợt nhớ chưa xức nước hoa. Bà quay vào phòng, tẩm nước hoa vào hai cổ tay. Thở dài sung sướng, bà đi nhanh xuống cầu thang nhưng đến tầng cấp cuối cùng bà dừng lại. Mặc trời đang lên, chiếu ánh sáng vào nhà, biến phòng khách thành cái đền vàng. Màu sắc làm cho bà nghẹt thở. Bà nghĩ đúng ra Eric phải có mặt ở đây mà xem. Phải, ông nên xem mới phải.
Anne không biết bà đứng ở đây bao lâu. Có thể đã 10 phút, hay 20 phút, có thể nhiều hơn. Viên thuốc chống đau thứ hai đang có hiệu lực cho bà, bà đi dích dắc qua phòng khách, miệng cười khúc khích vì bà thấy quá vui đến nỗi bà không thể đi cho thẳng được. Có phải đây là trạng thái như đã bị hóa đá? Phải chăng bà đã hóa đá? Cố tập trung sức lực, bà đi đến cái ghế nệm dài và ngồi phịch xuống. Sau đó mấy giây, bà lăn ra ngủ.
Bà biết trong lúc bà ngủ, bà đã khóc, mặc dù bà không tin có chuyện như thế, vì khi bà thức dậy, mặt bà ướt đẫm nước mắt. Bà cố gắng ngồi dậy, lấy tay lau nứơc mắt. Thấy son phấn dính vào tay, bà định lên lầu để trang điểm lại thì bỗng bà nghe có tiếng xe hơi chạy ngoài nhà. Mặc dù còn choáng váng, nhưng bà vẫn cố đứng lên, sữa lại hai vạt áo vét, đi đến phòng ăn nhìn qua cửa sổ ra ngoài đường xe chạy có hình vòng tròn. Dáng đi của bà cứng đờ và lảo đảo.
Chiếc Cadillac Deville màu bạc chạy qua khúc đường vòng phát ra tiếng kêu kin kít.
- Chà, ai mà đến sớm như thế này nhỉ? – Anne lẩm bẩm hỏi. Bà xem giờ trên cái đồng hồ Bulgari - thêm món quà nữa của Eric thân yêu – và lấy làm ngạc nhiên khi thấy đã hơn 9 giờ sáng.
Anne bước lui vào trong bóng tối khi chiếc xe dừng lại đột ngột. Cửa xe bật mở, một phụ nữ với vẻ mặt hớt hải nhảy ra. Chị ta đóng sầm cửa lại, rồi mở cửa sau.
Người đàn bà trông quen, nhưng Anne không nhớ bà đã gặp chị ta ở đâu rồi. Mặt chị ta cau có vì giận dữ và mặc dù Anne không nghe chị ta nói gì nhưng bà biết chị đang nói, vì bà thấy môi chị nhấp nháy.
Có phải chị ta là Jilly không? Chị này có mái tóc vàng, và chị ta cao, thân hình đẹp, như Carrie đã miêu tả, nhưng nhìn chung, bà không thể kết luận chị ta đẹp được. Nếu vẻ mặt chị ta đừng hậm hực và nếu chị ta đừng cau có mà cười, thì có lẽ chị ta được gọi là xinh thôi. Chứ không đẹp.
Chị ta có làn da đẹp. Bà phải công nhận điều này. Đứng từ xa trông da mặt chị láng lẩy, trơn tru, Anne nghĩ chắc chị ta mới được thợ làm da mặt trau chuốt nên mới hoàn hảo như thế. Hay chị ta trang điểm quá dày? Anne định bụng sẽ tìm hiểu cho ra việc này.
Tóc chị ta cắt hơi quá ngắn và chồng lên, nhưng màu sắc tuyệt đẹp. Đây là điểm nổi bật nhất, Anne nghĩ, bà tự hỏi không biết người đàn bà khó chịu này có cho bà biết tên của người thợ làm tóc không. Phải, bà rất muốn có mái tóc đẹp tuyệt vời như thế. Bỗng bà cảm thấy ngượng ngùng về dung nhan của mình, bà bèn vuốt mái tóc xuống cho khỏi rối bời khi bà ngủ một lát.
- Lạy Chúa. -- Anne thì thào nói khi thấy những thứ mà chị ta đang mang trên tay. Một tay chị kia xách thùng xăng màu đỏ, còn tay kia chị ta nắm cái rìu. – Chị ta định làm cái gì thế này nhỉ?
Chị đàn bà vì cúi đầu xuống, nên chưa thấy Anne, nhưng khi chị ta bước lên thềm, Anne mới nhớ ra bà đã thấy chị ta ở đâu rồi. Chị ta có hình in trên mặt bài báo được cắt ra mà bà đã thấy ở trong tủ. Ôi phải, bây giờ bà nhớ rồi. Chị ta là người đàn bà đang cùng ông chồng cũ dành nhau quyền sở hữu ngôi nhà này.
Anne đi đến phòng tiền sảnh, đứng trước khung cửa kính có mép nghiêng kéo dài. Bà nghe chị ta nói. Chị ta chửi thề thô tục. Anne đưa tay lên cổ. Bà hoảng hốt khi nghe những lời lỗ mãng. Chị ta đã nói từ “Đ” mười lần, chửi thề chánh án đã tước mất của chị ngôi nhà.
A… Bây giờ Anne đã hiểu. Ngôi nhà đã xử cho người chồng. Anne không có tình cảm với người đàn bà cục cằn này. Rõ ràng chị ta không phải là người vợ tốt. Bộ người chồng không có quyền quyết định những chuyện quan trọng à? Anh ta chi tiền để xây nhà. Anh ta phải được quyền giữ ngôi nhà.
Người đàn bà tuồn lên tầng cấp trước hiên nhà, miệng nói bai bải:
- Thằng chó đẻ nghĩ hắn sẽ lấy ngôi nhà của tao, để cho tao không còn đồng xu dính túi phải không? Đéo mẹ thằng chó. Hắn nghĩ tao nói láo. Tao nói với hắn là hắn không ở đây được. Cứ ngạc nhiên đi, ngạc nhiên đi thằng con hoang. Khi tao tái trang hoàng xong…
Chị ta thấy Anne và dừng lại tại chỗ. Rồi chị ta rống lên:
- Chị là ai thế? Chị làm gì nơi nhà tôi?
- Xin chào. -- Anne nói lớn. – Chị làm gì với cái rìu và cái thùng thế?
- Việc của tôi không liên quan [bad word] gì đến chị hết.
- Nếu chị đừng ăn nói tục tĩu trước mặt tôi, tôi sẽ rất cám ơn chị. Tôi rất ghê tởm lời lẽ tục tĩu.
Người đàn bà để thùng xăng xuống, dựng cái rìu vào vách, rồi thọc tay vào túi để lấy chìa khóa.
- Có phải thằng con hoang thuê chị làm quản gia không? -- Chị ta hét thật lớn cho Anne có thể nghe rõ.
- Tôi báo cho chị biết tôi không phải quản gia.
- Mở cái cửa này [bad word] ra.
- Ồ, tôi nghĩ đây là ý kiến tầm bậy rồi.
Người đàn bà tra chìa khóa vào ổ, cố xoay. Khi thấy không mở được, chị ta hét lên:
- Mẹ kiếp thằng chó này. Nó dám thay ổ khóa khác. Nó dám làm thế. Nó nghĩ, nó đã mua được chánh án. Đéo mẹ nó.
Chị ta lôi chìa khóa ra, ném đi rồi nhìn Anne.
- Nếu chị không mở cửa này ra, tôi sẽ dùng cái rìu này đấy. Chị đừng xía vào chuyện của tôi, đồ chó.
- Chị dọa tôi đấy hả?
- Mở cái cửa mắc dịch này ra.
Anne cười khẩy, nụ cười ra nước mắt. Nước mắt bà ứa ra khi bà đưa tay mở cửa và cố mỉm nụ cười.
- Chị có vào nhà không?
Thời gian chỉ kéo dài một giây, lâu đủ cho người đàn bà đẩy Anne lui và bước qua ngưỡng cửa.
Tiếng nổ phá tung một nửa trái núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.